Tác Đồng

Chương 86




Bởi vì đại tuyết, nên đội ngũ đưa dâu đi một chút lại dừng một chút, lộ trình vốn chỉ đi hai ngày phải đi gần bốn ngày. Khi tới được Cam Trữ cốc, thì trời đã hoàn toàn tối đen, lại có đại tuyết, nên đội ngũ đưa dâu buộc phải không dừng lại ở Cam Trữ cốc để nghỉ ngơi, đợi sáng sớm ngày mai lại tiếp tục khởi hành.

Từ sau khi rời khỏi kinh thành, Nhiễm Tiên chưa từng xuống xe, trừ phi nàng quá mót. Một là không muốn nhìn thấy Man tộc, hai là rời xa mẫu hậu, nên đau lòng khổ sở. Cũng khó trách Sa Dĩ Đát lại bất chấp sẽ chọc giận Bắc Uyên, mà yêu cầu Sở Quốc ra mặt đi tới Bắc Uyên cầu thân, bộ dạng Nhiễm Tiên không giống Ngũ thị, tuy sau khi rời kinh nàng đã gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy không ít, thế nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của nàng. Nhiễm Tiên và Nhiễm Thu hoàn toàn khác nhau, Nhiễm Tiên mềm mại không xương, ôn nhu thanh lịch, đẹp mà kiêu, mang một làn khí thanh thuần. Giơ tay nhấc chân đều hiển lộ ra phong thái của nàng công chúa xinh đẹp hiền đức, còn Nhiễn Thu cũng không xinh đẹp bằng Nhiễm Tiên. Nghiên phi một lòng một dạ đem tinh lực đặt ở trên người nhi tử, cho nên đối với nữ nhi sẽ thiếu sót rất nhiều, tuy Nhiễm Thu có đẹp, nhưng lại thiếu duyên.

Ăn vài miếng thức ăn do thị nữ đưa tới, Nhiễm Tiên ăn không nổi nữa. Tử Đồng – thị nữ cận thân của nàng cực kỳ lo lắng, nói: “Công chúa, ngài ăn thêm vài miếng nữa đi, giữa trưa ngài đã không ăn rồi, cứ tiếp tục như vậy ngài sẽ ngã bệnh mất.”

Nhiễm Tiên chậm rãi lắc đầu: “Tử Đồng, ta ăn không vô.”

“Công chúa......” Tử Đồng là thị nữ của hồi môn đi theo bên người công chúa, thấy công chúa như vậy, Tử Đồng cũng muốn khóc.

Ngoài xe, gió lạnh gào thét, bông tuyết “bùm bùm” nện lên vách xe. Sắc mặt Nhiễm Tiên trắng bệch, nàng bi thương nói: “Nếu có thể chết ở trên đường, thì quá tốt. Tử Đồng, ngươi nói xem, ta gả cho Sa Dĩ Đát, thì Man tộc cùng Sở Quốc sẽ buông tha cho Bắc Uyên không? Chuyện trong thiên hạ, ta không hiểu, nhưng ta hiểu được như thế nào là lòng tham không đấy. Sở Quốc chiếm Yến Quốc, cũng sẽ muốn chiếm Kim Quốc, chiếm Nam Quốc, chiếm cả thiên hạ này, có lẽ còn muốn chiếm cả Man tộc. Mặc kệ kết cục như thế nào, với ta mà nói, đều chỉ có một loại.”

“Công chúa......” Tử đồng che miệng im lặng mà khóc lên, sợ người ngoài xe nghe được. Nhiễm Tiên vươn tay ôm chặt lấy Tử Đồng, yên lặng rơi lệ.

Đêm khuya, trừ bỏ mấy chục tên binh sĩ tuần tra ra, tất cả mọi người đều ngủ. Trời đông giá rét, bốn năm binh sĩ nằm cùng một chỗ để sưởi ấm cho nhau, mà những binh sĩ tuần tra cũng không ngừng dậm chân, phà hơi, mong có thể đến Bách Nghiệp sớm một chút.

“Huynh đệ, lại đi tìm một vài nhánh cây đi, đống lửa này sẽ không chống đỡ được đến hừng đông đâu, đến lúc đó chúng ta sẽ bị đông chết mất.” Một tên binh sĩ vừa ngủ được một lát đẩy đẩy hai người bên cạnh, đống lửa trước mặt bọn họ đã sắp tắt.

“Ngô.” Xoa xoa ánh mắt mệt rã rời, bốn năm tên binh sĩ đứng lên, ngáp một cái, lại bị cái lạnh làm cho co rụt người lại.

“Con mẹ nó, hôm nay thực xui. Cái tên Sa Dĩ gì đó ta thấy hắn muốn nữ nhân muốn đến điên rồi, nếu không sao có thể ở trong cái thời tiết quỷ quái này mà muốn chúng ta đưa dâu chứ.” Một binh sĩ vừa mắng vừa vỗ vỗ tuyết ở trên người, rồi phẫn hận mà liếc quân Man một cái. Mặc kệ bọn chúng có bao nhiêu dũng mãnh, thì cũng chỉ là loại người man rợ, dã man, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

“Đừng nhiều lời, đi kiếm củi đi. Chúng ta cũng không tốt phước như người ta vậy.” Đẩy người vừa nói một phen, những người khác đi sâu vào phía trong Cam Trữ cốc.

Vì sao quân Sở lại bất mãn với quân Man chứ? Kỳ thật cũng có nguyên nhân – người Hán vốn đã xem thường người Man, hơn nữa là sau khi người Man tiến vào lãnh thổ của người Hán thì bắt đầu đốt nhà, bắt giết, cướp của. Tuy bọn chúng đối với người Sở cũng có chút khách khí, nhưng đối với người Yến lại vô cùng tàn nhẫn, hành vi của bọn chúng làm cho kẻ khác kinh bỉ. Thái độ của vua Sở đối với Man tộc làm cho người dân trong nước có chút bất mãn, lần đón dâu này, chi tiêu cho quân Man so với quân Sở nhiều hơn gấp mấy lần. Tựa như hiện tại, tất cả mọi người đều là binh lính, thế nhưng lửa trại của quân Man so với quân Sở cùng quân Bắc cháy to hơn, ngoài ra bọn chúng còn có rượu thịt để ăn, còn những người khác chỉ có thể nhịn thèm.

Trong sinh mệnh của nam nhân Man tộc không thể thiếu ba thứ, đó là – nữ nhân, rượu và thịt. Muốn trấn an Man tộc, thì phải cho thứ mà bọn chúng thích nhất. Ở trên việc này, vua Sở cực kỳ phóng khoáng, nếu không phải công chúa duy nhất của gã đã gả cho thái tử Nam Quốc – Sầm Canh Hải, thì gã đã cùng Man tộc thông hôn. Bất quá vua Sở có một vị nghĩa nữ, và gã đã gả vị nghĩa nữ này cho vương của Man tộc – Kha Nhĩ Đa đã gần sáu mươi tuổi, coi như là thông hôn. Có được sự ủng hộ của Man tộc cường đại, Sở Quốc tựa như hổ thêm cánh. Bất quá vừa mới đánh chiếm Yến Quốc, thế cục chưa ổn, nên An Lăng cũng chưa lập tức sải cánh, mà là ngừng lại, một bên chỉnh đốn quốc nội, một bên liên tiếp phát ra tiến hiệu hòa giải với Bắc Uyên, Nam Quốc, Kim Quốc cùng Vệ Quốc. Sau khi thông hôn với Nam Quốc, loại tư thái này của Sở Quốc lại càng rõ ràng.

Mặc dù quân Sở rất bất mãn với quân Man, nhưng chỉ có thể nghe lệnh làm việc. Mấy tên lính Sở đi kiểm củi ỷ vào quân Man nghe không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, nên bọn họ tha hồ mắng chửi để xả hết cơn hận trong lòng.

‘Sưu!’ Đột nhiên từ không trung phóng tới một mũi tên, cắm thẳng tắp trên ngực của một gã quân Sở. Mấy tên quân Sở khác đang nhặt củi nhìn thấy thế hét lên một tiếng, rồi cũng ngã chết hết trên mặt đất. Giây tiếp theo kèn hiệu ‘ô ô’ truyền đến, vô số mũi tiến tựa như mưa bắn vào trong đội ngũ đưa dâu, Cam Trữ cốc yên tĩnh nháy mắt trở nên náo nhiệt.

“Kiếp phỉ! Là kiếp phỉ!”

“Mau đứng lên! Lên ngựa lên ngựa!”

“Không được hoảng loạn! Bày trận! Bày trận!”

Quân Sở, quân Bắc cùng quân Man đang ngủ, nghe tiếng động liền đứng lên bối rối mặc giáp, cầm lấy binh khí. Lên ngựa a lên ngựa, bày trận a bày trận.

“Bảo hộ công chúa! Bảo hộ công chúa!” Nhiễm Lạc Nghĩa bừng tỉnh, từ trên xe ngựa lao nhanh xuống, hét to lên.

“Mau bảo hộ công chúa! Bảo hộ công chúa!” Cố Nghi cũng từ trên xe ngựa nhảy xuống, một bên mặc áo lông cừu, một bên hô lớn.

Chỉ thấy phía trên Cam Trữ cốc xuất hiện rất nhiều cây đuốt, hai bên sườn núi đông nghìn nghịt kiếp phỉ. Tên bay như mưa, một ít binh sĩ còn không chưa kịp lên ngựa đã bị bắn chết, ngựa chiến chạy loạn, hí vang một mảnh. Từ phía sườn đông của Cam Trữ cốc lao xuống một đám kỵ binh, vung đao chém vào đội ngũ đưa dâu.

Trong cốc rối loạn một mảnh, không ai phát hiện Cố Nghi, Lưu Thừa, Đạt Đô đã biến đi đâu, hai ngàn quân Sở hộ tống đội ngũ đưa dâu cũng không dấu vết mà rút về bốn phía ngoài cốc. Mà quân Man luôn luôn mang tiếng dũng mãnh thế nhưng không hề ra sức chống cự mà cứ liên tục hô to “rút lui”.

“Quân Kim thề chém đầu quân Bắc, diệt quân Sở! Các huynh đệ, giết! Giết chết những tên chuột nhắt này!” Có người điên cuồng gào thét, thổi kèn ô minh. Sau khi quân Kim ở sườn đông lao xuống, thì quân Kim ở sườn tây cũng vung đao lao xuống theo.

“Là quân Kim! Quân Kim!”

“Địch tập kích! Địch tập kích!”

Nhiễm Lạc Nghĩa khiếp sợ, sao nơi này lại có quân Kim? Mặc dù Cam Trữ cốc cách Kim Quốc tương đối gần, nhưng quân Kim muốn tới đây sẽ phải vượt qua Hành Sơn, hiện giờ đại tuyết, sao bọn họ có thể vượt qua Hành Sơn được?!

Nhiễm Tiên cùng Tử Đồng ôm chặt lấy nhau, cực kỳ sợ hãi địa mà núp ở trong góc xe, xa phu liều mạng ổn định xe ngựa, hô to: “Công chúa chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ!”

“Giết!!” Kỵ binh cùng bộ binh của Kim Quốc hét lớn, vượt qua ngăn cản của quân Man, tiến thẳng đến chỗ quân Bắc.

“Giết!!” Đột nhiên, trong quân Bắc có người hô to, bọn họ chém chết những quân Sở và quân Man bỏ chạy, đoạt lấy ngựa chiến, bối rối vừa rồi đã biến mất, tay bọn họ cầm trường đao không biết từ nơi này tìm được, đánh về phía quân Kim đang vọt tới. Những người này ăn mặc không phải là quân phục của quân Bắc, mà là xiêm y cung nhân của đội ngũ đưa dâu. Bọn họ xé đi tà áo dài vướng bận trên người, cướp lấy ngựa chiến, vọt vào trong đám quân Kim mà chém giết địch nhân.

“Bảo hộ công chúa! Bảo hộ Tứ điện hạ!”

“Giết!!” Lại một tiếng kèn cùng với tiếng giết vang lên, phía Bắc của Cam Trữ cốc ẩn ẩn truyền đến tiếng chém giết, có người nghe được một thanh âm hung ác mạnh mẽ truyền ra từ trong tiếng va chạm chém giết: “Không chừa một ai!”

Những người còn chưa hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, sợ tới mức tè ra quần, chẳng lẽ còn có những quân địch khác?

“Chém đầu quân Bắc, dám cùng Sở Quốc kết minh, giúp kẻ ác làm bậy, kết cục đều phải chết!” Một mũi tên xuyên qua màn đêm, mang theo tiếng gió bắn vào trong đám người.

“Tứ điện hạ! Cẩn thận!” Có người kinh sợ hét lên, một thanh chủy thủ phóng ra.

Nhiễm Lạc Nghĩa vừa mới lên ngựa chỉ huy quân Bắc, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại. Ngay khi mũi tên sắp đâm vào vị trí trái tim ở trước ngực hắn thì bị thanh chủy thủ đánh rớt vào trong tuyết. Ngay sau đó lại có thêm hai mũi tên khác bay tới, hiển nhiên là có người muốn lấy mạng của hắn. Nhiễm Lạc Nghĩa bị người đạp xuống ngựa, hai mũi tên kia bắn chết một gã quân Man ở phía sau hắn.

“Tứ điện hạ!” Giây tiếp theo, mười mấy người vọt tới bên người hắn, nâng hắn dậy, vừa che chở cho hắn vừa phá vòng vây, rút lui ra phía ngoài.

Nhiễm Lạc Nghĩa vẫn chưa thể hoàn hồn sau trận nguy hiểm vừa rồi, bên tai hắn vang lên tiếng chém giết khắp nơi, chạy được một chút, hắn mới giựt mình hô lên. “Không cần lo cho ta! Bảo hộ công chúa!” Hắn vừa hét lên vừa muốn quay lại cứu hoàng tỷ. Một câu “không cần lo cho ta” vừa dứt, đã thấy quân Man tiến lên tấn công vào thị vệ đang bảo hộ xe Phượng.

“Hoàng tỷ! Nhanh đi cứu công chúa!” Nhiễm Lạc Nghĩa gấp đến đỏ mắt, giãy dụa muốn thoát khỏi người đang giữ chặt hắn.

“Điện hạ, tiểu nhân đi cứu công chúa, thỉnh điện hạ mau chóng chạy đến nơi an toàn!” Có bốn người bảo hộ Nhiễm Lạc Nghĩa rút lui, còn những người khác thì vọt qua đó.

Đột nhiên, chung quanh xe Phượng truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, bốn năm tên quân Man vừa tiến lên khi nãy đều bị giết. Ở phía bắc xuất hiện ánh lửa, một đội kỵ binh toàn thân bao phủ một màu đen tựa như bước ra từ khoảng không, loan đao* trong tay lóe sáng. Người cầm đầu bên mắt phải mang một cái ***g bịt mắt, chỉ thấy người đó bỏ chiếc cung lớn xuống, giơ lên trường đao dài khoảng chín thước, ngựa chiến ở dưới thân người đó hí lên một tiếng vang dội. (*cây đao cong như trăng khuyết)

“Giết!” Quỷ ba cùng Quỷ bốn ở phía sau chủ tử rống to lên.

Quỷ quân ở phía sau 3 người tựa như những ma quỷ từ địa ngục hiện lên. Ánh đao trong tay bọn họ lóe sáng, quân Sở cùng quân Man đang chạy trốn liền biến thành thi thể. Trong đám quân Man có người phát ra tiếng rống giận, sự tình đã bại lộ, bọn họ không cần làm bộ yếu đuối nữa, hét to một tiếng tụ tập, sau đó rút đao ra chém giết. Có một gã quân Man chém một đao lên 2 con ngựa kéo xe Phượng, hai con ngựa kia liền chấn kinh phát cuồng, vùng lên hất ngã mấy tên thị vệ đang điều khiển chúng, rồi phóng như điên về phía sâu trong Cam Trữ cốc.

“Tướng Quân!” Muốn chiến hữu của mình mau lên một chút nữa, Nhiễm Mặc Phong mặc kệ quân Man đang chặn nó lại. Trường đao trong tay nó mang theo cỗ khí nóng như mặt trời, làm nổ tung đầu quân Man, chặt đứt thân thể quân Man, cỗ khí lực này không ai có thể đỡ.

Tướng Quân là một con ngựa phi ngàn dặm, nhưng đối với Sở Quốc cùng Man tộc thừa thải ngựa mà nói, nó không thể bằng loại ngựa tuyệt thế – Hãn Huyết. Nhưng nếu nói về sự hung tàn, thì có lẽ ngựa Hãn Huyết cũng phải sợ nó ba phần.

Khi khoảng cách với xe Phượng càng ngày càng gần, Nhiễm Mặc Phong từ trên lưng Tướng Quân nhảy xuống, rồi dùng tốc độ tựa như dã thú mà đuổi theo xe ngựa. Trên người Tướng Quân mặc một bộ giáp mềm, hiện giờ nó không cần chở thêm tiểu chủ nhân, nên tốc độ càng như gió, nó vọt lên trước muốn chặn con ngựa đang kéo xe lại.

Tốc độ chạy của Nhiễm Mặc Phong và Tướng Quân là nhanh như nhau, khi sắp đuổi kịp xe Phượng, nó hô to một tiếng: “Qướng Quân!”

“Hí!”

Đầu Tướng Quân đội mũ giáp hút vào giữa thân con ngựa trắng kia, con ngựa trắng kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống mặt đất, làm cho con ngựa còn lại cũng phải ngã xuống theo. Mắt thấy xe ngựa cũng muốn ngã theo, Nhiễm Mặc Phong vội nhảy lên xe ngựa, một đao chém đứt dây cương, tiếp theo nhảy xuống xe ngựa, hai tay cầm lấy càng xe, hét lớn một tiếng, hai chân nó bị ngoại lực đẩy trượt về sau vài bước, nhưng tiếp theo vẫn vững vàng giữ xe ngựa đứng lại. Tướng Quân bước tới cắn màn xe, rồi kéo mạnh xuống, hai nữ nhân bên trong xe ôm lấy nhau không ngừng kêu lên sợ hãi.

“Đi ra.” Nhiễm Mặc Phong giữ vững xe ngựa, nói. Nhiễm Tiên cùng Tử Đồng không nhận ra người mang ***g che mắt là ai, nên cả 2 người run rẩy kịch liệt, sợ tới mức đã quên khóc.

Nhiễm Mặc Phong không chú ý đến Nhiễm Tiên vẫn chưa nhận ra mình, nó bảo Tướng Quân quỳ xuống, đem càng xe khoát lên trên người Tướng Quân, rồi nhảy lên xe ngựa, vươn tay ra muốn dìu hoàng tỷ đứng lên.

“A!!” Nhiễm Tiên sợ tới mức nhắm chặt mắt, vươn chân đá mạnh vào Nhiễm Mặc Phong.

“Hoàng tỷ?” Nhiễm Mặc Phong sửng sốt, tay vươn ra dừng lại ở giữa không trung.

Hoàng tỷ? tiếng kêu của Nhiễm Tiên ngừng lại, nàng sợ hãi mở to mắt ra, nhìn về phía đối phương. Là ai? Sao lại kêu nàng là hoàng tỷ?

“Ngươi...... Ngươi......”

Nhìn nhìn trên người Nhiễm Tiên cùng thị nữ kia tựa hồ không bị thương gì, bên trong xe cũng không có vết máu, Nhiễm Mặc Phong nói: “Hoàng tỷ, phải mau rời khỏi nơi này.” Nói xong, nó kéo Nhiễm Tiên dậy, đỡ nàng xuống ngựa xe, rồi tiếp theo kéo Tử Đồng đã gần như tê liệt xuống ngựa xe. Sau khi mọi người đều ra khỏi xe, Tướng Quân hất đổ xe ngựa, rồi đứng lên.

“Đường, đường đệ Mặc Phong?” Nhiễm Tiên vẫn còn đang kinh hoảng mà nhìn vào ***g che mắt của Nhiễm Mặc Phong, nàng đột nhiên nhớ tới đường đệ có đôi mắt dị sắc mà nàng đã 2 năm không thấy.

“Ân.” Đáp lời, Nhiễm Mặc Phong giương mắt nhìn tàn quân ở xa xa đang cắm đầu chạy tới phía này. “Tướng Quân, ngươi......”

“Đường đệ Mặc Phong!!”

Lời nói của Nhiễm Mặc Phong bị người gục vào trong lòng nó làm cho dừng lại. Nhiễm Tiên bị dọa cho mất hồn mất vía, khi biết được đây là Nhiễm Mặc Phong, liền ôm chặt nó mà khóc rống lên.

“Hoàng tỷ, có quân địch đến đây, để Tướng Quân mang 2 người đi trước.” Nhiễm Mặc Phong muốn đẩy Nhiễm Tiên ra, nhưng khổ nỗi đối phương ôm lấy cánh tay nó thật sự rất là chặt.

Nhiễm Tiên nghe không được bất cứ thứ gì, chỉ biết là người này đến đây, nàng sẽ an toàn.

“Ngươi, mang hoàng tỷ đi.” Thật vất vả đẩy được Nhiễm Tiên ra, Nhiễm Mặc Phong nhìn Tử Đồng cũng vì quá sợ mà đang khóc, nói.

“Tướng Quân.”

Tướng quân miễn cưỡng đi đến bên người Nhiễm Mặc Phong, rồi quỳ gối xuống.

“Hoàng tỷ, lên ngựa.”

“Đường đệ Mặc Phong, tỷ......” Nhiễm Tiên không biết cưỡi ngựa, nên không dám leo lên, ngoài ra còn vì chuyện lúc trước mà không muốn rời khỏi Nhiễm Mặc Phong nửa bước.

“Lên ngựa.” Quân địch chỉ còn cách khoảng 10 thước, Nhiễm Mặc Phong không chút nào thương hương tiếc ngọc mà túm lấy Nhiễm Tiên, quăng nàng lên trên lưng Tướng Quân, rồi tiếp theo cũng túm Tử Đồng quăng lên.

“Tướng Quân, xin lỗi.” Vỗ một chưởng vào mông Tướng Quân, Nhiễm Mặc Phong dặn hai người đang hét lên sợ hãi ở trên lưng ngựa, “Ôm chặt Tướng Quân, đi!”

“Hí!” Tướng quân ngửa đầu kêu to, rồi tựa như gió mà phóng nhanh về phía trước. Còn Nhiễm Mặc Phong thì theo sát ở phía sau. Ngay trước khi địch nhân đánh tới, Tướng Quân di chuyển bước chân, vượt qua bọn chúng, mà ở phía sau lưng Tướng Quân là Diêm La đòi mạng tay cầm trường đao.

Đối mặt với quân Man dữ tợn, hai tay Nhiễm Mặc Phong nắm chặt chuôi đao, đao phong mang hơi nóng của ánh mặt trời chém ra tứ phía. Trường đạo dài chín thước, nặng 136 cân, nằm ở trong tay Nhiễm Mặc Phong nhẹ tựa lông ngỗng, đôi mắt của nó bao trùm một màu đỏ bầm, trường đao ở trong tay nó xoay tròn hai vòng, chỉ thấy mưa máu bay đầy trời, thi thể đã bị cắt cụt tay chân rơi rụng khắp bốn phía.

Đối với địch nhân, Nhiễm Mặc Phong sẽ thẳng tay giết chóc, nó căn bản không có khả năng buông tha cho bất cứ tên địch nhân nào. Ở phía trước, Tướng Quân mang theo Nhiễm Tiên chạy trối chết. Nhiễm Mặc Phong không chút nào lo lắng về năng lực của Tướng Quân, hiện giờ trước mắt nó chỉ có địch nhân, trường đao trong tay nó mang theo tiếng gió cùng hơi nóng đòi mạng, đem địch nhân chém thành hai nửa.

Nhiễm Tiên thực sợ hãi, nàng áp người lên trên người Tướng Quân, hai tay ôm chặt lấy cổ của Tướng Quân, còn Tử Đồng ở phía sau thì ôm chặt lấy nàng. Nàng không dám quay đầu nhìn lại, thậm chí không dám nhìn về phía trước. Rất lạnh, nước mắt rơi xuống trên mặt đất nháy mắt biến thành băng. Nàng chôn mặt vào trong bờm ngựa của Tướng Quân mà ‘ai ai’ khóc. Phía sau nàng có người kêu lên thảm thiết, sau khi chạy rất xa, tiếng kêu thảm thiết dần dần biến mất, thì đột nhiên nàng nghĩ đến – không biết đường đệ Mặc Phong có bị gì không? Nàng lấy hết tất cả dũng khí quay đầu nhìn lại, trong màn đêm nhờ có tuyết mà phát ra ánh sáng, nàng nhìn thấy một người đi theo phía sau nàng, trường đao trong tay người đó vung lên, liền không ngừng có người ngã xuống.

Tướng Quân mang Nhiễm Tiên cùng Tử Đồng quẹo trái rẻ phải, đem địch nhân vọt về phía nó giao hết cho tiểu chủ nhân ở phía sau nó, chiến hữu của nó. Nó tựa hồ rất bất mãn khi tiểu chủ nhân để cho người khác cưỡi nó, sau khi tới được nơi an toàn, nó liền lỗ mãng hất 2 nữ nhân ở trên người nó xuống đất, rồi nghênh ngang phóng về phía tiểu chủ nhân.

“Hoàng tỷ!” Nhiễm Lạc Nghĩa được bảo hộ chặt chẽ, nhìn thấy hoàng tỷ đã trở lại, liền phóng nhanh qua, nâng hoàng tỷ dậy.

“Lạc Nghĩa, là Mặc Phong, là đường đệ Mặc Phong!” Nhiễm Tiên run cầm cập, không quan tâm đau nhức ở trên người, mà kích động hô lớn lên, rồi sau đó ôm chặt lấy đối phương, mà bắt đầu vừa khóc vừa nói, “Là Mặc Phong đã cứu tỷ! Là đường đệ Mặc Phong! Là Mặc Phong đã đến đây! Lạc Nghĩa, tỷ không thành hôn, ta không thành hôn...... Tỷ muốn trở về, tỷ muốn trở về......”

Nhiễm Lạc Nghĩa sửng sờ tại chỗ, ánh vào trong mắt hắn chính là một thiếu niên “độc nhãn” đang ở giữa quân địch mà múa may trường đao.

“Không chừa một ai!” Thiếu niên ở trong mưa máu bay đầy trời hô to, quân Man dũng mãnh ở trước mặt nó không hề có lực chống cự.

“Hí!”

Một con ngựa đá chết năm sáu người, rồi vọt tới bên người thiếu niên, liền thấy thiếu niên cầm lấy dây cương, nhảy lên trên lưng ngựa, nó giơ cao trường đao rượt theo quân địch đang chạy trốn ở những nơi xa hơn.

Nhìn phía xa xa, thấy nó nhảy xuống đất, sau đó ánh sáng bạc lóe lên, và tiếng gào thét vang vọng khắp nơi.

Thân mình Nhiễm Lạc Nghĩa không ngừng phát run, gió rất lạnh, bông tuyết lại nhẹ nhàng rơi xuống, lọt vào trong tầm mắt của hắn là máu loãng đầy đất cùng phần còn lại của chân tay đã bị cắt cụt, ngoài ra bên tai hắn còn quanh quẩn âm thanh “Giết! Giết! Giết!”