Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 95: 【075】 Vô Ưu ra tay




Mười vạn lượng. . . . . .

Hoa nương vừa nghe con số này, thật sự rất hưng phấn.

Đâu chỉ là hoa khôi, rõ ràng chính là Kim Phượng Hoàng, hôm nay được giá cao như vậy, về sau cũng sẽ không quá thấp.

Gương mặt cười đầy nếp nhăn, xoay người, nụ cười trên mặt, cứng đờ.

Trong lòng, nhất thời lạnh lẽo thấu xương.

Hỗn Thế Ma Vương (ma vương hại đời) này trở về từ khi nào?

Nàng nhớ, hắn đã đi đến kinh thành, không có ở huyện thành, mới sống chết ép Mị Nương đáp ứng.

Nhưng đâu nghĩ đến, Hỗn Thế Ma Vương này trở lại.

Cười, không hề thật lòng.

Gian nan bước đi, từng bước từng bước đi về phía nam tử, "Ai ôi, Chu thiếu gia, trở về từ khi nào, sớm biết, sớm biết Chu thiếu gia trở lại, nhất định đưa thiệp mời đến cho Chu thiếu gia, tối nay là ngày vui của Mị Nương, tại sao có thể không có Chu thiếu gia!"

Hoa nương nói xong, cười, cười còn khó coi hơn khóc.

Mười vạn lượng.

Phi. die<n da<n le>e quy>y don>n

Chu thiếu gia này, chỉ biết khai ngân phiếu khống (nói suông).

Ở huyện thành này, đêm đầu tiên của hoa khôi ở mỗi một kỹ quán, hắn đều đi đến đưa ra giá cao, nhưng, hoa khôi bị hắn làm bẩn, cũng không thấy hắn giao bạc.

Từ đầu hắn đã không muốn giao bạc.

Mà hoa khôi này, ở trong mấy ngày đó, đều sẽ bị hắn chơi đùa đến chết đi sống lại, hoa khôi da mịn thịt mềm, người nào không phải nghỉ dưỡng sức mấy tháng, mới có thể tiếp khách lần nữa.

Hắn quả thật chính là một kẻ mất trí, ỷ có biểu cô là Hoàng quý phi, ở huyện thành này muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên.

Chu Thiểu Vũ nhìn Hoa nương, nhếch môi cười lạnh, "Hoa nương, mặc dù, ta biết rõ những lời này của ngươi là giả, chỉ là, nghe lời nói dối cũng rất thoải mái, a ha ha. . . . . ."

Liều lĩnh mà cười, bước lên trước, đi tới trước mặt Mị Nương.

Cười, dâm tà.

"Mị Nương, tối nay, ngươi sẽ là người của Chu Thiểu Vũ ta, thế nào, vui mừng sao?"

Mị Nương nhìn Chu Thiểu Vũ, thản nhiên nhếch môi, "Chu thiếu gia, ngươi ra vàng thật bạc trắng sao?"

Mị Nương vừa dứt lời, trong nháy mắt không khí vô cùng lạnh lẽo.

Chu Thiểu Vũ lạnh lùng nhếch môi, xoay cổ vài cái, tiếng rắc rắc vang dội.

Nghiêng đầu quát Hoa nương, "Hoa nương, bản thiếu gia, đã từng thiếu bạc của ngươi sao?"

Hoa nương nuốt một ngụm nước bọt, thầm mắng Mị Nương không hiểu chuyện, vội vàng tiến lên, "Không không không, làm sao Chu thiếu gia lại thiếu bạc của ta, Mị Nương, không được nói bậy, mau nhận lỗi với Chu thiếu gia!"

Chu Thiểu Vũ cười.

Ngang ngược càn rỡ.

Mị Nương nhìn Chu thiếu gia, "Nhận lỗi, tại sao phải nhận lỗi, Hoa nương, mười vạn lượng bạc, ta cũng chưa nhìn thấy, tại sao phải nhận lỗi với Chu thiếu gia?"

"Ngươi. . . . . ." Ngược lại Chu Thiểu Vũ không nghĩ tới, Mị Nương xương cứng như vậy.

Giận, giơ tay.

Ngay sau đó nặng nề hạ xuống, ha ha ha cười to, "Mị Nương, được, rất tốt, đủ kiên cường, vừa vặn, gia chỉ thích cô nương kiên cường, khi dạy dỗ, sẽ hăng hái hơn!"

Dứt lời, liền vươn tay ôm eo Mị Nương.

Bàn tay bóp chặt eo Mị Nương, dùng sức, lại dùng sức.

Mị Nương bị đau, muốn đẩy Chu Thiểu Vũ ra, nhưng, làm thế nào cũng đẩy không ra.

"Mị Nương, không biết ngươi có nghe qua một câu nói, đó chính là đánh là tình, mắng là yêu, tối hôm nay, sẽ đánh chửi ngươi thật tốt, chứng minh là gia yêu ngươi!"

Mị Nương giãy giụa.

Trong đại sảnh có nhiều người như vậy, nhưng không có một người tiến lên giúp nàng, mở miệng cầu tình vì nàng, càng đừng nói là cứu nàng.

Một đám câm như hến, chẳng dám thở mạnh.

Cứ khuất phục như vậy sao?

Không, không được.

Cô nương đó nói, kêu nàng kéo dài thời gian, cô nương đó đã nói.

Đã như vậy, nàng nhất định phải làm được.

Đột nhiên Mị Nương cười với Chu Thiểu Vũ, mặt cười như hoa, "Chu thiếu gia, ngươi chắc chắn đánh là tình, mắng là yêu sao?"

"A ha ha, dĩ nhiên!"

Gần như trong nháy mắt khi Chu Thiểu Vũ dứt lời, Mị Nương giơ tay, hung hăng tát Chu Thiểu Vũ một cái.

Trong lúc Chu Thiểu Vũ kinh ngạc, Mị Nương lại giơ tay, khí thế sét đánh không kịp bưng tai lại tát hắn một cái.

"Ngươi. . . . . ." Chu Thiểu Vũ giận dữ.

Tiện nhân đáng chết.

Dám động thủ đánh hắn, chán sống.

"Chu thiếu gia, không phải ngươi đã nói, đánh là tình, mắng là yêu sao? Ngươi xem, Mị Nương hung hăng tát ngươi hai cái, có thể thấy được là Mị Nương rất yêu ngươi đấy!"

Chu Thiểu Vũ che mặt của mình, khiếp sợ nhìn Mị Nương, lửa giận lên cao.

Lớn như vậy, còn chưa có người dám động thủ đánh hắn.

Hơn nữa hiện giờ, Chu gia là quý nhân. Giơ tay muốn đánh Mị Nương, ngoài cửa lại truyền đến một hồi tiếng cười, mọi người nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một tử y công tử, một tay cầm chiết phiến (quạt giấy), một tay vuốt râu dưới mũi, xiêm y bồng bềnh đi vào.

Một nữ tử đi theo phía sau, ôm trường cầm, hai nam tử cánh tay lớn eo thô sắc mặt nghiêm túc.

Tiếng cười phát ra từ nam tử mặc áo tím.

Chu Thiểu Vũ vốn đã rất căm tức, lại thấy nam tử cười, cảm thấy quyền uy của mình bị người khác khiêu khích.

Cộng thêm huyện thành này vẫn là địa bàn của Chu Thiểu Vũ hắn, hiện giờ biểu cô lại làm Hoàng thái hậu.

"Ngươi là ai?" Vênh váo tự đắc hỏi.

Nam tử mặc áo tím chính là Vô Ưu, ôm cầm chính là Thúy Thúy, hai nam tử bên cạnh là Cung Nhất Cung Nhị.

Vô Ưu châm biếm, không nói gì.

Cung Nhị dẫn đầu mở miệng, "Ngươi tính là gì, lại hỏi tục danh của công tử nhà ta!"

Không quan tâm, trước khi Chu Thiểu Vũ còn chưa kịp nổi đóa, tiến lên, tát bốp bốp bốp mấy cái đánh cho mắt Chu Thiểu Vũ đầy sao, lỗ mũi chảy máu.

"Ngươi. . . . . ."

Chu Thiểu Vũ kêu lên, người của hắn, lập tức tiến lên, muốn báo thù cho Chu Thiểu Vũ.

Cung Nhất lanh tay lẹ mắt, lập tức ném một cái, đánh ngã một, mười mấy lâu la của Chu Thiểu Vũ, không bao lâu đã bị Cung Nhất đánh đứt tay và chân, ngã xuống đất, thống khổ rên rỉ.

Từ đầu đến cuối, Vô Ưu đối với chấn động Cung Nhất Cung Nhị gây ra, thờ ơ, vuốt râu, phe phẩy cây quạt, cất bước đi tới chỗ ghế dựa, ngồi xuống.

Hoa nương đã sớm bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không biết ra sao mới tốt.

Mị Nương vừa nhìn đã nhận ra Vô Ưu.

Có người, giống như một ngọn đèn sáng, cho dù ở địa phương nào, luôn có thể lập tức chiếu vào chỗ tối tăm nhất.

Cho dù nàng ăn mặc như thế nào, Mị Nương cũng có thể nhận ra ngay, nữ tử cười châm chọc, cười khí phách, cười không chút kiêng kỵ này, là tới cứu nàng.

Hơn nữa lúc nhìn thấy Vô Ưu ngoắc mình, cả người Mị Nương cũng run rẩy.

Từng bước từng bước đi về phía Vô Ưu, trước mặt Vô Ưu, khẽ phúc thần, "Mị Nương gặp qua. . . . . . , công tử!"

Vô Ưu nhìn Mị Nương, nở một nụ cười.

Ngược lại là một nữ tử thông minh.

Đóng cây quạt lại, cợt nhã nâng cằm Mị Nương lên, đánh giá Mị Nương cẩn thận, mới lên tiếng, "Không hổ là hoa khôi của Phụng Tiên lâu, quả thực xinh đẹp!"

Trong nháy mắt Mị Nương đỏ mặt.

Hai mắt nhìn Vô Ưu, chờ đợi không thôi.

Vô Ưu cười, đưa tay nắm tay Mị Nương, nhu nhược không xương, nhẵn nhụi như ngọc, không giống tay của mình, vô cùng thô ráp.

Mị Nương kinh ngạc.

Để Vô Ưu tùy ý động tay động chân với nàng.

Vô Ưu nhìn Hoa nương, âm thanh lạnh nhạt mở miệng, "Hoa nương, ta tính toán chuộc thân cho Mị Nương, ngươi xem, cho ngươi bao nhiêu bạc thì thích hợp?"

"Chuyện này. . . . . ."

Hoa nương do dự.

Để cho Mị Nương rời khỏi Phụng Tiên lâu, hay là lưu lại Phụng Tiên lâu?

Nhưng hôm nay, Triệu Thiểu Vũ đối với Mị Nương như hổ rình mồi, lưu lại, chỉ sợ là họa chứ không phải phúc.

Hoa nương nghĩ tới đây, ở trong lòng đã bắt đầu tính toán, lại thấy cách ăn mặc của Vô Ưu không tầm thường, ngay cả nha hoàn đi theo ôm cầm cũng đeo vàng đội bạc, giống như tiểu thư nhà giàu, hai tùy tùng kia lại một thân võ nghệ, có lẽ là công tử của gia đình giàu có nào đó.

Tuy là người nhà quê, lại dám ra tay dạy dỗ Chu Thiểu Vũ, chắc hẳn lai lịch không nhỏ.

Vội cười lên, tiến lên, "Công tử, Mị Nương của chúng ta là cô nương tốt nhất ở Phụng Tiên lâu, cho nên. . . . . ."

Vô Ưu không kiên nhẫn giơ một ngón tay lên.

Một. . . . . .

Một vạn lượng?

Mười vạn lượng?

Hay là giá trên trời, một triệu lượng?

Nghĩ đến một triệu lượng, Hoa nương nhất thời cảm thấy, không thể tin, vừa muốn mở miệng, Vô Ưu thản nhiên mở miệng, "Một lượng bạc, mua Phụng Tiên lâu của ngươi và trong Phụng Tiên lâu, tất cả cô nương!"

"A. . . . . ."

"A. . . . . ."

"Trời. . . . . ."

Một lượng bạc, vị công tử này cũng dám mở miệng, nghĩ huyện thành này là hậu hoa viên nhà hắn, muốn náo như thế nào, thì cứ náo như vậy sao?

Sau khi Hoa nương kinh ngạc, âm u cười lạnh, "Công tử, ngươi đang nói đùa sao?"

"Nói đùa?" Vô Ưu hừ lạnh, chiết phiến xoạt một tiếng mở ra, nhẹ lay động, "Ta cũng không có nói đùa!"

Hoa nương cẩn thận đánh giá Vô Ưu, trong đại sảnh, mọi người chẳng dám thở mạnh, thậm chí có người muốn rời khỏi, lại phát hiện bên ngoài Phụng Tiên lâu, có hai chiếc xe ngựa, trên hai xe ngựa, đều là nam tử cao lớn đứng thẳng tay cầm kiếm, thân mặc hắc y, đeo mặt nạ.

Ngay sau đó chột dạ khiếp đảm lui về đại sảnh.

Vô Ưu nhìn Hoa nương, âm thanh lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi thức thời, một lượng bạc, giao Phụng Tiên lâu ra, hôm nay sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu hôm nay ngươi không thức thời, uhm hừ. . . . . ."

Gần như vừa dứt lời, môt thanh chủy thủ trượt vào trong tay Vô Ưu, Vô Ưu nhanh chóng giơ tay, chủy thủ xẹt qua dưới cổ Hoa nương, lúc tay vươn sang một bên, đầu chủy thủ nhỏ từng giọt máu.

"A. . . . . ." d đ l...ê qu...ý đô...n

Sau khi Hoa nương bị đau, thét chói tai.

Hai tay che cổ của mình thật chặt, khiếp sợ, hoảng sợ nhìn Vô Ưu.

Cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nói không nên một câu hoàn chỉnh.

Một bên, Thúy Thúy lập tức lấy khăn tay ra đưa cho Vô Ưu, Vô Ưu nhận lấy, không chút để ý lau chùi vết máu trên chủy thủ.

"Lần đầu tiên, ta còn thủ hạ lưu tình, để cho ngươi sống, lần sau, vận số cũng không tốt như vậy!"

Hoa nương mạnh mẽ áp chế nỗi sợ hãi, mới lên tiếng, "Phụng Tiên lâu này, ta không làm chủ được!"

Không làm chủ được?

Vô Ưu nhíu mày, "Phái người đi gọi người có thể làm chủ ra!"

Hoa nương nghe vậy, nháy nháy mắt với Quy nô ở bên cạnh, Quy nô lập tức chạy ra ngoài.

Chạy ra khỏi Phụng Tiên lâu, lại nhìn thấy bên ngoài Phụng Tiên lâu, có một loạt hắc y nhân thì bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa tiểu trong quần.

Quay đầu lại, nhìn Vô Ưu, ngồi ở trên ghế, trêu đùa Mị Nương, nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng chạy đến một trạch viện hoa lệ.

Nhưng. . . . . .

Trong đêm tối, một bóng dáng quỷ mị, đi theo sau lưng Quy nô, lặng yên không một tiếng động.

Trạch viện hoa lệ.

Quy nô tiến lên gõ cửa.

Cửa két một tiếng mở ra, "Ngươi tìm ai?"

"Ta tìm. . . . . ."

Quy nô còn chưa nói xong, người mở cửa đã mở miệng trước, "Ngươi tìm lầm người!"

Ngay sau đó, cửa cạch một tiếng đóng lại.

Quy nô sờ lỗ mũi một cái, quay đầu lại, sau lưng không có một bóng người.

Nhưng, hắn vốn không đi nhầm?

Bên ngoài Phụng Tiên lâu.

Cung Ly Lạc ngồi trong xe ngựa, xiêm áo bị cởi ra, Phong Thành Quang nhanh chóng hạ châm cho Cung Ly Lạc, châm đâm vào tử huyệt của Cung Ly Lạc.

"Có khỏe không?"

Cung Ly Lạc từ từ nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, âm thanh lạnh nhạt, "Không sao, cứ việc hạ châm đi!"

Phong Thành Quang khẽ hít vào, "Lần sau cũng không thể như vậy, dù sao trong thân thể ngươi, còn có kịch độc, sơ sót một cái. . . . . ."

Cung Ly Lạc nghe vậy, mở mắt ra, liếc mắt nhìn Phong Thành Quang, "Đau đớn phải chịu vào giờ phút này, so với Vô Ưu bị thương ở trước mặt ta, không bằng một phần ngàn vạn. . . . . ."