Tác Đồng

Chương 110




Trong Vô Tam điện lan tỏa mùi dược nồng đậm, sắc mặt Nhiễm Mục Kì tái nhợt nửa nằm nửa ngồi ở trên giường. Người phái đi biên quan phía tây vẫn chưa truyền tin về, nghĩ đến khả năng Mục Lân đã xảy ra chuyện, y liền không thở nổi.

Có gió thổi vào phòng, Nhiễm Mục Kì lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn về phía ban công. Một thân ảnh màu trắng xốc màn che lên, y vội vàng hất chăn ra, đi chân không xuống giường. Nháy mắt y được người ôm vào trong lòng.

“Trú, Mục Lân đâu? Có phải Mục Lân đã xảy ra chuyện không?” Nhiễm Mục Kì ngẩng đầu, vội vàng hỏi người đã xa cách nhiều ngày, thanh âm y cực kỳ run rẩy.

Trú ôm chặt lấy Nhiễm Mục Kì, không nói. Nhìn hắn như thế, sắc mặt Nhiễm Mục Kì càng ngày càng tái nhợt, hô hấp cũng dần dần khó khăn. Y túm chặt vạt áo trước của Trú, nghẹn ngào hỏi: “Trú, nói cho ta biết, Mục Lân đệ ấy..... đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Trú lạnh lẻo, lên tiếng: “Ai nói cho ngươi biết hắn đã xảy ra chuyện?”

“Đừng hỏi ta – ai đã nói cho ta biết! Trú! Mục Lân đâu?” Nhiễm Mục Kì sắp điên rồi. Thái độ của Trú đã nói lên rằng – Mục Lân đã xảy ra chuyện!

Trú vẫn lặng yên không nói, Nhiễm Mục Kì từ từ buông thả bàn tay đang túm chặt hắn ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, im lặng của Trú đã là câu trả lời.

“Mục Lân...... đệ ấy, xảy ra chuyện gì?”

Trú lấy áo choàng bông qua, phủ lên trên người Nhiễm Mục Kì: “Ta mang ngươi đi gặp hắn.” Nói xong, hắn ôm lấy Nhiễm Mục Kì, màn che tung bay, trong phòng đã không còn bóng dáng của ai

Cửa thành Kinh thành, Nhiễm Mặc Phong ngồi trên lưng ngựa nhìn cửa thành đóng chặt. Trời đã hoàn toàn tối đen, ánh lửa chiếu ra từ bên trong thành nói cho nó biết – trong kinh thành vẫn náo nhiệt ồn ào như cũ. Nó kéo chặt áo choàng trên người, không cho gió lạnh thổi trúng người ở trên lưng mình, xuống ngựa, cầm “Quỷ Khiếu” đi qua.

“Phụ vương, chúng ta đã về đến kinh thành.” Nói nhỏ với người ở phía sau lưng một câu, Nhiễm Mặc Phong nắm chặt “Quỷ Khiếu”, khi cách cửa thành còn khoảng mười bước thì nó ngừng lại

“Ai đó?!” Thủ vệ trên tường thành giơ cây đuốc hướng ra ngoài, để xem ai đang ở dưới thành.

Nhiễm Mặc Phong không có ngẩng đầu lên, cũng không để ý đến. Gió nổi lên, nó nâng tay phải lên, chém mạnh về phía cửa thành.

“Oanh” Cửa thành lắc lắc, trên tường thành truyền đến rối loạn.

“Oanh” Lại một phát chém mạnh nữa, Nhiễm Mặc Phong mặc kệ hành động này có bao nhiêu điên cuồng, nó cứ từng đao từng đao chém lên cửa thành. Người ở trên tường thành chuẩn bị bắn tên, thế nhưng tên vừa bắn ra lại bị gió thổi qua cuốn đi mất.

“Mặc Phong!”

Dọc theo đường đi, Nhiễm Lạc Nhân vẫn luôn theo sát Nhiễm Mặc Phong, nó lập tức nhảy xuống ngựa, vội vàng kêu lên. Mặc dù có Uyên vẫn luôn chăm sóc cho nó, thế nhưng chạy liên tục mấy ngày liền khiến cho nó mệt mỏi, yếu nhược, môi khô nứt, thế nhưng nó cũng không rảnh để quan tâm những chuyện này, người quan trọng nhất trong cuộc đời nó đã điên rồi.

Nhiễm Mặc Phong không nghe được tiếng hét gọi của Nhiễm Lạc Nhân, trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ – mở cửa thành ra, mang phụ vương đi vào thành. Thậm chí nó cũng không muốn lên tiếng nói cho đối phương biết nó là Lân vương thế tử. Nó đã điên rồi, đã bước vào ma đạo.

“Dừng! Dừng lại!” Nhiễm Lạc Nhân ở dưới thành hô to, vươn bàn tay vì lạnh mà đông cứng ngắc lên, rút lệnh bài ở trong ngực ra, giơ lên, “Ta là Nhiễm Lạc Nhân! Mở cửa thành ra! Mau mở cửa thành ra!”

Uyên đi đến phía sau Nhiễm Lạc Nhân, khoát áo bông lên người nó, tay phải chém ra, một ngọn băng mang theo lực lượng cường đại đánh thẳng về phía cửa thành đã bị Nhiễm Mặc Phong chém gần sập. Thủ vệ thành còn chưa kịp chạy tới mở cửa thành, thì đã nghe “rầm rầm” vài tiếng, cửa thành đã bị Nhiễm Mặc Phong mạnh mẽ chém sập.

“A!” Đám thủ vệ thành tay cầm binh khí sẵn sàng nghênh địch, nhưng khi nhìn thấy người vừa xông tới, liền trở nên kinh hoảng mà lùi bước về sau. Tựa hồ có người đã nhận ra người phá cửa thành là ai, liền kinh ngạc đến nổi đánh rơi binh khí trên tay.

“Là người phương nào mà lớn mật như thế!” Nhiễm Lạc Nghĩa phụ trách phòng giữ kinh thành, sau khi nghe tin liền vội vàng chạy tới, cùng chạy tới với hắn còn có Phan Nhạc.

Nhiễm Mặc Phong tựa hồ chẳng biết ai. Nó đạm mạc nhìn đám thủ vệ trước mặt mình, kéo Tướng Quân qua, lên ngựa. Chung quanh được đốt đuốc sáng trưng, ngay khi Nhiễm Lạc Nghĩa và Phan Nhạc nhìn thấy rõ đó là ai, thì cả hai người đều kinh sợ đến mức ngã xuống khỏi ngựa.

“Tướng Quân, đi hoàng cung.” Vỗ vỗ Tướng Quân, Nhiễm Mặc Phong lắc “Quỷ khiếu” trong tay một cái, hất bay đám thủ vệ đang chắn trước mắt nó, phóng thẳng đến hoàng cung.

“Đó, đó là......” Nhiễm Lạc Nghĩa ngồi dưới đất, thì thào nhìn người đã đi xa, thân mình rét run.

“Lạc Nghĩa!” Nhiễm Lạc Nhân vừa bước vào thành, thì nhìn thấy Nhiễm Lạc Nghĩa, nó kêu lên một tiếng kinh sợ, vội vàng chạy tới, nhưng chưa kịp vui mừng khi thấy Nhiễm Lạc Nghĩa bình an, thì nó đã vội vàng nói, “Mau! Mau hồi cung!”

“Tam ca?” Nhiễm Lạc Nghĩa không đứng dậy nổi, tay chân như nhũn ra mà chỉ chỉ người đã đi xa, “Đó, đó là......”

“Lạc Nghĩa, đó là Mặc Phong, đừng hỏi, mau cùng huynh hồi cung!” Tiếp đó nó mới phát hiện Phan Nhạc cũng đang ngồi bệch dưới đất, vội hỏi, “Phan tướng quân, nơi này để cho ngươi được không?” Nói xong, nó dùng sức kéo Nhiễm Lạc Nghĩa dậy, đẩy đẩy hắn lên ngựa.

“Lạc Nghĩa, đệ đi tìm hoàng hậu nương nương và mẫu phi của đệ, nói cho bọn họ biết...... Hoàng thúc đã xảy ra chuyện.” Nói xong, Nhiễm Lạc Nhân kéo lấy ngựa ở trên tay Uyên, nháy mắt cũng không còn thấy bóng dáng.

Nhiễm Lạc Nghĩa đần độn nhìn nhìn Phan Nhạc, rồi nhìn nhìn cánh cửa thành bị chém hư, bỗng giật mình một cái, vội vàng rút roi ngựa ở bên hông ra, phóng nhanh về phía hoàng cung.

Hoàng thúc đã xảy ra chuyện?! Phan Nhạc nghe được câu này cũng đơ hết vài giây, sau đó mới hiểu ra được – Vương gia đã xảy ra chuyện, gã vội vàng từ trên mặt đất nhảy dựng lên. “Đóng cửa thành! Đóng cửa thành!”

Cửa hoàng cung được thắp đuốc sáng trưng. Trong gió lạnh, Nhiễm Mục Kì vô lực tựa vào trên người Trú, thần sắc đầy lo lắng, giương mắt nhìn xung quanh.

“Trú, Mục Lân đã trở lại?” Y không rõ vì sao người này lại đưa y đến nơi này.

“Hắn rất nhanh sẽ xuất hiện.” Trú kéo kín áo choàng trên thân người trong lòng mình lại, sâu trong đáy mắt hắn tràn đầy lo lắng.

Tim Nhiễm Mục Kì đập rất nhanh, lời Trương Chiêu Xương đã nói, phản ứng của Trú, tất cả đều làm cho Nhiễm Mục Kì không thể bình tĩnh. Nếu Mục Lân gặp chuyện không may, nếu Mục Lân gặp chuyện không may, Nhiễm Mục Kì không dám nghĩ tiếp nữa, y cảm thấy khí lực toàn thân ở dưới loại giả thiết này biến mất không còn chút gì.

Tiếng vó ngựa từ phương xa truyền đến, tay Trú đang ôm lấy Nhiễm Mục Kì nháy mắt dùng sức, Nhiễm Mục Kì giãy ra khỏi Trú, chạy lên trước. Trời bắt đầu rơi tuyết, sau khi Nhiễm Mục Kì thấy rõ người tới là ai, thì y ngừng lại, đối phương cũng ngừng lại. Nhiễm Mặc Phong xuống ngựa, cõng phụ vương đi về phía hoàng thúc. Nhiễm Mục Kì kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đang đi từng bước về phía mình, nói không nên lời.

Nhiễm Mặc Phong đứng ở trước mặt hoàng bá, con mắt ở giữa nhắm chặt, đôi mắt dị sắc đỏ đậm. Trên mặt nó thực bình tĩnh, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Hoàng bá.” Cúi đầu kêu một tiếng, nó kéo áo choàng ra, lộ ra người trên lưng mình, “Con và phụ vương đã trở lại.”

Hai mắt Nhiễm Mục Kì nháy mắt mở to, y sửng sờ nhìn chằm chằm vào người đang dựa vào trên lưng Nhiễm Mặc Phong, người nọ nhắm chặt mắt, hai tay vô lực rũ ở trước ngực Mặc Phong. Cái gì kinh hãi, cái gì ngạc nhiên, cái gì nghi hoặc..... mọi cảm giác đều biến mất không còn. Y cứ sửng sờ nhìn chằm chằm vào người đang “ngủ say” ở trên lưng Mặc Phong.

“Mục, Lân?” Nhiễm Mục Kì nâng tay phải lên, chạm nhẹ lên mặt của đối phương, nhưng chỉ tích tắt, y đã rụt tay về. “Thật lạnh......” Tiếp theo y lại chạm lên, lần này, y cảm thấy lạnh hơn nữa. Chính là y không rụt tay về, mà là áp hẳn bàn tay lên trên gương mặt lạnh lẻo của hoàng đệ.

Đêm đen, tuyết càng rơi càng dày. Trước cửa hoàng cung tụ tập rất nhiều người, có vệ binh, có quan viên nghe tin mà tới, có Trú, Uyên cùng Dịch và Tiết Kì tới chậm hơn bọn hắn một chút, còn có...... Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Lạc Nghĩa, các nương nương trong hậu cung. Có người che miệng không thể tin được mà thấp giọng khóc đứng lên, có người xụi lơ trên mặt đất, có người sừng sờ không tin những gì họ nhìn thấy. Còn có người lại đang nở nụ cười.

“Mục Lân......” Nhiễm Mục Kì thản nhiên cười, hai tay áp lên trên đệ đệ, “Chuyện gì làm cho đệ mệt đến như vậy? Nhìn thấy hoàng huynh cũng không tỉnh lại?”

“Kì.” Trú từ sau ôm lấy y, lại bị Nhiễm Mục Kì giãy ra. Ánh mắt hắn phát lạnh, hai tay dùng sức ôm lấy y, không được y thoát ra.

“Buông trẫm ra!” Nhiễm Mục Kì cũng không quay đầu lại, lên tiếng, vươn tay nắm lấy bàn tay cũng đồng dạng lạnh như băng của đệ đệ, hiền lành nhìn về phía Nhiễm Mặc Phong, “Mặc Phong, phụ vương con rất lạnh, mau theo hoàng bá hồi cung, để phụ vương ấm áp một chút.”

Nhiễm Mặc Phong lấy áo choàng phủ lên người phụ vương, tay dắt Tướng Quân.

“Mục Lân.” Trong thanh âm của Nhiễm Mục Kì có khóc âm, y nhìn xem chung quanh, không biết đang tìm cái gì, tiếp theo y túm lấy áo choàng của Nhiễm Mục Lân, nói câu “Không đủ”, sau đó liền cởi áo choàng của mình ra, phủ lên trên người đệ đệ, rồi y lại nắm chặt lấy Nhiễm Mặc Phong, vội vàng nói: “Mặc Phong, phụ vương con chỉ bị mệt thôi, để phụ vương con nghỉ ngơi.”

“Ân.” Tay trái Nhiễm Mặc Phong đỡ lấy phụ vương, tay phải nắm chặt lấy tay hoàng bá, “Phụ vương chỉ bị mệt.”

“Đúng, đúng, Mục Lân chỉ bị mệt thôi.” Nhiễm Mục Kì không biết nên làm cái gì bây giờ, y muốn nắm lấy tay Nhiễm Mục Lân, thì phát hiện mình vẫn còn đang nắm lấy tay Nhiễm Mặc Phong. Mặt y trắng bệch tựa như quỷ, môi run rẩy kịch liệt, tựa hồ đang nhẫn nhịn một nỗi thống khổ thật lớn.

“Mục Lân, Mục Lân,” Nhiễm Mục Kì vỗ nhè nhẹ vào đệ đệ, lại không cam lòng nói, “Đệ nói với hoàng huynh vài câu đi, rồi sau đó lại ngủ tiếp, Mục Lân, đệ tỉnh lại nói với hoàng huynh vài câu đi.”

“Kì.” Trú ôm chặt lấy y.

“Không nên đụng ta!” Nhiễm Mục Kì xoay người lại, đẩy Trú ra, rồi bước lùi về sau hai bước.

Trú cũng không bước lên trước, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú nhìn vào y. Nhiễm Mục Kì chưa bao giờ oán trách Trú như thế, nếu Trú nguyện ý ra tay giúp đỡ, thì Mục Lân tuyệt đối sẽ không gặp chuyện rủi ro.

“Mục Lân!” Nhiễm Mục Kì hét lên một tiếng, kéo áo choàng đang phủ trên người Nhiễm Mục Lân ra, sau đó lại nhẹ giọng gọi, “Mục Lân? Đệ tỉnh dậy đi, nói chuyện với hoàng huynh một chút, rồi lại ngủ tiếp, được không? Mục Lân......”

Mọi người ở đây không ai còn lòng dạ nào để nhìn nữa, tất cả đều cúi đầu, nhỏ giọng khóc lên.

“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong bắt lấy cánh tay Nhiễm Mục Kì, con ngươi đỏ thẩm như sắp trào ra máu, “Phụ vương đang ngủ, chút nữa người sẽ dậy.”

“Thật vậy sao? Mặc Phong? Mục Lân chỉ là đang ngủ?” Nhiễm Mục Kì hoảng sợ hỏi.

“Phụ vương chỉ là đang ngủ.” Thản nhiên nói một câu, Nhiễm Mặc Phong rút lại bàn tay đang bị hoàng bá nắm lấy, hai tay đỡ lấy phụ vương, đi về phía hoàng cung, “Hoàng bá, phụ vương chỉ là đang ngủ.”

“Đúng, đúng, Mục Lân mệt mỏi, đệ ấy chỉ là đang ngủ.” Nhiễm Mục Kì bước nhanh đuổi theo, vừa đi vừa vỗ nhẹ Nhiễm Mục Lân, lên tiếng nhắc nhở, “Mục Lân, đệ đừng ngủ lâu quá nha, sáng mai phải dùung điểm tâm với hoàng huynh đó, Mục Lân......”

“Kì.” Trú ở phía sau kêu lên, Nhiễm Mục Kì dừng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Hắn chỉ là nhất thời chưa thông suốt, qua vài ngày sẽ ổn thôi.” Uyên bước tới bên người Trú, lên tiếng. Trú mím chặt môi, đi vào hoàng cung.

..................

Trong Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì ngồi bất động ở bên giường, giương mắt nhìn người đang “ngủ say” ở trên giường, Nhiễm Mặc Phong ngồi ở phía trong giường, cũng đồng dạng bất động nhìn phụ vương đang “ngủ say”. Trú thì đứng ở nơi cách Nhiễm Mục Kì ba bước.

Ngoài Vô Tam điện, các đại thần đứng lặng yên, không ai quay về phủ, mà cũng chẳng có ai có tâm tư quay về phủ. Thái tử vẫn chưa biết đang ở đâu, nhị điện hạ bị bắt giam, Hoàng Thượng “ngốc”, thế tử điện hạ “điên”, có thể nói Bắc Uyên đang gặp đại nạn. Nhiễm Lạc Nhân áp chế thương tâm, lôi kéo Nhiễm Lạc Nghĩa dưới sự trợ giúp của Tiết Kì và Uyên, cùng vài vị trọng thần thương nghị chuyện tiếp theo nên làm.

“Mục Lân......” Hai tay Nhiễm Mục Kì nắm lấy tay đệ đệ, nhẹ giọng gọi, từ đầu đến cuối, y không chảy một giọt nước mắt. Hỉ Nhạc tình nguyện Hoàng Thượng khóc lên, còn hơn phải nghẹn uất trong lòng thế này.

Nhiễm Mặc Phong trèo qua người phụ vương, bước xuống giường. Nhiễm Mục Kì ngẩng đầu: “Mặc Phong?”

“Một lát, con sẽ quay lại.” Thản nhiên nói một câu, nó mang hài vào, đi ra ngoài. Nhiễm Mục Kì cũng không hỏi nó đi đâu, y cúi đầu, tiếp tục nhìn Nhiễm Mục Lân.

Nhiễm Mặc Phong vừa ra khỏi Vô Tam điện, mọi người ở ngoài điện lập tức cúi đầu, cung kính hành lễ với nó. Hắn đi đến trước mặt Xa Kim Hoàn, hỏi: “Nhiễm Lạc Tín đâu?”

Xa Kim Hoàn hít sâu hai hơi, đứng thẳng nói: “Thế tử điện hạ, chuyện của nhi điện hạ phải chờ bệ hạ hạ chỉ.”

“Nhiễm Lạc Tín đâu?” Nhiễm Mặc Phong lập lại câu vừa rồi, con mắt giữa từ từ mở ra, khiến cho Xa Kim Hoàn nhịn không được mà bước lùi về sau mấy bước. Con mắt giữa hoàn toàn mở ra, bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải hoảng sợ mà ngã bệch xuống đất.

“Tìm Nhiễm Lạc Tín.” Nhiễm Mặc Phong nhẹ nói, chợt nghe tiếng gió vụt qua, Dịch đứng bên cạnh Tiết Kì đã biến mất. Sau đó nó cũng rời khỏi Vô Tam điện.

Xa Kim Hoàn thực sợ hãi, gã chưa bao giờ sợ hãi như thế, cho dù đối mặt với hàng nghìn hàng vạn kẻ địch, gã cũng chưa bao giờ sợ hãi qua. Nhưng gã không thể sợ hãi, gã cố gắng lấy lại bình tĩnh, túm lấy một tiểu thái giám đã sợ tới mức tè ra quần, lạnh lùng nói: “Lập tức đi báo cho Tam điện hạ biết, thế tử điện hạ đi tìm Nhị hoàng tử.”

“Dạ..... Dạ.....” Tiểu thái giám vội vàng chạy đi.

Xa Kim Hoàn vỗ mạnh lên mặt vài cái, bước nhanh rời khỏi Vô Tam điện.

—–

Nhiễm Mặc Phong đứng ở trên nóc nhà Vô Tam điện, quần áo ở trong gió phát ra âm thanh “phành phạch”. Chưa đến một nén nhang, Dịch xuất hiện ở phía sau nó.

“Tướng quân, Nhiễm Lạc Tín bị nhốt ở Tả Ti Tự.”

Gió nổi lên, trên nóc nhà đã không còn thân ảnh của Nhiễm Mặc Phong.