Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 13: Nhã Trúc, Đạm Cúc đến




Edit & Beta : Tiểu Vy Nhi

Rạng sáng ngày thứ hai, Liệt Hỏa Kình Thương mạnh mẽ mở ra cặp mắt sắc bén kia, không nghĩ tới đối diện lại là một đôi phượng mâu lạnh lùng màu Hổ Phách, lập tức cả kinh. Hôm qua cổ độc trong người hắn phát tác, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tức Mặc U Tà lại ở chỗ này? Nhưng mà U Tà đang nhìn thẳng vào mắt của hắn, mày liễu khẽ nhếch lên rồi lại bình thản, lạnh nhạt nói, “Ánh mắt của ngươi” .

Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy phản ứnh lại, là dược thủy đã hết tác dụng, ánh mắt hắn đã khôi phục màu gốc, nhưng mà nhìn phượng mâu của Tức Mặc U Tà, bên trong thực sự là bình tĩnh hờ hững, một chút cũng không có kinh ngạc hoặc là sợ hãi, trào phúng.

Từ nhỏ hắn bởi vì đôi mắt có màu xanh lục này mà bị người đời sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy màu mắt của hắn ai nấy đều sợ hãi la to, chỉ có mẫu hậu cùng phụ hoàng nói với hắn, đôi mắt hắn là độc nhất vô nhị, không cần phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào.

Đã từng có một đôi đồng tử màu Hổ Phách trong suốt như nước, mà chủ nhân của đôi mắt màu Hổ Phách đó khi nhìn thấy hai tròng mắt màu xanh lục của hắn chỉ khẽ cong khóe miệng lên, bàn tay nhỏ nhắn vui sướng xoa hai mắt của mình, trừ bỏ phụ vương và mẫu hậu thì nàng là người duy nhất thích đôi mắt của hắn, nàng cũng chính là Vương phi mà mẫu hậu đã định cho hắn từ nhỏ!

Nhưng từ sau khi nàng biến mất, Liệt Hỏa Kình Thương hay dùng dược thủy che lại hai tròng mắt màu xanh lục của mình, lại dùng mặt nạ che đi gương mặt, chỉ có khi sử dụng cái thân phận kia mới có thể khôi phục dung mạo. Nhưng mà giờ phút này, nữ tử này, tuy nàng diện mạo xấu xí nhưng lại đồng dạng có được đôi đồng tử màu Hổ Phách, trong mắt của nàng không có cười nhạo, châm chọc, cùng sợ hãi, chỉ có lạnh nhạt, nàng thực không sợ hãi hắn!

“Ta làm sao có thể không có việc gì vậy?” Bình phục lại nội tâm đang rung động, thanh âm từ tính khàn khàn vang lên, mà lúc này ngoài cửa mấy người Hồn Thiên nghe được tiếng nói lập tức vọt vào, cao hứng hô lớn: “Vương gia, là Vương phi cứu ngươi!”, mà vừa hầm dược trở về_Hàn Mai cả giận nói: “Nói gì đó, không cần kêu tiểu thư nhà ta là Vương phi!” .

Mà Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy cả kinh, “Phệ tâm cổ” hắn chịu được hơn mười năm, cũng là không có người nào có thể chế trụ nó, chính là ngay cả người ở nơi kia cũng không có phương pháp, nhưng mà giờ phút này, nữ tử này cư nhiên có thể?

Ngay khi Liệt Hỏa Kình Thương đang sâu sắc cảm thấy kinh ngạc là lúc, Thanh Lan mang khuôn mặt tươi cười chạy vào thở hồng hộc nói: “Tiểu thư, tiểu thư, Nhã Trúc cùng Đạm Cúc đến rồi!” .

Nghe nói như thế trên mặt U Tà cũng phảng phất thái độ trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe miệng có chút gợi lên một độ cong thật nhỏ, điều này làm cho bốn người Hồn Thiên, Hồn Ảnh quá sợ hãi, có thể làm cho Vương phi của bọn họ lộ ra thần thái như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lập tức cũng là tò mò, dài cổ hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy hai nữ tử kiều diễm như hoa từ bên ngoài “Thanh nhã cư” đang đi đến, một nữ tử một thân la quần xanh biếc, sắc mặt mềm mại, đôi mắt tràn đầy kích động, mà một nữ tử khác một thân quần áo màu vàng tươi tắn, đôi mắt to ngập nước cũng tràn đầy hưng phấn, nhanh nhẹn, đáng yêu.

Hoàng sam nữ tử (nữ tử váy vàng) còn chưa đi tới cửa phòng miệng liền hô lớn: “Tiểu thư, ta rất nhớ ngươi a.” Thanh âm thanh thúy như tiếng chim sơn ca làm cho người ta không tự chủ được mà quên hết phiền não, Hồn Ảnh nhất thời ngẩn mặt ra, nữ tử này thật đáng yêu.

“Cúc nhi, sao mấy tháng không gặp ngươi vẫn nghịch ngợm như vậy?” Hàn Mai giờ phút này cũng lộ ra vẻ mặt trêu ghẹo cười nói.

“Nói cái gì đâu, ta nào có? !” . Nói xong liền đánh úp về phía U Tà, thân hình U Tà chợt lóe, Đạm Cúc lảo đảo một cái cư nhiên ngã ngay lên người Hồn Ảnh còn đang sững sờ, lúc này tất cả mọi người đều bị chấn kinh rồi, đây là cái tình huống gì vậy?

“Ha ha ha, Cúc nhi ngươi thật không biết xấu hổ, cư nhiên ngã lên người một đại nam nhân!”, Thanh Lan giờ phút này không khách khí cười to, còn U Tà lúc này cũng là mày liễu nhướn lại, hứng trí nhìn hai người.

Mà trái lại, Đạm Cúc lại hào phóng, không chút để ý đứng dậy vỗ vỗ làn váy, đôi mắt to tràn đầy vô tội nhìn Hồn Ảnh vẫn đang ngã trên mặt đất như cũ nói : “Uy, tiểu tử kia, có muốn ta kéo ngươi một phen?” .

Nhất thời, thần trí đang du sơn ngoạn thủy bên ngoài của Hồn Ảnh bị kéo trở về thần, bên tai sưu một chút biến thành đỏ bừng, làm cho ba người Hồn Thiên lại được một phen trêu ghẹo.

“Mai nhi, ngươi cũng đừng cười nàng nữa, cúc nhi vì muốn gặp tiểu thư đã thực liều mạng làm việc đấy.” Nhã Trúc nói, mà lúc này U Tà cũng đã khôi phục thần thái nói : “Đến đây là tốt rồi” .

Từ ngày Nhã Trúc cùng Đạm Cúc đến tướng quân phủ, Liệt Hỏa Kình Thương liền mang theo bốn người Hồn Thiên ly khai.

Hôm nay bên trong “Thanh nhã cư” lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến_Tây Việt Tiêu!

“U Tà, qua mấy ngày nữa, ngươi sẽ gả đến Phong Mâu quốc, ngươi không hối hận chứ?” .

Tức Mặc U Tà nghe nói như thế mới chậm rãi mở con ngươi, thản nhiên nói, “Ta đã nói rồi, chúng ta không quen, mời ngươi kêu ta là Tức Mặc U Tà” .

“Ngươi! Được, Tức Mặc U Tà! Muội muội của ngươi_Tức Mặc Vãn Nguyệt sẽ gả cho ta làm phi, ngươi sợ là không kịp tham gia, hôm nay ta chính là đến báo cho ngươi biết một tiếng!” .

Mà ở Tây Việt Tiêu vừa dứt lời, một đạo thanh âm lạnh lùng bá khí truyền đến: “Nếu là muội muội ái phi của bổn vương đại hôn, vậy bổn vương liền cùng Tà Nhi lưu lại một chút tham gia thành hôn lễ, việc hòa thân không vội” .

Nghe nói như thế, U Tà đạm mạc quay người lại, liếc mắt một cái nhưng chưa mở miệng, nàng vốn là không tính sẽ gả qua đó, tại sao lại phải hối hận, lưu lại tham gia hôn lễ của Tức Mặc Vãn Nguyệt, đúng là nàng đã suy nghĩ đến. Dù sao cũng là người gián tiếp hại chết chủ nhân của thân thể nàu, đương nhiên là nên tặng cho nàng ta một phần “Đại lễ” mới phải.

Mà nghe được lời nói của Liệt Hỏa Kình Thương, sắc mặt Tây Việt Tiêu xanh mét, dù là ai nghĩ đến nữ tử từng ái mộ chính mình cư nhiên lại gả cho người mà so với chính mình càng vĩ đại gấp mấy lần, cái loại đối nghịch này, sợ là ai cũng đều không chấp nhận được.

“Vậy cảm ơn Nhiếp Chính Vương cùng ‘Vương phi’ !”, nói đoạn hắn hung hăng phất tay áo rời khỏi tướng quân phủ. Hôm nay hắn vội vàng mà đến chỉ là vì muốn biết suy nghĩ trong lòng Tức Mặc U Tà, nếu là có thể, lưu lại nàng làm sườn phi cũng tốt, một nữ tử tài hoa như thế bỏ qua thật là đáng tiếc a.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương cũng đã khôi phục trầm mặc, nhìn thoáng qua U Tà sau đó cũng xoay người rời đi. Hôm nay nghe được Hồn Thiên nói Tây Việt Tiêu đến tìm nàng, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy dị thường phiền chán, không dưới mấy lần muốn ức chế suy nghĩ trong lòng, nhưng lại kìm lòng không đậu mà chạy đến tướng quân phủ. Nghĩ đến đây mày kiếm của Liệt Hỏa Kình Thương nhướn cao, không phải là chính mình bị bệnh rồi chứ? Như thế nào lại không thể khắc chế được cảm xúc của chính mình như vậy?