Tạc Thiên

Chương 10




Tôi không có thiệp mời, chỉ có thể mặc bộ quần áo đẹp nhất đứng chộn rộn bên ngoài biệt thự của Nello.

Nhà phú quý, người hầu đương nhiên cũng phát ra quý khí. Bọn chúng cúi đầu hầu hạ những bị khách quý của chủ nhân, còn đâu khinh thường những kẻ dúi tiền cho chúng hòng được vào cửa.

Tôi đã nghèo túng thế này, còn mặt mũi nào đi đâu?

Ngay đang lúc mờ mịt, một chiếc Limousine đỗ lại bên ngoài cổng. Một vài người làm gác cửa có lẽ biết thân phận quý phái của người vừa tới, nhào lên mở cửa hỏi thăm.

Cơ hội tốt, tôi nhanh như chớp lẻn vào cổng.

Sau cánh cổng là một cảnh ca múa từng bừng, đẹp thay một bầu không khí phồn hoa.

Những thứ này vốn dĩ tôi đã thành quen, hôm nay lại đặc biệt thấy lạc lõng, cứ luôn cảm thấy xung quanh đều đầy rẫy người ngó chằm chằm vào tôi.

Nello đang đứng nói chuyện ở cầu thang, trong tay vẫn cứ đong đưa ly rượu đỏ, rượu nhẹ nhàng lay động sánh lên một cái, rất an nhàn.

Tôi không định bỏ lỡ cơ hội, lập tức tiến lên.

“Anh Nello.”

Nello quay sang, thấy là tôi, hơi hơi kinh ngạc.

Không hổ là nhân vật nổi tiếng, thần sắc biến đổi chớp nhoáng, đoạn cười rộ lên, “Sinh Sinh em đến rồi đấy à.” Thái độ thân thiết chào hỏi với tôi.

Trong lòng tôi thở phào một hơi lớn. Hắn không có gọi bảo vệ, mọi chuyện may ra có thể vãn hồi.

Tôi nói, “Em đến để giải thích.” Không dùng ngữ điệu đùa giỡn của ngày thường, mà là chân thành giải thích.

Nello lắc đầu, “Chuyện bé mà, sao cứ đeo mãi trên người thế, này không hợp với phong cách của em.”

Tôi cúi đầu cân nhắc giờ có nên mở miệng xin hắn giúp đỡ Hoàng thị hay không.

Chỉ cần hắn đáp ứng, bảo làm chuyện gì tôi cũng làm.

Chỉ có điều, tôi lại có giá đến thế ư?

Nếu bị hắn thẳng thừng cự tuyệt, sẽ khó coi đến độ nào?

Nello hỏi, “Sinh Sinh, có gì cần nói với anh sao?”

Tôi ngước lên quan sát thần sắc hắn, không giống ghi hận trong lòng. Nhưng người thương trường ai mà chả có tới mười bảy, mười tám cái mặt nạ, lúc nào cũng đeo sẵn trên mặt.

Vinh Dữ Tương chẳng hạn, tôi làm sao có thể nắm rõ cái nào với cái nào?

Có khi còn là hắn cố tình dụ tôi cầu xin ấy, để mà trêu chọc tăng thêm một cái trò hề cho bữa tiệc của hắn mà thôi.

“Em…” Vô dụng quá thật mà, khi phải thẳng thắn mặt đối mặt rồi, mới bắt đầu lần lữa. Tôi cứ ấp a ấp úng mãi, mặt không biết đã hồng đến nỗi nào rồi đây, cuối cùng cũng cắn răng nói vội, “Hoàng thị bất ổn, Guide liệu có thể nể tình ngày trước mà dàn xếp một phần phương diện cho vay tài chính không?”

Nello vẫn tủm tỉm cười, hắn sớm dự đoán được ý đồ khi tôi đến đây rồi, khẳng định là vậy.

Ngay khi trong lòng tràn đầy bối rối chờ câu trả lời từ hắn, phía sau vang lên một giọng nói rất đỗi thản nhiên, “Nello bận bịu thật nhỉ, tiệc rượu mà cũng vẫn phải bàn bạc công việc cơ đấy.”

Thanh âm này vừa len vào màng nhĩ, cả người tôi chấn động.

Quay phắt người lại, mắt gần như nứt ra.

Vinh Dữ Tương Tây trang giày da, cách ăn mặc khiến toàn thân tỏa sáng chói lói, đang đứng đằng sau tôi.

Anh ta bước tới dần dần, “Sinh Sinh, đã lâu không gặp, sao lại gầy đi nhiều vậy?”

Đáng ra phải là hận người này đến nghiến răng nghiến lợi mới đúng, mà nghe đến cái chữ “gầy” kia, mũi lại thấy xót, nỗi ấm ức dâng lên ùn ùn.

Tôi tránh ra hai bước, nghiêng mặt đi oán hận bảo, “Cám ơn đã quan tâm. Được biết anh Vinh Dữ Tương, ai mà có thể không gầy cho được?”

Dữ Tương bật cười khe khẽ, rất độ lượng không đáp trả.

Nello thân thiết bá vai anh ta, “Dữ Tương, anh tới muộn đấy. Theo quy củ người Trung Quốc thì phải phạt rượu à nha ~”

Thái độ thân mật của họ, lại làm tôi đứng xem mà râm ran nhức đầu.

Hóa ra là đã sớm cấu kết, tôi cần gì phải tự đi rước nhục?

Muốn tức khắc rời khỏi cái chốn này ngay, mà chân như thể bị đóng đinh trên mặt đất, ánh mắt cũng không thể dứt ra khỏi được hình ảnh một Dữ Tương sáng láng.

Hận lắm… Hận vô cùng!

Nello nói chuyện được dăm ba câu, rồi cũng ra tiếp đón các vị khách khác.

Tôi biết vô phương cầu cứu rồi, nên cũng không cố chai mặt gọi hắn lại. Bỏ kệ hắn đi xa, tôi phẫn nộ trừng trân trân Dữ Tương đã phá hỏng tất cả.

Dữ Tương cũng chuyển ánh mắt trở về, chậm rãi bước về phía tôi.

“Sao lại nhìn anh như vậy?”

Giọng điệu vô tội thật ~ Hừ!

Tôi cười lạnh ngẩng lên lườm anh ta một cái, không khỏi tâm loạn ý khô.

“Sinh Sinh, môi của em đẹp quá!” Anh ta vạn phần nhu tình, khẽ thì thầm bên tai tôi, “Mỗi ngày anh đều rất nhớ em.”

Đồ khốn!

Lửa giận quả thật đốt rụi sạch sẽ lý trí của tôi, tất cả phẫn nộ gào thét muốn bung xả ra ngoài.

Tôi nén nhẫn nhìn cái mặt dịu dàng của anh ta một lúc lâu, càng nhìn càng thấy tức.

Hoàn toàn bất thình lình, tay vớ lấy cái gì đó phang mạnh vào đầu anh ta.

Cú đánh này chứa tất cả khí lực, vừa chóng vánh vừa mạnh bạo, Dữ Tương muốn né cũng không xong.

Loảng xoảng một tiếng vang thật lớn, át cả tiếng nhạc du dương khắp cả gian nhà.

Bình hoa giá trị xa xỉ Nello đặt ở tay vịn cầu thang, đã vỡ tan tành không còn nhìn ra nổi nữa.

Đầu Dữ Tương đầm đìa những máu, đứng trước tôi, không nhúc nhích chút nào, chỉ kinh ngạc nhìn tôi.

Khách khứa cả sảnh im phăng phắc, cứ như ai nấy đều bị dọa đến đơ người.

“Á!”

Chợt một tiếng thét chói tai, không biết xuất phát từ vị danh môn khuê tú nào. Đại sảnh bắt đầu ầm ĩ.

Tôi vẫn cứ cứng ngắc, nhìn Dữ Tương từ từ ngã xuống, ngã vật ra dưới những bậc cầu thang.

Mọi chuyện chỉ phát sinh trong có một cái chớp mắt nho nhỏ, tôi đột ngột phản ứng lại, quay đầu chạy đi.

Bảo vệ ngoài cửa vẫn còn đang loạn rối chưa rõ rành sự tình, chỉ kịp thấy tôi leo vội lên xe giẫm chân ga lao đi mất.

Vội vã.

Gió ào ạt lùa vào trong xe, cũng chẳng thể thổi đi cho tôi cơn nóng nhức nhối.

Tôi đã giết người.

Dữ Tương, cho dù không chết cũng bị trọng thương.

Đột nhiên nghĩ đến Dữ Đình ngày đó, lúc làm ra hành vi phạm tội phải chăng cũng mang tâm tình tương tự.

Dữ Tương, ngày ấy anh ta làm cho Dữ Đình phát cuồng, hôm nay cũng làm cho tôi phát cuồng.

Dữ Đình còn có bác Vinh và Vinh thị để trao đổi tự do. Còn tôi? Hoàng thị đã lung lay hấp hối, Dữ Tương cần gì phải mó vào.

Nhìn đến những ánh đèn rực rỡ xa xôi, nhớ tới ba mẹ, phanh gấp xe.

Chiếc xe kít dài một tiếng, đỗ lại ven con đường tối tăm.

Không về được, tôi không về được.

Phạm vào tội lớn rồi, sao có thể chạy về nhà được nữa.

Tôi không muốn ngồi tù đâu.

Lập tức gom hết tài sản đang có lại, may vẫn còn ít tiền.

Tuy chả nhẩm nổi bao nhiêu ngày nữa thì Hoàng thị phá sản, nhưng mà giờ, card ngân hàng vẫn còn trên tay.

Tôi cuống quýt xuống xe, tìm vội cái máy rút tiền, cố sức rút hết tiền mặt.

Không dám liên lạc về nhà, bèn vội mua vé đường dài, trốn đi nơi nào xa xa.

Có ai mà ngờ được, Sinh Sinh tôi cũng có ngày phải chạy trốn lang thang trên phố không khác gì con chuột thế này.

Nếu hôm qua, có ai đó bảo với tôi, tôi sẽ trở thành tội phạm lẩn trốn, tuyệt đối chỉ có thể đổi lấy cái cười váng của tôi.

Nhân sinh, quả nhiên vô thường.

Trên chuyến xe chạy, tôi thê lương và lạnh lẽo, quằn quại suy nghĩ không thôi.

Ngay cả con ngươi cũng đã khô cạn, một giọt nước mắt cũng rơi không còn nổi.

Dữ Tương ơi là Dữ Tương, tôi và anh có thù oán gì nào, để anh đẩy tôi đến tận hoàn cảnh lưu lạc không chấp nhận nổi thế này?

Chẳng lẽ món nợ kiếp trước, đây là kiếp này tôi dằng dai phải trả?

Vậy món nợ kiếp này anh thiếu tôi, thì sao đây?