Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 83: Tính kế dọa quỷ




Phố Đổ Thạch.

Cho dù là cửa hàng lớn hay nhỏ, ngoài cửa đều chất đống đá còn chưa cắt ra, mà tất cả những viên đá lớn nhỏ kia, cũng không ai biết, có thể có chứa Ngọc Thạch (*) hay không.
(*) là một loại đá quý màu xanh thường dùng để làm vật trang sức hoặc trang trí. Gồm có hai loại: Loại thứ nhất là ngọc thạch cứng (jadeitite) hay Ngọc Phỉ Thúy, loại thứ hai là ngọc thạch mềm (nephrite) hay Ngọc Bích.

Về đổ thạch, từ rất lâu, đã có một truyền thuyết, người nghèo, người giàu, chỉ cần có can đảm đánh cược, có thủ đoạn, rất nhiều người ở nơi này trong một đêm trở nên giàu có, trong một đêm trở nên nghèo khó.

Nhưng vẫn không thể ngăn cản được mọi người, khát vọng và tham lam tài phú.

Vô Ưu nhìn người đi đường lui tới tới lui, hoặc phú quý, hoặc nghèo khó, mặt tươi cười, mặt ảo não, không có nhiều người đi qua, nhưng có thể thấy được thế gian bách thái (trăm sắc thái trong nhân gian).

"Ca ca, nơi này thật là náo nhiệt!"

Cung Ly Lạc gật đầu, dắt tay Vô Ưu, đi tới một cửa hàng bán Ngọc Thạch còn chưa mở cửa.

Cửa hàng rất lớn, bên trong chất đầy đá, trên kệ, cũng có ngọc bội thành phẩm, đồ chơi bằng Phỉ Thúy.

Rực rỡ đủ loại.

Mặc dù Vô Ưu từng nghe qua đổ thạch, nhưng, chân chân chính chính lạc vào cảnh giới kỳ lạ này, vẫn là lần đầu tiên.

Tay, sờ sờ đông, sờ sờ tây.

Thúy Thúy kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng chưa bao giờ thấy qua nhiều đá như vậy, cũng chưa từng nghĩ, những miếng Ngọc Thạch kia lại được cắt ra từ những tảng đá.

Ngược lại Phong Thành Quang tương đối lạnh nhạt, con ngươi khẽ nhìn về phía những tảng đá kia, tiến lên, vuốt ve từng cái.

Ngược lại Cung Nhất, Cung Nhị chỉ biết giết người, nhìn những tảng đá này, cũng không hiểu gì, nên dứt khoát đi theo sau lưng Cung Ly Lạc, không nói gì.

Chưởng quỹ của cửa hàng là một nam tử trung niên, thấy đám người Cung Ly Lạc Vô Ưu diện mạo bất phàm, nhìn xiêm áo đang mặc, thì biết rõ không giàu cũng quý, lập tức tiến lên, khách khí nói, "Mấy vị muốn xem gì, cứ thoải mái xem, những tảng đá kia, đều được cân bán, khách quan thích tảng nào, thì chọn tảng đó, nếu mua nhiều, còn có thể ưu đãi một chút!"

Cung Ly Lạc thản nhiên gật đầu, nhìn Vô Ưu, "Ưu nhi, có vừa ý tảng nào không?"

Vô Ưu lắc đầu, "Ta cũng không hiểu những thứ này, ca ca hiểu không?"

"Biết sơ một hai điều!"

Vô Ưu cười, "Ca ca, ngươi giúp ta chọn mấy tảng đi!"

Cung Ly Lạc gật đầu.

Phong Thành Quang đột nhiên mở miệng kêu Vô Ưu, "Nha đầu, nha đầu, ngươi có mang bạc không?"

Vô Ưu nhíu mày, "Làm sao vậy?"

"Ta nhìn trúng mấy tảng đá này rồi, ngươi mua giúp ta đi!" Phong Thành Quang gọi, nở một nụ cười.

Vô Ưu nhìn Phong Thành Quang, tâm tư hơi đổi, "Vậy thì mua đi!"

Phong Thành Quang nghe vậy vui mừng, chỉ tảng đá mình chọn trúng, "Tảng này, tảng này, tảng này, còn có tảng này!"

Lập tức chọn trúng bảy tám tảng đá, Cung Ly Lạc nghiêng đầu thản nhiên nhìn những tảng đá Phong Thành Quang chọn trúng, khẽ nhếch môi, không nói gì.

Cất bước nhìn những tảng đá lộn xộn được chất thành đống, nhìn kỹ hoa văn của chúng, màu sắc, độ bóng, hình dáng.

Chọn trúng ba tảng. dien dan LÊ=QUYS=ĐÔN

Ở một bên Vô Ưu cũng nhìn kỹ, nhưng lại không hiểu, nghiêng đầu thấy Cung Ly Lạc ở một bên đang chọn lựa, lại nhìn về phía Thúy Thúy, "Thúy Thúy, ngươi cũng chọn đi, nói không chừng vận khí của ngươi tốt, chọn được một tảng tốt, cắt ra có ngọc tốt, ngươi có thể lấy làm bảo vật gia truyền!"

Thúy Thúy cười, "Tiểu thư, ta không hiểu!"

Vô Ưu điểm điểm lỗ mũi Thúy Thúy, "Ta cũng không hiểu!"

Vô Ưu nói xong, cắn môi, nhìn trong góc, có một đống đá, Vô Ưu nhíu mày, "Thúy Thúy, không bằng, chúng ta mua đống đá kia, để cho người cắt ra xem một chút!"

Chưởng quỹ nghe vậy, nở một nụ cười, tiến lên, đi tới bên cạnh Vô Ưu, "Cô nương, không dối gạt người, những tảng đá kia đều đã được người khác chọn nhưng lại không cần, hôm nay nhìn cô nương cũng là người thẳng thắn, các ngươi lại mua rất nhiều đá, không bằng, tặng cho cô nương!"

Dù sao cắt ra cũng không có ngọc, tặng, còn có thể để lại ấn tượng.

"Vậy thì đa tạ chưởng quỹ!" Vô Ưu cũng không kiểu cách, chỉ là ngay sau đó phạm vào khó khăn.

Chưởng quỹ nhìn Vô Ưu xinh đẹp như hoa, tươi đẹp động lòng người, dung nhan mị hoặc thương sinh, ngay cả nhíu mày cũng làm cho người khác không tự chủ được đắm chìm vào, vội xoay đầu đi, ho nhẹ một tiếng, mới nghiêng đầu nhìn thẳng Vô Ưu, "Cô nương, muốn cắt đá ở tại đây, hay là?"

"Các ngươi có người cắt đá sao?"

"Có!"

"Vậy cũng được, chúng ta đã mua đá, thì cũng cắt ở trong tiệm các ngươi!"

"Được, tốt!" Chưởng quỹ sảng khoái đồng ý.

Nếu cắt ra ngọc, đối với tiệm của bọn họ, cũng là một cách tuyên truyền.

Nếu cắt ra ngọc tốt, vậy người tới mua đá cũng sẽ nhiều hơn.

Sau một hồi, Cung Ly Lạc chọn trúng hai mươi tảng đá, để cho thợ của cửa hàng cắt ra.

Lại vô cùng thần kỳ, hai mươi tảng đều cắt ra lục (*).
(*) Nghĩa là có Phỉ Thúy ở bên trong.

Sau đó tám tảng đá của Phong Thành Quang, cũng cắt ra lục.

"Trời ạ, Đế Vương lục!"

Phong Thành Quang dương dương hả hê vuốt râu, nghĩ thầm, đồ cưới của Vô Ưu, cuối cùng cũng kiếm được rồi.

Mà những thứ phế liệu tặng cho Vô Ưu, cũng cắt ra hai miếng ngọc chất lượng không tệ.

Vô Ưu hào phóng cho Thúy Thúy, Thúy Thúy vui mừng như thu được chí bảo.

Lôi phủ. *d đ* 1Ê q/UÝ đ/ÔN

Sau khi Lôi Lão Hổ biết được, sợ hết hồn hết vía.

Nói Cung Ly Lạc đang nhằm về phía hắn, nhưng không ngờ, lại không phải, Cung Ly Lạc lại mang theoVô Ưu vào cửa hàng đối diện cửa hàng của hắn.

Trong lúc nhất thời, dẫn hết khách tới cửa hàng đối diện.

Mà cửa hàng kia là đối thủ một mất một còn với hắn, có thâm thù đại hận Âu Dương gia.

"Lôi gia. . . . . ."

Lôi Lão Hổ khoát tay, "Đi xuống trước đi, để cho ta suy nghĩ thật kỹ!"

Tâm tư của Cung Ly Lạc, hắn nghĩ không ra, nhưng, trong lòng, trong lòng vẫn run sợ, ăn cái gì cũng cảm thấy không có mùi vị.

Đứng ngồi không yên.

Tiểu thiếp Lôi Lão Hổ mới cưới về, Lâm Sương. Dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, một khúc hát, một bài múa, điệu bộ trong trắng đẹp đẽ giống như tiên, công phu trên giường cũng rất được, giống như một đóa hoa Giải Ngữ (Hải Đường), rất được Lôi Lão Hổ sủng ái.

"Lão gia!" Lâm Sương thấp giọng kêu, trong mắt chứa ý cười, khóe mắt đuôi mày ẩn tình.

Thân thể mềm nhũn, ngồi ở trong ngực Lôi Lão Hổ.

"Sao không ngây ngô ở trong viện thật tốt, ra đây làm gì?" Lôi Lão Hổ thấp giọng hỏi, giữ tay Lâm Sương ở trong ngực, tỉ mỉ ngắm nghía.

"Thiếp thân nhớ lão gia, lại thấy lão gia vì chuyện vụn vặt mà phiền lòng, hết sức đau lòng, cho nên. . . . . ." Lâm Sương nói xong, vành mắt hồng hồng.

Lôi Lão Hổ thở ra một hơi, "Tốt lắm, tốt lắm, là ta không đúng, trách lầm ngươi rồi!"

Lâm Sương nghe vậy, cười khúc khích.

Chọc cho Lôi Lão Hổ cười theo.

"Lão gia, mặc dù thiếp thân là phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), nhưng, cũng đã đọc qua thi thư (kinh thi và thư kinh), mặc dù không Học Phú Ngũ Xa (uyên bác), nhưng cũng biết một chút Bàng Môn Tả Đạo (*), lão gia không ngại nói chuyện cùng thiếp thân, để thiếp thân suy nghĩ vì lão gia. . . . . ."
(*) chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà ác, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chân chính.
Nếu là chuyện khác, Lôi Lão Hổ có thể nói.

Nhưng, chuyện của Cung Ly Lạc. . . . . .

Không nói được, nói ra, chính là dẫn đến họa diệt môn.

"Vô sự, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!"

Lâm Sương nghe vậy, khéo léo gật đầu, "Thiếp thân nghe theo lão gia!"

Đứng dậy rời đi.

Lôi Lão Hổ nhìn, chân mày nhíu lại, thở dài thật sâu.

Phải làm sao, mới có thể làm cho Cung Ly Lạc không nghi ngờ mình, phải làm sao, mới có thể chạy trốn khỏi đây?

Còn nữa, Cung Ly Lạc là vô tình đi tới Đổ thành, hay là. . . . . .

Đặc biệt vì chuyện mười năm trước mà tới?

Điểm này, Lôi Lão Hổ nhất định phải điều tra ra.

Âu Dương phủ.

Âu Dương Minh Ngọc vuốt vuốt ngọc bội trong tay, nghe hạ nhân bẩm báo.

Sau khi nghe xong, mới thản nhiên mà nói, "Có người, thật sự tài trí hơn người, luôn dự đoán chính xác!"

Người này, Âu Dương Minh Ngọc không nói ra, nhưng trong lòng đã biết rõ.

"Chủ tử, tiếp theo, nên làm thế nào?"

Âu Dương Minh Ngọc nhíu mày, "Lan tin tức ra ngoài rồi sao?"

"Lan ra ngoài rồi, chỉ là, hình như không làm dấy lên bao nhiêu sóng gió!"

"Chuyện này không cần gấp, gấp cũng không gấp được, chuyện mà chúng ta phải làm, chính là chờ khách quý tới cửa!"

Hạ nhân không hiểu.

Âu Dương Minh Ngọc thản nhiên nhếch môi, "Ta hỏi ngươi, dựa vào sức của một mình chúng ta, có thể giết Lôi Lão Hổ, hoặc là quét sạch thế lực của Lôi Lão Hổ?"

Hạ nhân lắc đầu.

Nếu động thủ, không chỉ không thể quét sạch thế lực của Lôi Lão Hổ, ngay cả giết Lôi Lão Hổ, cũng không chắc sẽ thành công.

"Chủ tử, vậy chúng ta nên làm thế nào?"

Âu Dương Minh Ngọc lặng im suy nghĩ, "Tạm thời án binh bất động, tiếp tục quan sát!"

"Vậy còn đá?"

"Chỉ cần hắn nguyện ý mua, chúng ta cứ tiếp tục bán, cho dù là táng gia bại sản, cũng phải câu được con cá lớn này!"

Thù giết phụ thân, giết mẫu thân, không đội trời chung.

Năm đó, hắn còn nhỏ, không thể đánh trả, nằm gai nếm mật mười năm, hôm nay cơ hội rốt cuộc cũng tới, hắn nhất định phải liều mạng đánh một trận.

"Dạ!"

Khách điếm.

Mạc Cẩn Hàn nhìn sân trống không, căm tức lại uất ức, dứt khoát ngã xuống giường, lăn tới lăn lui.

Làm thế nào cũng không tìm được vị trí thoải mái, nổi nóng, ném gối đầu ra ngoài.

Nhưng thấy dưới gối đầu, có một hà bao.

Hà bao, nhìn đường chỉ, Mạc Cẩn Hàn liền biết là do Thúy Thúy thêu.

Thúy Thúy, chẳng lẽ nha đầu kia, đối với hắn. . . . . .

Mạc Cẩn Hàn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm hà bao.

Sẽ không chứ?

Đưa hai ngón tay ra nắm hà bao lên, cảm thấy hà bao có chút nặng, Mạc Cẩn Hàn vội vàng mở ra.

Ngân phiếu.

Lấy ngân phiếu ra khẽ đếm, Mạc Cẩn Hàn nhất thời im lặng.

Số lượng ngân phiếu này, chính là số lượng ngân phiếu ban đầu cho Vô Ưu, không nhiều cũng không ít.

Hà bao này, không phải tâm tư của Thúy Thúy, chỉ là, Vô Ưu trả lại ân tình ban đầu thiếu hắn, từ đó không ai nợ ai.

Không được, vẫn phải tìm Vô Ưu để hỏi cho rõ.