Tai Nạn May Mắn

Chương 3




Lư Phương Phỉ rửa sạch vết thương trên tay mình cầm lấy cây chổi lên lầu lại phát hiện thấy cửa phòng Lâm Thiên Vũ khóa trái!

Gì thế ? Lâm Thiên Vũ cũng được nhỉ, tuy nói bên giường có xe lăn nhưng hắn tự mình leo lên, thật đúng là… giỏi nha!

Lư Phương Phỉ không khỏi mỉm cười có đôi khi tính tình của Lâm Thiên Vũ cũng có lúc trẻ con.

“Lâm…” Lư Phương Phỉ muốn gõ cửa nhưng lại thôi, định kêu Lâm Thiên Vũ mở cửa ra nhưng dù hắn có thể khóa cửa thì cũng chưa chắc có sức để mở ra, mà tên nhóc này không muốn mở cửa nữa chứ!

“Thiên Vũ cậu cẩn thận thủy tinh đó! “

Lư Phương Phỉ ở ngoài cửa nói còn Lâm Thiên Vũ mệt nhọc dựa ở đầu giường, trên trán hắn toát ra những giọt mồ hôi vì khóa lại cửa mà toàn thân hắn mất hết khí lực mãi mới bò lên trên xe lăn, và khoá của phòng lại. Nếu là khi trước chỉ đi vài bước nhẹ nhàng xong bây giờ nặng nhọc như muốn đòi mạng vậy!

Lư Phương Phỉ tính vô cùng tốt chỉ có nhắc nhở một câu như vậy liền thôi, mà Lâm Thiên Vũ cũng chẳng có tâm tư đi nghe nàng nói chuyện, bây giờ hắn chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu đầy những hồi tưởng lại vụ tai nạn ngày đó Chu Á Ninh nói xong một câu nói, rồi cứ thế dứt khoát đi không quay đầu lại làm tim hắn nhói đau. Mặc dù trước đó hắn đã có chuẩn bị tâm lý nhưng không nghĩ người con gái kia lại nhẫn tâm tới mức như vậy. Hắn bây giờ còn thành 1 tên phế vật, không cách nào đứng lên ai cũng nhìn hắn với ánh mắt thương hại, xót xa cho nên hắn không muốn phải gặp bất luận kẻ nào hết. Hắn không cần ai thương hại! Hắn thà cả đời ngồi xe lăn cũng không muốn nhận sự thương hại của kẻ khác.

Những ngày qua Lâm Thiên Vũ còn đang suy nghĩ một vấn đề khác là đêm hôm đó Lư Phương Phỉ rốt cuộc vì cái gì mà hôn mình nhưng mà hắn cũng tin rằng cho dù không có nụ hôn kia thì nữ nhân Chu Á Ninh kia vẫn cứ rời đi, kẻ ngồi trên chiếc Audi đỏ kia rốt cuộc là ai?

Rất nhiều những nghi vấn khiến hắn càng đau xót cho dù vậy Lâm Thiên Vũ Tâm cuối cùng cũng bình tĩnh tỉnh táo, hắn không có thể khống chế được mình hung dữ, muốn ồn ào náo động gào thét muốn tất cả mọi người đều phát giận.

Lâm Thiên Vũ phẫn hận đấm vài thành giường, nữ nhân của hắn chạy theo người khác chạy, chân của hắn thì như vậy cuộc sống như thế sống còn ý nghĩa gì, ai cũng không muốn để ý tới hắn và hắn cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào… Mới vừa nghĩ như vậy ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cửa chuyển động, rồi có vật gì đó nặng đập cửa “lạch cạch” một tiếng rồi chốt rơi trên mặt đất chỉ chốc lát sau cửa phòng được mở ra.

Lâm Thiên Vũ mắt lạnh nhìn vào chiếc cửa và cô gái kia chỉ thấy Lư Phương Phỉ đầy bụi đất đi tới. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lư Phương Phỉ không chú trọng hình tượng như vậy tùy tiện cầm lấy búa xuất hiện ở trước mặt mình. (L: ha ha , thục nữ cũng biết cầm búa, anh cẩn thận đập a 1 cú,… đi!)

“Ài… Tớ tìm lâu mới tìm được cái này.” Lư Phương Phỉ nhìn cái búa đong đưa trên tay nàng hướng về phía Lâm Thiên Vũ lộ ra hàm trăng trắng tinh, sáng chói cười một tiếng

“Cửa đã bị như vậy rồi! Này dù cậu không muốn gặp tớ thì cứ tự mình nói, không cần thiết phải khóa cửa, miến cho phải thay cánh cửa khác” (L: có phần cảnh cáo)

“Lư Phương Phỉ! Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Còn có thể làm gì cậu không nhìn thấy sao? Bỏ khoá, quét dọn.”

Lư Phương Phỉ để xuống cái búa cầm lấy cái chổi bên cạnh cửa nói ra: “Nếu như cậu không thích uống sữa tươi thì ngày mai chúng ta chuyển qua húp cháo, nếu như cậu không thích cháo thì tớ còn biết làm mỳ ý…”

“Đủ rồi!” Lâm Thiên Vũ nắm lên cái gối hướng về phía Lư Phương Phỉ ném.

“Đừng có lãng phí công sức! Tôi cái gì cũng không muốn ăn và càng không muốn nhìn thấy cậu.”

Lư Phương Phỉ cúi người xuống đem gối nhặt lên, giống như tiếc nuối lắc đầu

“Tớ nói Thiên Vũ này ném loạn đồ cũng không phải là thói quen tốt, gây lộn xộn tớ lại phải dọn…”

“Không ai cầu xin cậu dọn, đi ra ngoài cho tôi!”

“Không sao! Cậu không cần cảm tạ tớ, tớ không phải là vì cậu, mà vì bác gái nha, tớ đã đồng ý với bác là sẽ ở lại đây tới khi bác về, nên muốn dọn dẹp nhà cho gọn gang, sạch sẽ thôi.” Lư Phương Phỉ cười le lưỡi một cái, dí dỏm mặc kệ tên kia.

Lâm Thiên Vũ sững sờ, lập tức càng phẫn nộ đầy trong lòng, hắn trong tích tắc đã bị Lư Phương Phỉ chọc giận đến mức muốn nổi trận lôi đình, hắn biết rõ Lư Phương Phỉ nói năng rất lợi hại nhưng bây giờ nàng làm bộ dạng này hắn tự dưng thấy có linh cảm xấu.

Hắn nói đông, Lư Phương Phỉ liền lộn tây, chẳng lien quan gì tới nhau cả! Lư Phương Phỉ lưu manh như vậy sẽ chỉ làm hắn càng muốn tức giận hận không thể nhảy dựng lên đè ngã nàng nhưng là hắn đứng không nổi chứ đừng nói là nhảy nghĩ đến chỗ này Lâm Thiên Vũ lại thấy chán chường.

Lư Phương Phỉ quan sát thấy rõ ràng vừa rồi trong mắt của Lâm Thiên Vũ rõ ràng dấy lên ngọn lửa nhưng rồi lại vụt tắt.

“Tại sao không nói gì?” Lư Phương Phỉ thử dò xét hỏi.

Lâm Thiên Vũ giọng đột nhiên trầm xuống, suy yếu nằm ở trên giường như buông xuôi, vô lực nói:

“Cậu muốn làm gì thì làm đi.”

Nói xong hắn mím môi, nhắm mắt lại, coi như không thấy Lư Phương Phỉ tồn tại.

Lư Phương Phỉ thấy mặt hắn tràn đầy vẻ mệt mỏi biết rõ hắn trải qua vừa rồi một phen đấu tranh nội tâm nên có lẽ đã mệt. Nàng đi đến bên giường Lâm Thiên Vũ thay hắn chỉnh lại góc chăn, nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt lại nghĩ tới hắn không có ăn điểm tâm giọng lại mềm ra:

“Thiên Vũ cái gì buông thì nên buống và hãy quan tâm tới những người lo lắng yêu thương bên cạnh cậu.” Lư Phương Phỉ tiếng nói rất nhẹ, rất ôn nhu lại như cũ thổi không tan mây mù trong lòng Lâm Thiên Vũ.

Nàng biết rõ dù bây giờ nói cái gì cũng vô dụng , chỉ có thể như thế này lặng yên bên cạnh Lâm Thiên Vũ, hắn cứ không coi trọng con người của mình như vậy sao nàng đàn lòng, phải nghĩ ra cách để hắn khôi phục lại tâm trạng.

Lư Phương Phỉ vừa ra đến cửa thì nhìn thật sâu vào Lâm Thiên Vũ, vì để cho hắn tỉnh lại nàng nhất định phải có hành động mới được.

Từ ngày đó thì Lâm Thiên Vũ cũng không phát giận nữa, Lư Phương Phỉ cùng hắn “chung sống hoà bình”. Nàng mỗi ngày đều mang đồ ăn tới phòng ngủ của hắn, không nói một tiếng cứ vậy để ở tủ bên cạnh giường, nói qua vài câu rồi yên lặng đi ra ngoài. Lúc nàng tới lại thì Lâm Thiên Vũ đã ăn một chút thức ăn tuy không nhiều lắm nhưng còn hơn không ăn.

Đúng là những ngày qua mặc kệ Lư Phương Phỉ nói gì thì Lâm Thiên Vũ cũng không liếc nhìn nàng một cái, chứ đừng nói là nói chuyện.Rồi ban đêm khi Lư Phương Phỉ tắm xong, mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, vẫn như vài buổi tối trước mất ngủ.

Kể từ khi chuyển vào biệt thự Lâm gia thói quen ngủ sớm của Lư Phương Phỉ hoàn toàn thay đổi, nàng không phải là không muốn ngủ mà là mất ngủ, buổi tối đêm khuya yên tĩnh nàng nằm ở trên giường luôn lo lắng cho các chân bị thương của Lâm Thiên Vũ, lo lắng hắn không ngủ yên ổn. Không kiểu tên này ăn gan gì mà 1 chút thuốc cũng không chịu dung, bôi thuốc cũng cự tuyệt. Lâm Thiên Vũ rốt cuộc đang nghĩ gì?

Nàng từng len lén tại cửa phòng ngủ trông thấy hắn cắn răng, vén chăn lên, đùi phải quấn đầy băng gạc, hắn thử nâng lên nhưng lại bất lực. Trong lúc nhất thời, Lư Phương Phỉ tựa hồ có thể cảm giác được cảm xúc của Lâm Thiên Vũ rất chán chường, bi phẫn, lại cự tuyệt. Lư Phương Phỉ thở dài, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường lúc này Lâm Thiên Vũ cũng đã ngủ đi.

Mấy buổi tối liền nàng cũng sẽ chờ cho Lâm Thiên Vũ chìm vào giấc ngủ rồi lẻn vào phòng của hắn, yên lặng nhìn hắn trong chốc lát mới có thể yên tâm mà đi ra. Tối nay, hắn không có uống thuốc? Chân liệu có quá đau hay không?

Lư Phương Phỉ nghĩ tới liền đứng dậy đi đến phòng bên cạnh nhìn như có vẻ Lâm Thiên Vũ giống như là đã ngủ thiếp đi rồi. Lư Phương Phỉ thở phào nhẹ nhỏm nhìn thuốc vẫn còn ở đó.

Trong mấy ngày này vì để cho Lâm Thiên Vũ tỉnh lại nàng đã giành thời gian lên mạng tra những việc lien quan tới tâm lý người bệnh, vì vậy muốn cho kẻ kia có thể khôi phục tỉnh táo thì bước đầu tiên nhất định phải nói chuyện.

Đúng là mấy ngày trước Lâm Thiên Vũ có vẻ tốt nhưng tại sao lại trầm mặc?

Trên sách nói điều tối kỵ nhất là bệnh nhân phong bế nội tâm, không cùng mọi người tiếp xúc loại tâm lý này sẽ là cản trở rất lớn cho bệnh nhân, rất khó cởi bỏ tâm trạng. Ai! Lư Phương Phỉ thở dài họ nói vậy nàng đều hiểu nhưng giờ nàng nên làm cái gì bây giờ? Nhìn thấy mặt Lâm Thiên Vũ ngày càng gầy gò, nàng có thể làm chỉ là tỉnh táo dốc lòng chiếu cố còn có phương pháp nào có thể làm cho hắn tỉnh lại thì nàng sẽ đều nguyện ý làm.

“Cậu tối nay hình như đứng ở đây hơi lâu rồi đấy !” (L: như kiểu trẻ con, hờn dỗi)

Trong không gian yên tĩnh vang lên thanh âm trầm thấp, khàn khàn làm cho Lư Phương Phỉ hơi bị giật mình, trong bóng tối nàng mặc kệ đôi mắt bén nhọn kia nàng giương cao khóe miệng cười trả lời:

“Và cậu cũng không có ý định tiếp tục giả vờ ngủ?”

Tiếng cười tại không gian nhỏ truyền ra, 10 năm hiểu nhau cũng không phải là tùy tiện nói Lư Phương Phỉ biết rõ Lâm Thiên Vũ từ trước đến nay rất ít ngủ, những ngày này nàng đêm khuya đến phòng hắn, hắn làm bộ ngủ sâu và nàng vẫn không muốn vạch trần.

“Lư Phương Phỉ cậu rốt cuộc là muốn như thế nào ?”

Lư Phương Phỉ chau chau mày. So mấy ngày yên lặng đây là câu nói thứ 2 của hắn nha! Nàng không đáp hỏi ngược lại lại:

“Như vậy Lâm Thiên Vũ cậu rốt cục định thế nào ?”

Lâm Thiên Vũ nằm ở trên giường ngửa mặt nhìn Lư Phương Phỉ, rất tức giận

“Về sau buổi tối đừng tới phòng của tôi.”

“Kỳ thật cậu có thể tiếp tục làm bộ không thấy tớ, hoặc là cậu coi như tớ là bị mộng du cũng được.” Lư Phương Phỉ lại bắt đầu đùa giỡn khiến Lâm Thiên Vũ nổi cáu

“Tôi nói cho Lư Phương Phỉ cậu như vậy là ý gì? Cậu cảm thấy làm như vậy tớ liền sẽ yêu cậu sao?”

“Tớ không có tự mình đa tình như vậy, cậu nghĩ như thế nào là chuyện của cậu còn tới muốn làm như thế nào là chuyện của tớ! Cậu có thể không phối hợp nhưng cũng không có yêu cầu tớ.” Lư Phương Phỉ giọng có chút cao.

Đương nhiên Lâm Thiên Vũ nhìn là hiểu rõ lời nói mới rồi của hắn nhất định chọc giận Lư Phương Phỉ.Lâm Thiên Vũ cũng lơ đễnh tiếp tục mắt lạnh.

“Lư Phương Phỉ chúng ta biết 10 năm , chúng ta đều hiểu rõ đừng cho là tớ không biết cậu bây giờ đang nghĩ gì, nghĩ thừa dịp tớ ý chí bạc nhược yếu kém để tớ yêu cậu, thu hồi vở kịch đang diễn của cậu đi.”

Hắn dĩ nhiên là coi mình là như vậy! Lư Phương Phỉ tức giận đến toàn thân phát run trong đầu chỉ thoáng hiện lên bốn chữ “ quá đả thương người” ! Khóe miệng nàng nụ cười đã sớm hóa thành một khối băng, câu nói châm chọc khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống, rơi đầy trên mặt đất.

“Cậu biết tớ đang suy nghĩ gì?” Lư Phương Phỉ cúi thấp người nói:

“Nói một chút thử coi.”

Lâm Thiên Vũ không nghĩ tới nàng sẽ có cử động này, híp lại con ngươi lại cũng không sợ hãi từ khoảng cách gần làm cho Lâm Thiên Vũ thậm chí có thể thấy rõ vạt áo của nàng nàng rủ xuống không mảnh vải che thân.

“Mặc kệ cậu đang suy nghĩ gì, tôi không cần sự thương hại của cậu.”

Lư Phương Phỉ càng ngày càng gần, nàng hiện tại thật sự rất muốn mắng chửi cái quái gì là thương hại, cái chết tiệt gì là thương cảm rất muốn bây giờ chặn lại cái miệng ác độc của Lâm Thiên Vũ.

Nàng mạnh cúi đầu cắn vào miệng Lâm Thiên Vũ là tức giận cắn.

Chỉ nghe Lâm Thiên Vũ một tiếng kêu há to miệng đã bị Lư Phương Phỉ kia công phá thành trì.

Thật là đáng chết ! Đây đã là lần thứ hai nữ nhân này dám to gan cưỡng hôn hắn. Cứ như là có cừu oán gì với mình vậy, hôn như vậy à! (L: ha ha, bị cắn…) Tuy là nghĩ như vậy nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn không tự chủ được quấn lấy lưỡi Lư Phương Phỉ thừa nhận nàng tức giận hôn rất nóng bỏng.

Lư Phương Phỉ đầu ong ong lên trong đầu chỉ có tức giận đúng là 1 khắc hôn kia tâm cứ thế sụp đổ.

Nàng từ chỗ quyến luyến , mong muốn hôn, ái mộ đều vì nụ hôn này mà hồi phục đứng lên những lời nói đau lòng kia của Lâm Thiên Vũ tựa hồ như chưa từng nói, theo gió bay đi. Nàng chỉ muốn một cái hôn như vậy là đủ rồi, nàng chỉ trông mong nụ hôn này thời gian dừng lại lâu một chút như vậy đủ rồi.

Lư Phương Phỉ thẹn thùng duỗi ra đầu lưỡi chạy vào trong miệng của hắn, giống như là sợ quấy nhiễu thánh địa của hắn từ từ lục lọi, cho đến đầu lưỡi của nàng đụng chạm lấy một cái mềm mại nóng ướt. Đầu óc của nàng “oanh” một tiếng tý thì nổ tung còn chưa kịp phản ứng, thân thể của nàng đã bị Lâm Thiên Vũ kéo xuống.

Lư Phương Phỉ trở tay không kịp, đè lên thân thể Lâm Thiên Vũ chỉ nghe Lâm Thiên Vũ một tiếng kêu lên đau đớn, Lư Phương Phỉ lập tức phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.

“Thiên Vũ cậu có sao không?” Lư Phương Phỉ lúng túng liếm đôi môi.

Không xong! Nàng nhất định điên rồi mới làm ra hành động vừa rồi, đã hôn hắn l lần còn chưa đủ hay sao vì cái gì mà toàn bộ dựa vào cảm tính của mình sao lại hướng tới môi hắn?

“Tớ…” Lâm Thiên Vũ hít sâu một hơi, nhịn được vất vả

“Rất tốt!” (L: bạn ấy ngượng rồi)

“Nhìn cậu đau đến mồ hôi đều túa ra thế kia tối nay thuốc cậu còn không uống. Bây giờ nhanh đem thuốc uống mau …” Trong lúc bối rối Lư Phương Phỉ nhớ lại trên đầu giường còn viên thuốc, vội vàng cầm lên đưa tới cho Lâm Thiên Vũ

“Cái thuốc này giảm đau rất hiệu quả, uống nó sẽ ngủ được 1 giấc thật ngon….”

“Không – uống!!!”

Cái cô Lư Phương Phỉ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì vừa rồi lúc nàng đụng phải vết thương của mình cũng làm gì đến mức như vậy, người bị thương là hắn, đúng là nàng nửa đêm canh ba đi mặc như vậy, lại chạy tới hôn mình… Hắn bị thương là ở chân không phải là ” hệ thống sinh lý ” nha!

Hắn có phản ứng! Nàng là đang khiêu chiến với sự nhẫn nại của hắn ư? Lần đầu phát hiện cô gái từ trước đến nay luôn khôn khéo như Lư Phương Phỉ cũng có lúc ngây ngốc bất quá sắc thái trên mặt kia sau khi hôn xong gương mặt đỏ vẫn chưa có dấu hiệu hết, vẻ đẹp đó cứ thể toả ra, thẹn thùng rất đáng yêu. Hết lần này tới lần khác nghĩ như vậy dư vị nụ hôn như còn chưa hết làm cho Lâm Thiên Vũ bụng dưới lại là căng lại. Lâm Thiên Vũ không khỏi nhíu mày liền nghe thấy giọng quát của Lư Phương Phỉ

“Lâm Thiên Vũ cậu bị xe đụng hư chân hay là cái đầu của cậu cũng bị hư luôn?”

Lâm Thiên Vũ nheo mắt lại, trong mắt che lấp sóng ngầm mãnh liệt

“Cậu có bản lĩnh lặp lại lần nữa xem”

Có vẻ như nguy hiểm dần tới gần Lư Phương Phỉ cũng không phát giác, cúi đầu vẫn còn đang suy nghĩ xem như thế nào để buộc Lâm Thiên Vũ đem thuốc uống vào. Hay trực tiếp lặp lại chiêu cũ dùng miệng cạy miệng của hắn ra? Có thể nói thì là như vậy nhưng Lâm Thiên Vũ có thể hay không chịu uỷ khuất bị mình chiếm tiện nghi? (L: chưa biết ai chiếm của ai…)

“Tớ cảm thấy …” Lư Phương Phỉ ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thuốc trên tay trong lòng tính toán hay là dùng miệng uy so với thực tế nên thừa dịp bất ngờ…

“Cậu nếu không phải là đầu óc bị đụng hư thì nếu không làm sao lại trẻ con như vậy ngay cả thuốc cũng không dám uống!”

Nói rồi Lư Phương Phỉ đem thuốc ném vào trong miệng của mình, còn chưa cúi người cùng lúc đó Lâm Thiên Vũ đã hoàn toàn bốc lửa lên tay kéo lấy Lư Phương Phỉ mạnh chặn lại miệng của nàng.

Lâm Thiên Vũ hôn truyền lại vẻ tức giận của mình, hắn giống như là muốn đem bất mãn toàn thân phát tiết ra, không chịu buông bất cứ gì trong miệng của Lư Phương Phỉ, đầu lưỡi xẹt qua hàm răng nàng gặm nuốt môi của nàng, thậm chí ngay cả hô hấp đều đoạt đi.

Lư Phương Phỉ bị hôn đến thở không được tức giận đúng là trong đầu lại chưa từng quên lưỡi mình còn viên thuốc. Một cái hôn gãi đúng chỗ ngứa! Lư Phương Phỉ đầu lưỡi bốn phía tránh né sự cướp đoạn của Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng đem viên thuốc đưa vào trong miệng của hắn. Sau đó trong lòng Lư Phương Phỉ hơi cười một tiếng, giương cao khóe miệng, hưởng thụ sự tàn sát bừa bãi điên cuồng của Lâm Thiên Vũ.

“Cười đã chưa?” Lâm Thiên Vũ hơi thở không yên dùng miệng giữ lấy cái miệng của Lư Phương Phỉ, thanh âm bởi vì tình dục mà khàn khàn trầm thấp.

Môi của nàng bị hôn phải sưng đỏ, nụ cười lại càng ngày càng sâu.

“Cậu chủ động hôn tớ.”

Lư Phương Phỉ cảm thấy rất thỏa mãn dù đây chỉ là một nụ hôn, nàng biết rõ cái này cũng chẳng nói lên điều gì nhưng là nàng đã rất thỏa mãn.

Con gái chính là như vậy không cần khua môi múa mép mà chỉ nhẹ nhàng cần một cái hôn.

“Chủ động hôn cậu? A… cậu mỗi lúc trời tối mặc đồ ngủ đến phòng tớ không phải là vì lấy được nụ hôn này đó chứ? hiện đang thỏa mãn đi!” Lâm Thiên Vũ ngữ điệu cất cao làm cho Lư Phương Phỉ nụ cười cứng đờ đột nhiên Lâm Thiên Vũ kéo tay Lư Phương Phỉ để ở hạ thân của mình giọng lạnh như băng:

“Lư Phương Phỉ không cần phải mỗi buổi tối mặc thành như vậy chạy đến phòng nam nhân có nhu cầu sinh lý bình thường. Tớ là đụng gãy chân mà không phải đụng hư hệ thống sinh lý!” Nói xong Lâm Thiên Vũ hẩy tay Lư Phương Phỉ ra.

Lư Phương Phỉ đỏ mặt lên thì ra là hắn… Nàng không phải cố ý muốn tới dẫn dụ hắn! Nhưng là bây giờ nàng mặc như vậy, hai người còn liên tiếp hôn hai lần nếu là nói nàng không phải cố ý chính nàng cũng không tin.

Lư Phương Phỉ không khỏi ảo não nếu dựa theo cá tính mọi khi nhất định sẽ không thèm quan tâm mà cười nhạt một tiếng đúng là nàng thực tại không cách nào tiếp nhận Lâm Thiên Vũ mà như vừa rồi thì dù giải thích có đáng tin sao? Lấy lại tỉnh táo bình tĩnh Lư Phương Phỉ như không quan tâm bĩu môi, lạnh nhạt nhìn thoáng qua hạ thân của Lâm Thiên Vũ, hừ nhẹ một câu:

“Xem ra là lỗi của tớ thì ra là cậu chỉ là đụng gãy chân, đầu óc tốt, sinh lý cũng là tốt như vậy thì có ích lợi gì đây?”

Lâm Thiên Vũ vừa nghe, xoay người liền nhớ lại khi mình mạnh quằn quại, tác động đến vết thương trên người, nhe răng trợn mắt rống lên:

“Lư Phương Phỉ cậu tới đây cho tôi!”

Vừa rồi hất ra tay của nàng mà Lư Phương Phỉ chẳng biết lúc nào đã lui về sau một bước.

“Tớ tại sao phải tới? Có bản lĩnh thì cậu qua đây!”

“Cậu!”

“Sao muốn đánh tớ? Hay là lại muốn hôn tớ? Tốt thôi! Chỉ cần cậu tới đây cái gì tuỳ cậu xử trí!” Lư Phương Phỉ sự lưu manh nổi lên.

Lâm Thiên Vũ tức giận hắn nhìn cũng hiểu sự vô lại của Lư Phương Phỉ lại nổi lên, cái bóng dáng ưu nhã kia đâu rồi? sao đầu lại thách thức hắn như vậy!Lư Phương Phỉ!

“Đừng tưởng rằng như vậy kích tớ thì tớ sẽ thỏa hiệp!”

“Tớ cho là cậu cho dù biết rõ mục đích của tớ sẽ tức giận.”

Lư Phương Phỉ đột nhiên thu hồi nụ cười dí dỏm, đưa tay gạt tóc rơi lung tung của mình, ưu nhã xoay người hướng phía Lâm Thiên Vũ phất phất tay

“Thôi khuya lắm rồi Lâm Thiên Vũ tiên sinh! Đúng như lời cậu nói: tớ chính là cố ý chọc giận cậu cho nên cậu dự định sẽ tiếp chiêu sao?”

Vô luận Lâm Thiên Vũ có tiếp hay không chiêu dù sao Lư Phương Phỉ cũng đã hạ chiến thư.

Lâm Thiên Vũ thật không nghĩ tới Lư Phương Phỉ lại nói ra lời nói kia hắn biết rõ cô bạn này là vì bị mình chọc giận muốn cho hắn tỉnh lại, đúng là cũng không cần thiết phải ngày ngày cùng hắn cãi nhau ầm ĩ, rồi đến hành hạ hắn đi!

Kể từ khi Lư Phương Phỉ hạ chiến thư thì mỗi ngày Lư Phương Phỉ đều sẽ tìm cơ hội kích thích hắn hơn nữa rất kiên trì mỗi lúc trời tối mặc đồ ngủ cổ rộng chạy đến phòng hắn. Chết tiệt! Nữ nhân kia biết rõ chân của hắn không tốt lại không làm gì được nàng nhưng mà một câu nói của nàng lại thậm chí mỗi một động tác hết lần này tới lần khác đều dễ dàng chọc giận hắn!

Mới vừa nghĩ như vậy làm hắn phát điên thì nữ nhân này liền đi đến, Lâm Thiên Vũ nhắm mắt lại hắn nghe thấy tiếng Lư Phương Phỉ đi tới.

“Xoát” một tiếng. Rèm cửa sổ bị kéo ra ánh mặt trời chói mắt xuyên vào mắt Lâm Thiên Vũ làm cho hắn lông mày run rẩy.

“Đừng giả vờ, tớ biết rõ cậu đã tỉnh.”

Lâm Thiên Vũ mở mắt chỉ thấy Lư Phương Phỉ đứng cách đầu giường một bước ngắn mặc váy dài 2 dây, khoanh hai tay nhìn hắn

“Lâm Thiên Vũ tiên sinh! Ngài nằm ở trên giường đã gần một tháng .”

“Đúng thì thế nào?”

Gần đây Lư Phương Phỉ rất thích gọi hắn là Lâm Thiên Vũ tiên sinh.

“Thỉnh nữ thiết kế tài ba Lư Phương Phỉ kéo rèm che, ánh mặt trời rất chói mắt.”

“Ánh mặt trời có gì không tốt, phải phơi nắng nhiều, có ánh sáng mặt trời cơ thể mới khỏe mạnh.”

“Lư Phương Phỉ!” Khỏe – mạnh hai chữ thật làm đau nhói tim Lâm Thiên Vũ

“Là tôi không khỏe mạnh vậy thì thế nào? Cậu nên bớt để ý tới chuyện của tớ đi!”

“Nhìn cái bộ dạng bây giờ của cậu đi.” Lư Phương Phỉ buồn cười đưa cho hắn bữa sáng.

“Lâm Thiên Vũ tiên sinh! Cậu nhất định là thật lâu không có soi gương rồi? Bộ dáng bây giờ của cậu tuyệt không giống Lâm Thiên Vũ…”

Lâm Thiên Vũ chẳng them nhìn cháo trong tay nàng, cười lạnh một tiếng

“Và cậu một chút cũng không giống như Lư Phương Phỉ mà tôi từng quen…”

“Hả?” Lư Phương Phỉ đến đây rất hào hứng, bưng cái ghế ngồi ở bên giường, múc một ít cháo thổi thổi đưa đến trước mặt Lâm Thiên Vũ , nháy mắt ý bảo hắn uống hết

“Cậu nói một chút coi trong ấn tượng của cậu tớ là như thế nào ?”

Lâm Thiên Vũ mím môi, cũng không tính thỏa hiệp húp cháo.Lư Phương Phỉ thấy hắn bất động cười nhạo một tiếng.

“Lâm tiên sinh! Cậu đừng có trẻ con như vậy được không? Bất quá chỉ là một chén cháo chẳng lẽ còn muốn tớ xúc cho cậu?”

“…” Lâm Thiên Vũ vừa muốn há mồm phản bác rồi lại bị Lư Phương Phỉ trách móc.

“Tớ đang nhiên là có thể xúc cho cậu ăn nhưng là đến lúc đó chớ bốc hoả không tên lại để cho tớ đây phải dập tắt lửa, lúc đó lại nói là phản ứng bình thường của sinh lý cơ thể đấy!”

“Lư – Phương – Phỉ! Cậu thật độc ác! Sao tớ trước kia lại không có phát hiện cậu ác độc như vậy chẳng lẽ sự dịu dàng trước kia đều là giả vờ sao?”

“Không phải là giả vờ.” Lư Phương Phỉ trả lời rất kiên định:

“Tớ là vì người nào đó bị gãy chân mà đau thương quá độ, cháy hỏng đầu của mình cho nên Lư Phương Phỉ trước kia cùng với Lâm Thiên Vũ trước kia đã sớm không còn tồn tại, bây giờ cậu thấy tớ với trước kia bất đồng cũng đừng quá giật mình, đúng là tớ nhìn thấy cậu chán nản như vậy nên nói không chừng tớ cũng thế sớm sẽ dần thành thói quen.”

Lư Phương Phỉ nhún vai, múc cháo đưa đến bên miệng Lâm Thiên Vũ .

“Uống nó hay nếu không tớ liền dùng miệng giúp cậu.”

“Cậu…”

“Sao? Không tin?” Lư Phương Phỉ nói liền uống một ngụm cháo tiến đến bên miệng Lâm Thiên Vũ.

“Ngừng… ngừng. Tớ chính mình uống!” Lâm Thiên Vũ nhanh chóng ngăn cản hành vi của nàng liếc mắt với Lư Phương Phỉ.

Lư Phương Phỉ tự động xem nhẹ ánh mắt ai oán của Lâm Thiên Vũ uy hiếp chép chép miệng la lên ý là nếu như cậu không uống thì tôi sẽ liền uy dùng cách này.

Kỳ thật Lư Phương Phỉ cảm giác khi hôn mình hắn cũng không bài xích, làm gì được thương tích trên đùi hắn Lư Phương Phỉ thoáng đánh trúng điểm yếu thì hắn sẽ không nhẫn nại.

Lâm Thiên Vũ bên cạnh húp cháo ở trong lòng cười lạnh, để xem Lư Phương Phỉ cũng đắc ý được mấy ngày nữa đâu! Chờ vết thương trên đùi hắn chuyển biến tốt để xem hắn sẽ “ra tay” “dạy dỗ” nàng thế nào! Trước tiên đem đánh 1 trận cái mông của Lư Phương Phỉ tiếp theo sẽ lại hung hăng cắn môi của nàng… (L: sao các soái ca hay thích đánh mông ng` yêu thế ==)

Kẻ đối diện là Lư Phương Phỉ đương nhiên không hề biết suy nghĩ lúc này của Lâm Thiên Vũ. Nàng vừa lòng thỏa mãn nhìn hắn đem bữa sáng ăn xong, cười hơ hớ dặn dò vài câu rồi bưng đĩa đi ra ngoài.

Lư Phương Phỉ mới vừa đi tới lầu dưới rốt cuộc khống chế không nổi nụ cười. (L: cười đi, để xem hắn sẽ thu thập chị thế nào)

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười của Lư Phương Phỉ quá lớn cho nên trên lầu Lâm Thiên Vũ cũng nghe được.

Và 1 giọng càng lớn hơn từ trên lầu truyền đến:

“Lư tiểu thư! Cậu sẽ không đắc ý được bao lâu nữa đâu. Sớm hay muộn tớ sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tớ!”

“Được thôi! Tớ mỏi mắt mong chờ!” Lư Phương Phỉ ở dưới lầu dùng gào lên trả lời. Nói xong nàng che miệng cười mà muốn tơi lệ chạy vào phòng bếp.

Nàng làm được, nàng thật sự đã làm được!

Những ngày này tân mắt thấy Lâm Thiên Vũ từ chán nản đi ra, ánh mắt có vẻ sáng lên có phải bởi vì cùng nàng gây gổ nên có tinh thần không? .

Gian tà thì sao? Cho dù không ưu nhã, không dịu dàng thì sao chứ? Những thứ này với việc Lâm Thiên Vũ thì chẳng là gì, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại đừng nói thay đổi tính cách của mình, chỉ cần nàng có thể làm được nàng đều ok hết. (L: câu này đủ bán đứng chị rồi)

Nhưng dù sao đây chỉ là bước khởi đầu chặp chững mà thôi! Điều nàng cần làm còn có rất nhiều. Hiện tại Lâm Thiên Vũ đã đồng ý ăn cơm, cùng nói chuyện với nhau nhưng còn rất nhiều khó khăn đang chờ ở trước mắt.

Nàng nhất định phải tìm cách để cho Lâm Thiên Vũ phải đứng lên, dù bây giờ Lâm Thiên Vũ thoạt nhìn là đã bốc lên ý chí chiến đấu đúng vậy nhưng như vậy còn chưa đủ. Cố gắng lên! Lư Phương Phỉ! Điều mình cần làm còn có rất nhiều!

Còn nữa Lâm Thiên Vũ! Cậu hãy cố gắng lên. Tớ tin tưởng cậu nhất định có thể gạt qua quá khứ một lần nữa đứng lên!