Tác Đồng

Chương 69




Nhiễm Mục Lân vẫn đang trên đường trở về kinh thành nên không biết hoàng huynh của mình đã trải qua loại chuyện “đáng sợ” gì. Hắn thực lo lắng cho hoàng huynh, hắn không thể xóa nhòa đi những vết thương do quá khứ tạo thành trên người hoàng huynh. Hoàng huynh thích cười, thế nhưng từ sau khi sự việc ấy xảy ra, hoàng huynh cũng chỉ miễn cưỡng cười vui, mỗi khi nhìn thấy, hắn đều cực kỳ tự trách, hắn không thể bảo vệ tốt cho hoàng huynh nhu nhược. Hắn duy nhất có thể bồi thường chính là tận hết khả năng làm cho hoàng huynh cao hứng, để cho hoàng huynh làm một vị Hoàng Thượng vô lo.

Nhưng Trú xuất hiện làm cho Nhiễm Mục Lân ngửi được vài phần khác thường. Theo trong thư cơ hồ mỗi ngày một phong của hoàng huynh thúc giục hắn trở về đuổi người, hắn nhận ra được Trú đối với hoàng huynh có gì đó khác lạ. Có lẽ Trú có thể làm cho hoàng huynh quên đi quá khứ, thoát khỏi những nỗi thống khổ, nhưng hắn lại không dám xác định, dù sao Trú so với Dịch còn tà khí hơn gấp nhiều lần. Là một người căn bản không biết săn sóc thì làm sao có thể mang hạnh phúc tới cho hoàng huynh? Tám năm này hắn không quay về kinh, chính là muốn nhìn xem giữa Trú và hoàng huynh có thể xảy ra vấn đề gì không? Nếu chỉ là miễn cưỡng trôi qua, thì lần này hắn hồi cung sẽ nghĩ biện pháp tiễn bước ôn thần.

“Phong Nhi, ngày mai đã vào kinh thành. Buổi tối hãy ngủ một giấc cho ngon, lấy tinh thần mà gặp hoàng bá con.” Chạng vạng khi ăn cơm, Nhiễm Mục Lân đối với con nói.

Nhiễm Mặc Phong ăn lương khô, gật đầu. Gió lạnh ban đêm làm cho nó thư thái một ít, Tuy ánh nắng mới có lợi cho nó, nhưng mồ hôi đầm đìa làm cho nó vô cùng khó chịu.

“Tiểu Phong, vì sao con phải mang tên ‘quân sư’ này vào kinh?” Thừa dịp xung quanh không có người ngoài, Vương Phủ Khâu hỏi.

Khấu Tuyên lại cười nói: “Ta đoán là Tiểu Phong cảm thấy phía sau quân sư còn có những người khác, nghĩ muốn dẫn bọn họ ra mặt. Thế nhưng quân sư lại không có hai chân, bôn ba như thế này sẽ không chịu nổi, vì để có thể sớm quay về kinh, cho nên Tiểu Phong mới tìm một người giả trang quân sư. Tiểu Phong, con nói ta đoán có đúng không?”

Nhiễm Mặc Phong còn chưa kịp trả lời, đã có người giành trước nó một bước.

“Đúng đúng, Tiểu Phong chính là nghĩ như thế.” Tiểu Hổ đang đút bốn con mèo con ăn cá, giành phần nói trước. Đừng nghĩ đã chạy ba bốn ngày đường mà Tiểu Hổ sẽ xìu như bánh bao chiều, gã vẫn là một con heo con ‘sinh long hoạt hổ’.

Có người đáp thay mình, Nhiễm Mặc Phong cũng không lên tiếng nữa, ôm lấy “Tảng Đá” vừa trèo lên trên đùi nó, đút thịt khô cho “Tảng Đá” ăn.

“Meo.... Meo..... ” Trong bốn con mèo “Tảng Đá” là con mèo đực duy nhất, nó vươn lưỡi liếm liếm mẫu thịt vụn dính ở đầu ngón tay của Nhiễm Mặc Phong, kêu lên làm nũng.

“Nếu là muốn dẫn người điều khiển ở phía sau đi ra, thì sau khi quay về kinh phải đặc biệt cẩn thận. Không thể quấy nhiễu Hoàng Thượng cùng các vị nương nương.” Vương Phủ Khâu vừa nghe mọi người nói như thế, liền trầm tư nói.

“Nếu thích khách đến, Tiểu Phong liền bắt hết bọn họ, sẽ không quấy nhiễu đến Hoàng Thượng.” Tiểu Hổ đối với ‘thanh mai trúc mã’ của mình là tuyệt đối tín nhiệm.

“Bọn họ chỉ muốn quấy nhiễu, nhưng cũng chẳng có năng lực đó.” Lời nói của Nhiễm Mục Lân đầy ẩn ý. Trong cung có Trú, hắn sẽ không để cho người ngoài quấy nhiễu hoàng huynh. Vừa nhớ tới hai người đó, Nhiễm Mục Lân lại là một trận đau đầu.

“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong ăn no lên tiếng, “Con đi tắm.” Chảy mồ hôi cả một ngày, làm cho nó cực kỳ khó chịu.

“Được, đi đi, chút nữa phụ vương tới tìm con.” Nhiễm Mục Lân còn có việc thương lượng với Vương Phủ Khâu cùng Khấu Tuyên, nên để cho con đi trước. Đem “Tảng Đá” giao cho Tiểu Hổ chiếu cố, Nhiễm Mặc Phong đứng dậy đi về phía sâu trong rừng cây. Phía sau, đôi mắt của phụ vương đầy thâm thúy. (máu dê thôi thâm thúy gì =.=)

Lặn xuống hồ nước lạnh lẻo, Nhiễm Mặc Phong thoải mái đến nổi không muốn trồi lên trên mặt nước. Từ ngày nó bắt đầu hấp thu nhật hoa, nó càng lúc càng sợ nóng, ngược lại nó càng thích lạnh. Phụ vương thường nói mùa đông ôm nó, thì ngay cả than lò trong phòng cũng không cần dùng. Động tác bơi lội chậm hạ, người ăn nói không tốt có chút nghi hoặc, vậy vào mùa hè phụ vương ôm nó không phải sẽ rất nóng sao? Nhưng mặc kệ là xuân hạ thu đông, phụ vương đều là ôm nó đi vào giấc ngủ, không bỏ sót một ngày. Tiếp tục bơi ra phía nước sâu, người đã lớn không chút nào phát giác hiện tại mình vẫn còn ngủ chung với phụ vương là có bao nhiêu không thích hợp.

Trong nước có động tĩnh. Nhiễm Mặc Phong nhanh chóng ngoi lên mặt nước, theo tiếng vang mà nhìn lại.

“Phụ vương.” Lập tức bơi về phía người đang đứng ở bên bờ hồ.

Nhiễm Mục Lân quần áo chỉnh tề đứng ở bên bờ hồ, bỏ tảng đá còn lại trong tay xuống, cười hỏi: “Có phải phụ vương đã quấy rầy con bơi lội không?”

“Không có.” Nhiễm Mặc Phong trần trụi đi ra khỏi hồ nước, tính mặc quần áo vào.

“Phong Nhi.” Lên tiếng gọi con lại, dưới ánh trăng, Nhiễm Mục Lân tham lam mà ngắm nhìn con, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng Quỷ tướng từ trong nước bước lên bờ,làm cho thanh âm của hắn trở nên ám ách.

Nhiễm Mặc Phong cầm y phục trong tay, giương mắt nhìn về phía phụ vương.

“Phong Nhi, bơi cùng phụ vương một hồi đi.” Nói xong, Nhiễm Mục Lân vươn tay cởi xiêm y. Nhiễm Mặc Phong cứ đứng như vậy đợi phụ vương cởi đồ xong, sau đó nó xoay người quay lại trong hồ.

Trong hồ yên lặng thỉnh thoảng truyền lên tiếng vang, Nhiễm Mục Lân cùng con ở trong hồ nước thảnh thơi bơi lội. Sau khi trở lại biên quan, hắn cùng con chưa bao giờ được bơi lội thích ý như vậy. Một là Nhân Xương không có hồ nước yên lặng trong suốt như vậy; hai là hắn bận quân vụ, còn con thì bận luyện võ.

Nhiễm Mục Lân túm lấy tay con, ngay khi hắn sắp bơi tới bờ hồ thì ngừng lại, rồi thuận thế kéo con vào trong lòng mình. Dưới ánh trăng, đôi mắt dị sắc của Nhiễm Mặc Phong phát ra ánh sáng vô cùng xinh đẹp, nhìn dung nhan càng ngày càng xinh đẹp của con, Nhiễm Mục Lân kiềm lòng không được mà cúi đầu xuống hôn lên mặt con.

Môi của phụ vương dừng ở trên trán nó, Nhiễm Mặc Phong liền vươn tay ôm lấy phụ vương, tham luyến cái ôm ấp của phụ vương. Không ai có thể làm cho nó nhớ mong như thế, ngoại trừ phụ vương ra.

“Phong Nhi, qua hai năm nữa, con sẽ trưởng thành.” Khẽ vuốt thân mình non nớt như trước đây của con, Nhiễm Mục Lân khàn khàn nói.

“Phụ vương, con đã trưởng thành.” Có thể bảo hộ phụ vương, có thể bảo hộ Tiểu Hổ, có thể bảo hộ Bắc Uyên.

“Ha hả......” Nhiễm Mục Lân nở nụ cười, nâng con từ trong nước lên, rồi ôm con lên cao, làm cho con phủ lên người mình. “Phong Nhi đã trưởng thành sao? Sao phụ vương vẫn có thể dễ dàng ôm lấy như trước đây vậy?” Con đã trưởng thành, đã không còn là đứa nhỏ mà hắn có thể một tay bồng lấy rồi cho ngồi ở khuỷu tay của mình.

“Phụ vương, con đã trưởng thành.” Nó sẽ trở nên cường tráng giống như phụ vương vậy, sẽ dẫn dắt binh sĩ xung phong liều chết với địch nhân. Sờ lên tóc bạc ở hai bên thái dương của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, tóc bạc của phụ vương là vì nó mà xuất hiện.

“Phong Nhi, cúi đầu.” Thân mình ở trong lòng hắn nóng hầm hập, cũng làm cho hắn nóng theo. (máu dê sôi =.=”)

Vịnh lấy hai vai của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong cúi đầu.

“Hôn phụ vương một cái.”

Nhiễm Mặc Phong ngoan ngoãn nghe lời, hôn lướt qua hai gò má của phụ vương. Thân mình nó bị hạ xuống, rồi lại bị ôm vào trong vòm ngực ấm áp.

“Phong Nhi hôn phụ vương chỉ có lệ.” Nâng đầu con lên, Nhiễm Mục Lân hôn thật mạnh lên khóe môi của con, hai tay thì ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của con. Tiếp theo, từ nụ hôn ở khóe môi chuyển qua khẽ liếm liếm, thanh âm Nhiễm Mục Lân càng thêm khàn khàn mà lên tiếng: “Phong Nhi, con đã trưởng thành?”

“Phụ vương, con đã trưởng thành.” Ôm chặt lấy phụ vương, làm cho phụ vương cảm nhận được lực lượng của chính mình.

“Trưởng thành sao?” Môi hắn từ từ di chuyển, áp lên chính giữa đôi môi vẫn luôn thích mím chặt kia. Chóp mũi hắn ngửi được mùi thơm ngát thản nhiên, hắn lại hỏi: “Phong Nhi...... đã trưởng thành sao?”

“Phụ vương, con đã trưởng thành.” Người không biết phụ vương đang muốn làm cái gì nên vẫn rất ngoan ngoãn mà trả lời, đôi môi của nó không cẩn thận chạm vào đôi môi của phụ vương mà cảm thấy ngứa ngứa, nó vươn lưỡi ra liếm liếm khóe môi.

Dưới ánh trăng, một người đột nhiên ngậm lấy đôi môi của tên còn lại, một tay đè phía sau đầu của nó lại, làm cho đối phương dính sát vào trên người mình. Đầu lưỡi mềm mềm liếm ở trên đôi môi mà hắn vô cùng quen thuộc, châm lên ngọn lửa dục vọng mà Nhiễm Mục Lân đã cố áp chế trong nhiều năm qua.

Không có thử, không có hỏi, mà là trực tiếp xâm chiếm. Nhiễm Mục Lân tách đôi môi vốn đã hé mở của con ra, chiếc lưỡi của hắn nhanh chóng xâm lấn vào. Hắn tận tình nhấm nháp đôi môi ngọt thơm của con, cổ họng của hắn phát ra những tiếng gầm nhẹ.

Tay đặt ở trên vai phụ vương dần dần buông xuống, Nhiễm Mặc Phong hoàn toàn không hiểu phụ vương đang làm cái gì, lại càng không hiểu vì sao phụ vương lại “ăn” cái miệng của nó. Nhưng nó sẽ không hỏi, lại càng không đẩy phụ vương ra. Nó ngưỡng đầu lên, mặc cho phụ vương mút vào, cắn cắn, quấy phá trong miệng nó. Nhiễm Mặc Phong cảm thấy đầu váng mắt hoa, hô hấp của nó trở nên dồn dập. Lại là cảm giác này......

Môi của Phụ vương rời khỏi môi nó, tiếp theo nó nghe được phụ vương hỏi.

“Phong Nhi, con đã trưởng thành sao?” Người xâm nhập nơi cấm kỵ, lên tiếng dụ dỗ.

“Phụ vương......” Đôi mắt dị sắc lóng lánh, không rõ vì sao phụ vương vẫn hỏi nó trưởng thành hay chưa, nhưng nó vẫn rất khẳng định mà nói cho phụ vương biết, “Con đã trưởng thành.”

“Phong Nhi, phụ vương......muốn hôn con.” Lần này, là nụ hôn ôn nhu, cũng không dừng ở hai gò má hoặc trên trán, mà là trực tiếp dừng ở trên đôi môi ánh lên ánh nước.

Hắn nghĩ rằng hắn có thể đợi đến khi con lớn lên, nhưng hình như hắn đã đánh giá mình quá cao. Dưới ánh trăng, khi con từ trong hồ đi lên, cảnh đẹp đó đã làm cho hắn không thể kháng cự, mà hắn cũng không muốn tiếp tục kháng cự nữa.

Đầu lưỡi liếm qua đôi môi của con, tiếp theo xâm nhập khoang miệng ngọt ngào, bắt được cái lưỡi chưa kịp núp đi kia. Ánh trăng là xuân dược tốt nhất trên đời, tất cả mọi thứ được ánh trăng chiếu rọi luôn luôn ánh lên một vẻ đẹp mời gọi, một vẻ đẹp hấp dẫn người ta phạm tội. Người được ôm trong lòng vẫn không hiểu được phụ vương của nó đang làm cái gì với nó, mà phụ vương của nó cũng không tính sẽ giải thích cho nó hiểu – đây là cái gì. Sau nụ hôn kéo dài, Nhiễm Mục Lân thở gấp gáp mà thối lui, người trong lòng hắn cũng chẳng tốt hơn gì hắn. Trong đôi trân bảo dị sắc chứa đầy mờ ảo cùng nghi hoặc. Nó cúi đầu nhìn thứ gì đó của phụ vương để ở bên hông nó, cùng với cái thứ của nó cũng phát sinh biến hóa, cũng dựng thẳng đứng giống như phụ vương.

Đáng chết. Nhiễm Mục Lân ở trong lòng mắng to. Ở ngoài cánh rừng có một đống người đang chờ bọn họ trở về, còn có một đám thích khách có thể đang đi theo phía sau bọn họ, còn có bốn con súc sinh luôn thích đánh gảy chuyện tốt của hắn, còn có một con heo con ngốc đầu ngốc não luôn bám theo con hắn, thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn chẳng chiếm được cái nào.

“Phụ vương.” Người không hiểu đang nóng lòng muốn biết, đây là chuyện gì vậy? Vì sao nó cảm thấy choáng váng, vì sao thân thể của nó rất nóng, vì sao nơi đó của nó lại thay đổi?

“Phong Nhi, sau khi quay về kinh, phụ vương sẽ nói cho con biết.” Nhiễm Mục Lân cúi đầu ở trên cổ con đặt một vết hôn ngân thật đậm, rồi luyến tiếc mà thối lui, sau đó kéo con lên bờ.

“Phụ vương.” Tiểu thú quật cường muốn biết bây giờ, nên giữ chặt phụ vương không chịu đi.

Nhiễm Mục Lân quay đầu lại, kéo người “hiếu học” vào trong lòng mình, ghé vào lỗ tai nó nói: “Phong Nhi, con muốn biết đây là chuyện gì, nhưng chuyện này phụ vương cần một đêm mới có thể dạy cho con biết. Hiện tại nơi này không thích hợp, sau khi quay về kinh, phụ vương nhất định sẽ nói cho con biết.”

Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, đi theo phụ vương.

Nhặt quần áo rơi rụng trên mặt đất lên, Nhiễm Mục Lân mặc vào cho con trước. Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề, hắn ôm lấy con lẳng lặng đứng im, thẳng đến khi con bình tĩnh trở lại, hắn mới lên tiếng: “Phong Nhi, phụ vương không tính chờ đến khi con trưởng thành.” Ngày ngày ở Nhân Xương bị hai người kia kích thích, hắn đã sớm nhịn không được.

“Phụ vương, con đã trưởng thành.” Nó vừa nói như vậy xong, liền nhận lấy một nụ hôn thật sâu của phụ vương. Cánh cửa cấm kỵ đã bị Nhiễm Mục Lân mở ra, hắn không phải không nghĩ tới sau này hắn và con có thể gặp phải loại mưa gió gì. Nhưng thế thì sao? Hắn là phụ vương của Phong Nhi, Phong Nhi là đứa con duy nhất của hắn, hắn và con trong kiếp này nhất định sẽ không bao giờ tách ra.

“Meo...... Meo......”

Bốn con mèo con đợi lâu không thấy tiểu phụ thân trở về, nên rất sốt ruột, hết nhìn đông tới nhìn tây, chung quanh tìm kiếm, thế nhưng lại sợ rừng cây tối đen không dám đi vào. Cuối cùng, chúng nó thấy được hai người từ trong rừng cây đi ra, liền vừa kêu to vừa chạy nhanh tới.

Nhiễm Mặc Phong đem bốn con mèo con từng con một ôm lên, rồi ngửa đầu nhìn phụ vương một cái thật sâu, sau đó đi vào trong lều đã được dựng tốt.

“Vương gia?” Thấy thần sắc của Nhiễm Mặc Phong có chút không đúng, Khấu Tuyên cùng Vương Phủ Khâu lo lắng hỏi. Tiểu Hổ đã ở trong lều ngủ vù vù.

“Không có việc gì.” Nhiễm Mục Lân cười cười, phân phó thị vệ trưởng phái người trực đêm, cũng bảo hai người kia mau chóng đi nghỉ ngơi đi, rồi hắn mới bước vào trong lều. Vương Phủ Khâu cùng Khấu Tuyên nhìn xem lẫn nhau, rồi cùng bật cười vì chính mình loạn lo lắng, hai người thu dọn một chút, rồi cũng trở về lều của mình.

Nhiễm Mục Lân tắt nến, rồi nằm xuống ôm lấy con chuẩn bị ngủ. Bốn con mèo con tựa hồ đã nhận ra trong lòng tiểu phụ thân có chuyện, nên rất ngoan ngoãn mà nằm ở bên chân tiểu phụ thân, không ồn ào ầm ĩ.

“Phong Nhi, nếu có một ngày, có người nói với con rằng, phụ vương không thể hôn miệng của cong, không thể sờ con, ôm con, con sẽ thế nào?” Hắn cũng không phải không có băn khoăn, con hắn còn chưa lớn.

“Phụ vương, người là phụ vương của con.” Chỉ cần đó là phụ vương, muốn làm gì với nó cũng đều được cả. Nó sẽ không nghe người khác nói cái gì.

“Nếu phụ vương đối với con làm ra chuyện quá phận thì sao? Không chỉ có là hôn con, ôm con, sờ con, thậm chí làm ra..... chuyện mà chỉ có giữa vợ chồng mới có thể làm thì sao?” Nói xong, hắn cởi vạt áo của con ra, hôn lên cổ cùng ngực của con.

“Phụ vương.... Người là phụ vương của con, con.... là Nhiễm Mặc Phong của phụ vương.... Cùng nhau.” Thật lâu trước kia nó cùng phụ vương đã nói rõ với nhau, bọn họ phải vĩnh viễn cùng một chỗ, không rời xa nhau. Cái gì là chuyện giữa vợ chồng mới có thể làm, nó không hiểu, nó chỉ quan tâm người đó có phải là phụ vương hay không.

“Phong Nhi, nhớ kỹ những lời hôm nay on đã nói. Phụ vương sẽ không hối hận khi làm chuyện đó với con, bởi vì con là Phong Nhi của phụ vương, là đứa con duy nhất của phụ vương.” Ai cũng không có thể ngăn cản hắn có được người này, cho dù là thần, là tiên.

“Phụ vương, sau khi quay về kinh, phụ vương phải nói cho con biết.” Nói cho nó biết đó là chuyện gì.

“Sau khi quay về kinh.....?” Trong mắt hắn hiện lên ánh lửa, Nhiễm Mục Lân ách thanh hỏi.

“Sau khi quay về kinh, con phải biết được đó là chuyện gì.” Người không biết bản thân mình đang nói về cái gì, nhấn mạnh rằng mình phải biết được.

“A...... Được, sau khi quay về kinh, phụ vương nhất định nói cho con biết.” Người nào đó liếm liếm thần. (=.=”)