Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 61: Gặp mặt




【061】

Đầu tiên Vô Ưu nhìn thấy, chính là một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ, bốn phía xe ngựa, treo từng chuỗi châu linh (chuông và ngọc trai), theo làn gió phát ra tiếng động rất nhỏ.

Hai bên xe ngựa, có năm mỹ nhân đang đứng, mỹ nhân cũng không tận lực trang điểm, xiêm áo đều bình thường, nhưng, chính những trang phục thật đơn giản này, lại vẽ ra vóc người lung linh của họ, xinh đẹp phi phàm.

Vô Ưu để ý không phải là những điều này, mà là chiếc xe ngựa kia, nhìn rất quen thuộc, nhưng nàng dám khẳng định, cũng chưa từng gặp qua.

"Các hạ là. . . . . ."

Tiếng nói của Vô Ưu vừa ngừng, từ bên trong xe ngựa, đột nhiên truyền ra tiếng cười, "Từ lúc Bổn cung chủ ra ngoài cho đến nay, người có thể sống sót từ trong ảo thuật của Bổn cung chủ, Vô Ưu Quận chúa là người đầu tiên!"

Con ngươi Vô Ưu híp lại.

Là hắn. . . . . .

Cung chủ U Minh cung.

Giống như để chứng minh lời nói với Vô Ưu, rèm xe ngựa bị vén lên, từ bên trong xe ngựa, một nam tử mặc Hồng Y, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, không thấy rõ dung mạo, chỉ lộ ra đôi môi bạc và mắt phượng hẹp dài.

Đôi tay thon dài, như có như không hạ xuống, nhẹ nhàng dỗ hài tử trong ngực.

Hài tử kia, ước chừng bốn năm tuổi, như hoa như ngọc, cực kỳ đáng yêu.

Cung chủ U Minh cung—— gọi là gì?

Quay đầu lại hỏi Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn há miệng thở dốc, nhưng lại nói không nên lời.

Dù sao trong truyền thuyết, Cung chủ U Minh cung Thân Đồ Thiên Tuyệt thật sự không phải là một người tốt.

Vô Ưu nhíu mày, liếc Mạc Cẩn Hàn một cái, ôm đàn nhảy xuống xe ngựa, thấy phu xe đã sớm té xuống đất, khí tuyệt mà bỏ mình.

Con ngươi híp lại, tiến lên ba bước, khẽ khom lưng nhắm mắt đối với xe ngựa phía trước, "U Minh cung chủ, hữu lễ!"

Thân Đồ Thiên Tuyệt thản nhiên nhếch môi.

Hay cho một nữ tử lớn gan, không biết là do kẻ tài cao nên gan cũng lớn, hay là do được Cung Ly Lạc sủng ái, khiến cho nàng tự cho là đúng như vậy. . . . . .

Cho rằng hắn là kẻ ngu ngốc giống bọn người Tam quốc.

"Vô Ưu Quận chúa, không cần đa lễ!"

Lạnh nhạt xa cách, lãnh khốc vô tình, hắn rất lạnh lùng, không phải cùng một loại người với Cung Ly Lạc.

Cả người tản ra sự lạnh lẽo, cự người ngoài ngàn dặm.

Hơi thở lạnh lẽo, giống như muốn đóng băng tất cả mọi thứ quanh mình, khiến cho người khác nhìn thấy, liền kinh hồn bạt vía, cả người phát run, cho dù mặc xiêm áo đỏ thẫm thêu tơ vàng, nhưng cũng không giấu được sự lạnh lẽo kia, cho dù không nhìn thấy dung mạo thật sự của hắn, nhưng trong lòng cũng không dám sinh ra một chút không tôn trọng. Sự lạnh lẽo này hoàn toàn khác với Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc lạnh, nhưng trong lòng vẫn yêu một người, hơn nữa bởi vì Vô Ưu trở về, dần dần có nhân khí!

Một là bẩm sinh lạnh lùng, một là sau khi gặp nạn mới kiên quyết luyện thành.

Vô Ưu thản nhiên nhếch môi.

Ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt, không nói gì.

Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh lùng nhếch môi, "Vô Ưu Quận chúa, cáo từ!"

"Cáo từ!"

Không hỏi vì sao lại gặp nhau, cũng không hỏi có gặp lại hay không, Vô Ưu chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ, mặc cho xe ngựa biến mất trước mặt mình.

Mạc Cẩn Hàn mới líu ríu nói: "Trời, đó chính là Cung chủ U Minh cung —— Thân Đồ Thiên Tuyệt!"

Thân Đồ Thiên Tuyệt.

Vô Ưu thản nhiên mím môi, lạnh lùng nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Xuống xe ngựa!"

"Tại sao?" Mạc Cẩn Hàn hô to.

"Xuống!" Vô Ưu quát.

Mạc Cẩn Hàn thấy Vô Ưu giận, tâm không cam tình không nguyện xuống xe ngựa, nhất quyết không tha hỏi, "Làm gì ~"

Vô Ưu chỉ chỉ vị trí cách đó không xa, "Đến đứng ở chỗ đó!"

"Tại sao?" Mạc Cẩn Hàn vừa đi, vừa hỏi, đi tới vị trí Vô Ưu chỉ, giơ tay lên đỡ trán, "Ta nói, ngươi muốn ta đứng phơi nắng sao?"

Vô Ưu hừ lạnh, xoay người lên xe ngựa, để đàn vào bên trong xe ngựa, nắm chặt dây cương, bỏ Mạc Cẩn Hàn lại, một mình điều khiển ngựa rời đi.

"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ."

Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc không nói ra lời.

Nên nhớ Mạc Cẩn Hàn hắn, mặc dù không có dung mạo như tiên, thân phận cao quý giống Cung Ly Lạc, cũng không lãnh khốc vô tình, nguy hại muôn dân như Thân Đồ Thiên Tuyệt, nhưng, bị người khác ghét bỏ, còn vứt bỏ, thật đúng là lần đầu tiên.

Cung Ly Lạc trở lại Lạc vương phủ, thì biết được Vô Ưu đã đến phủ của Tuyên Văn Trưởng Công chúa, lập tức điều khiển ngựa đi đến phủ của Tuyên Văn Trưởng Công chúa, lại biết được Vô Ưu đã sớm rời đi.

Cung Ly Lạc lại điều khiển ngựa trở về Lạc vương phủ.

"Cái gì. . . . . ."

Còn chưa trở về.

Chẳng lẽ. . . . . . d|ien d?an l1ê. q1uý. đ1ôn.

Cung Ly Lạc chỉ cảm thấy, tim vô cùng đau đớn.

"Vương Gia, Quận chúa, nói không chừng chỉ là thấy nơi nào đó tốt, trì hoãn không quay về, thuộc hạ cũng đã nói với Quận chúa, buổi tối Vương Gia sẽ trở về, cho nên. . . . . ."

Cung Ly Lạc vươn tay, cắt đứt lời nói của Cung Nhất.

Một mình Cung Ly Lạc từ từ đi tới cửa chính của Lạc vương phủ, mỗi một bước đi, dưới chân giống như có ngàn cân, nặng đến mức khiến hắn không thể nhấc chân.

Nếu, việc Vô Ưu trở về, là một giấc mộng, hắn tình nguyện, trước khi trời sáng, chết trong mộng, không cần tỉnh lại.

Ưu nhi. . . . . .

Cô đơn đứng ở cửa Lạc vương phủ, Cung Ly Lạc nghĩ, hắn sẽ chờ ở cửa chính, chỉ cần Vô Ưu trở lại một cái, hắn sẽ có thể nhìn thấy bóng dáng Vô Ưu trở về.

Tóc trắng bay múa, Tử Y bồng bềnh, dung mạo như tiên, lại cô đơn, thanh nhã yên lặng.

Vô Ưu điều khiển xe ngựa trở về, một phút kia khi nhìn thấy Cung Ly Lạc, trong lòng đau đến không thở được.

Cung Ly Lạc luôn kiêu ngạo, độc lập, hờ hững với tất cả.

Giờ phút này, lại có thể giống như một hài tử bị vứt bỏ, không có nhà để về, đứng ở cửa chính, đau khổ chờ đợi.

"Hí ~"

Dùng sức kéo dây cương, Vô Ưu cố gắng cười với Cung Ly Lạc.

Cố gắng khiến cho mình mỉm cười thật xinh đẹp, dịu dàng đa tình.

"Ca ca. . . . . ." Vô Ưu thấp giọng kêu, âm thanh triền miên lưu luyến, vô cùng dịu dàng, không thể miêu tả hết thương nhớ.

Khi yêu nhau, một ngày không thấy thật sự giống như cách ba thu, như vậy vào giờ phút này, bọn họ chợt hiểu ra đã cách nhau mười mấy mùa Xuân Hạ Thu Đông.

Cung Ly Lạc thấp giọng kêu Vô Ưu, từ từ xoay người lại.

Trên dung mạo như tiên, từ từ xuất hiện một nụ cười thoải mái, như cuồng phong (gió lớn), bay về phía Vô Ưu, điên cuồng ôm Vô Ưu thật chặt vào trong ngực.

Hai cánh tay như sắt, cố định thân mình nhỏ nhắn của Vô Ưu thật chặt. Giống như muốn khảm Vô Ưu vào trong thân thể, trong máu thịt, trong linh hồn.

"Ưu nhi, Ưu nhi. . . . . ."

Từng tiếng gọi, âm thanh đều khẽ run, bể nát không thành tiếng.

Cả người giống như, cũng đang phát run.

"Ca ca ~"

Vô Ưu đưa tay, ôm chặt lấy eo của Cung Ly Lạc, "Ta không sao, chỉ là trên đường gặp phải một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới về trễ!"

Vô Ưu dịu dàng an ủi, nhưng thấy Cung Ly Lạc vẫn không cử động, gắt gao ôm nàng, tim lại đau, lại mừng rỡ ngọt ngào.

"Ca ca, ta đói rồi. . . . . ."

Cung Ly Lạc nghe vậy, mới nhẹ nhàng buông Vô Ưu ra, "Muốn ăn gì? Ca ca làm cho ngươi!"

Vô Ưu cười, "Chỉ cần là ca ca làm, đều thích!"

Cung Ly Lạc không nói gì, chặn ngang ôm lấy Vô Ưu, xoay người đi vào bên trong Lạc vương phủ.

Vừa đi, Vô Ưu vừa trách móc, "Mạc Cẩn Hàn là tiểu quỷ nhát gan, ta đã ném hắn ở trên đường!"

"Uh, vứt rất hay!"

"Đàn của ta vẫn còn ở bên trong xe ngựa!"

Cung Ly Lạc không nói gì, con ngươi khẽ quét, Cung Nhất lập tức lên tiếng trả lời, "Dạ ~" rồi đi ra ngoài.