Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 39: Thoát y tú*




Sắc mặt Hoa Kinh Vũ lúc này hết sức khó coi, âm u nhìn chằm chằm Hoa Như Yên: “Thì ra là Nhị muội muội, thật sự là thật khéo a, Nhị muội muội là đau lòng tỷ tỷ ta đây, hay là đau lòng biểu muội ngươi, nhưng mà tại sao lúc chúng ta bắt đầu náo loạn, ngươi không xuất hiện chứ? Phải đợi đến lúc này mới xuất hiện? Lại nói thêm, nếu chỉ là tình cảm tỷ muội đơn thuần, ta là tuyệt đối sẽ không so đo, nhưng hiện tại ta làThái tử phi tương lai của Yến Vân quốc, Vân Ương Ương dám can đảm khiêu khích Thái tử phi, trong mắt nàng còn có uy nghi hoàng thất sao? Thân là Thái tử phi tương lai, ta nào có thể cho người như thế ô nhục hoàng thất chứ.”

Hoa Kinh Vũ một ngụm một tiếng Thái tử phi tương lai, sắc mặt Hoa Như Yên khỏi phải nói khó coi cỡ nào, giống như ăn cục phân lớn vậy, trong lòng hung hăng hút khí.

Hoa Kinh Vũ cũng không tính buông tha ả, lại mở miệng nói: “Đúng rồi, Nhị muội muội, ta nghe Thái tử điện hạ nói, Nhị muội muội cũng cùng gả đến phủ Thái tử chung với ta, Nhị muội muội về sau chính là Thái tử trắc phi. Nói đến Nhị muội muội cũng là người trong hoàng thất rồi, há có thể cho người ô nhục hoàng thất của Yến Vân quốc ta, tuy rằng Nhị muội muội cùng Ương Ương biểu tỷ muội tình thâm, nhưng tốt xấu phải phân rõ mức độ.”

Hoa Kinh Vũ nói xong, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Hoa Như Yên. Thể hiện rõ sẽ không bỏ qua Vân Ương Ương.

Các ngươi dám can đảm khiêu khích ta, thì hãy nhận lấy giận dữ của ta, ta mới không quản ả ta là thứ gì.

Tốt xấu hiện tại ta đang đính danh hiệu Thái tử phi tương lai, đúng lúc lấy ra dùng một chút, không nên để lãng phí.

Trong đại sảnh, mọi người nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, trước sau suy nghĩ, lập tức hiểu rõ.

Không ít người bắt đầu nghị luận to nhỏ lên, thì ra là có chuyện như vậy.

Thì ra là chuyện như thế a………

Ý tứ ý vị thâm trường, sắc mặt Hoa Như Yên càng ngày càng khó coi, hiện tại ả ở trước mặt mọi người, thấy được ả chính là kẻ giựt dây sau lưng, điều này làm cho ả như bị rán trên chảo nóng.

“Đại tỷ tỷ, ngươi thật sự phải như thế sao? Đừng quên Ương Ương chính là người của Phủ Doãn kinh thành a?”

“Nàng là người của Phủ Doãn kinh thành thì sao? Ta còn là Thái tử phi đấy, nàng có lá gan này liền phải có tâm lý để chuẩn bị,” Hoa Kinh Vũ nói xong cũng không nhìn Hoa Như Yên, nhìn phía Vân Ương Ương.

“Vân tiểu thư, ngươi là tự mình cởi, hay để ta giúp ngươi cởi quần áo.”

Sắc mặt Vân Ương Ương đột nhiên tái nhợt, hét rầm lên: “Biểu tỷ.” Ả ngày hôm nay sở dĩ đối phó Hoa Kinh Vũ, hoàn toàn là đã bị biểu tỷ sai sử, biểu tỷ nhất định phải cứu ả a, không cứu ả thì xong rồi.

Một đời của ả a, Hoa Như Yên giờ phút này cũng không chịu nổi, không nghĩ tới ả thế nhưng ăn thiệt lớn như thế, xem ra là ả quá khinh địch.

Hoa Kinh Vũ hiện tại không phải dễ dàng đối phó như thế, Hoa Như Yên đang suy nghĩ đối sách, giữa không trung vang lên một đạo thanh âm sang sảng.

“Hoa đại tiểu thư, cần Tiểu Vương hỗ trợ không? Hôm nay có Tiểu Vương ở đây, xem ai dám nói lời không giữ lời, Tiểu Vương ghét nhất đó là người nói không giữ lời.”

Ba thân ảnh từ lầu hai xuống dưới, mang theo áo lông cừu quý giá, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, chung dục thanh tú, mênh mông lòng người, nam tử chính giữa tà lãnh âm u, giơ tay nhấc chân khiến người ta mang đến áp lực cường đại, tuy hắn xinh đẹp như Mạn Châu Sa Hoa, nhưng lại mang theo độc dược chí mạng, về phần hai người kia, một người Tiểu Vương gia của Hiếu Thân Vương phủ – Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn mặc cẩm bào xanh lam, tiêu sái cuồng dại nói không nên lời, mặt mày khinh huy diễm liễm. Còn người còn lại chính là Khánh Vương đứa con thứ sáu của hoàng thất, Khánh Vương là hoàng tử luôn làm việc khiêm tốn nhất, đồng thời cũng là thần bí nhất, ấn tượng hắn cho mọi người chính là dịu dàng như ngọc, trong suốt sáng trong, là người tao nhã hiếm có trong các hoàng tử.

Một đoàn ba người từ lầu hai xuống dưới, tất cả mọi người trong đại sảnh lầu một đều rùng mình sợ hãi, ai cũng không dám nói chuyện, ba người này đều là người có phân lượng, đắc tội bất kỳ một ai, bọn họ đều sẽ chịu không nổi, người lúc trước mở miệng chính là Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân Vương phủ.

Hoa Kinh Vũ ngược lại không cùng vị Tiểu ma vương này khách khí, thản nhiên cười nói: “Nếu Cẩn tiểu vương gia nguyện ý hỗ trợ. Đây không phải là chuyện tốt hơn rồi, Cẩn tiểu vương gia, đó cũng là bảo vệ thể diện hoàng thất a, có người dám can đảm khiêu khích ta, đây là không đem người của hoàng thất để vào mắt.”

Nam Cung Cẩn nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, cười ha ha, nha đầu kia quả nhiên là thú vị a, để hắn hỗ trợ, thế nhưng còn có lý do thể diện, tựa như nên là hắn ra tay, nàng không nợ hắn chút nhân tình nào cả.

Nam Cung Cẩn nhìn phía Vân Ương Ương trên đài cao, sắc mặt lạnh lùng trở lại: “Vân Ương Ương, ngươi thân là thiên kim tiểu thư của Vân đại nhân Phủ Doãn kinh thành, thế nhưng dám can đảm khiêu khích người trong hoàng thất ta, ngươi là muốn chết a, hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là tự mình cởi quần áo đi ra ngoài, hai là Tiểu Vương tìm người giúp ngươi cởi.”

Cả khuôn mặt của Vân Ương Ương hoàn toàn không có huyết sắc, ngẩng đầu nhìn về phía biểu tỷ, biểu tỷ cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, Vân Ương Ương thực hối hận a, sớm biết thế ả không đi khiêu khích nữ nhân này, rõ ràng chính mình bị người sai khiến, hiện tại biểu tỷ không vì ả ra mặt.

“Nghĩ xong chưa, nếu chưa ta cho người đi lên cởi y phục.”

Tiểu ma vương nói xong nhìn về phía người xem xung quanh: “Các ngươi có muốn nhìn thân mình của đại tiểu thư Vân gia không a.”

“Muốn,” bốn phía thế nhưng còn phối hợp hô to.

Thân mình Vân Ương Ương run rẩy như lá tàn trong gió, sắc mặt trắng bệch, lại hướng tới Hoa Như Yên kêu lên: “Biểu tỷ, cứu ta.”

Chân mày Hoa Như Yên nhíu lại, nhìn về phía vài người cách đó không xa, ánh mắt chợt lóe u ám, nghe nói Bắc U vương điện hạ cùng Thái tử bất hòa, Hoa Kinh Vũ chính là Thái tử phi, nếu xin Bắc U vương điện hạ ra tay, không biết có thể làm được hay không, thôi kệ cũng không quản nhiều như thế, Hoa Như Yên nhanh chóng nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên.

“Bắc U vương điện hạ, Ương Ương chính là thiên kim của Vân đại nhân Phủ Doãn Hiêu Thành, nàng chỉ là cùng Thái tử phi đùa một chút, chuyện này náo loạn lớn dường như không tốt lắm, xin Bắc U vương điện hạ giúp Ương Ương một lần.”

Trong đại sảnh, đột nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người kinh cụ trộm ngắm Nam Cung Lăng Thiên, Bắc U vương sẽ không nhúng tay chuyện này đi.

Nam Cung Lăng Thiên lại không nhìn về phía người khác, con ngươi thâm thúy nhìn về phía thân ảnh thon dài mà cao ngất cách đó không xa, Hoa Kinh Vũ nâng mắt, con ngươi đen trầm thâm thúy, ánh sáng sắc bén bắn ra, cùng mâu quang của Nam Cung Lăng Thiên giây dưa chém giết trên không trung, hai người dùng mâu quang đối thoại lẫn nhau.

Ngươi nói bổn vương nên ra tay, hay là không ra tay đây?

Nếu Vương gia không cố kỵ thể diện hoàng gia nguyện ý để người giẫm lên, thì giẫm đi, dù sao mất đi là thể diện hoàng gia, cũng không phải thể diện của một mình Hoa Kinh Vũ ta.

Nha, vậy ngươi không muốn thu thập người này sao? Khóe môi Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi cong lên ý cười mênh mông, nữ nhân này nếu thu thập không được Vân Ương Ương, chỉ sợ ăn không ngon ngủ không yên, bản tính của nàng chính là người khác khi nàng, nhất định hung hăng đáp trả lại.

Lão nhân gia ngươi không chịu nhấc tay quý, ta muốn thu thập cũng không có cách nào không phải sao?

Nếu ngươi nói cho bổn vương biết ngươi là ai, nói không chừng bổn vương sẽ thu tay mặc kệ.

Ta nói ta là Hoa Kinh Vũ, ngươi không tin liên quan gì đến ta? Hoa Kinh Vũ sắc mặt khó coi, con ngươi đen âm ngao.

Trong đại sảnh của Nghênh Họa Lâu, hơn mười người hoặc ngồi hoặc đứng lặng ngắt như tờ, không có người nào dám mở miệng nói chuyện, có một số gan lớn vụng trộm liếc nhìn một cái, thấy Bắc U vương điện hạ cùng Hoa gia tiểu thư trừng mắt nhìn nhau, tựa hồ hận không thể thu thập đối phương, bọn họ đến tột cùng là có ý tứ gì a?

Bất quá không ai dám nói chuyện, Hoa Như Yên nhìn hình ảnh quỷ dị này, nhịn không được thử thăm dò nhỏ giọng kêu một tiếng: “Bắc U vương điện hạ.”

Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng đem tầm mắt từ trên người Hoa Kinh Vũ thu hồi, rơi xuống trên người Hoa Như Yên, con ngươi sáng trong như lưu ly không che dấu chút nào tàn ác của mình, thanh âm lạnh lẽo u hàn vang lên: “Hoa đại tiểu thư chính là Thái tử phi của hoàng thất ta, một nữ nhi nho nhỏ của Phủ Doãn lại dám trêu chọc Thái tử phi, thật sự là không biết lượng sức, đến đây, đánh mười cái tát, lột quần áo ném ra.”

Lời vừa nói ra, bốn phía một mãnh yên tĩnh, mi của Hoa Kinh Vũ cuối cùng giãn ra một ít, nhìn Nam Cung Lăng Thiên có chút khác đi, bất quá so với nàng, sắc mặt Hoa Như Yên khó coi như tro tàn, thân người chịu không nổi lung lay hai cái, không nghĩ tới Bắc U vương này chẳng những muốn lột quần áo của Ương Ương, lại còn thêm mười cái tát nữa.

Sắc mặt Vân Ương Ương trong nháy mắt hoàn toàn không chút huyết sắc nào, thân mình mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên đài cao, lúc này hai thủ hạ của Bắc U vương phủ hạ lắc mình nhảy lên đài cao, chờ đợi tát, lột quần áo.

Vân Ương Ương hét rầm lêm: “Không, ta tự mình cởi.”

Thân người của Vân Ương Ương rùng rẩy giống như lá tàn trong gió.