Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Chương 9: Vu oan hãm hại




Mấy ngày đây công việc ở công ty tương đối nhiều, Đỗ Cận nghe nói sắp tới đây sẽ có buổi tiệc hàng năm. Ngoài những đồng nghiệp trong văn phòng, trên cơ bản khi Đỗ Cận đi ra ngoài đã không còn bắt gặp những ánh mắt khác thường, chuyện này làm cho tâm tình cô tốt lên rất nhiều.

Chỉ còn một tháng nữa là đến buổi dạ hội hàng năm của Hoa Tư. Tiệc năm nay và tiệc Nguyên Đán được tổ chức cùng một ngày, vì thế được tổ chức khá hào phóng ở khách sạn tốt nhất thành phố K. Mọi khi là ông Mục đảm nhiệm việc chủ trì, nhưng lần này được giao cho Mục Khiêm Thư, ông chủ tân nhiệm Hoa Tư tự mình chủ trì.

Buổi tiệc của Hoa Tư không chỉ có những người trong công ty, mà còn có một số nhà thiết kế lớn thường qua lại, rất nhiều người muốn nhân cơ hội này để giới thiệu chính mình, hi vọng được những nhà thiết kế này nâng đỡ.

Sau khi tin tức này tung ra Đỗ Cận đi đến đâu cũng nghe thấy tên Mục Khiêm Thư, ghép lại những chi tiết vụn vặt cuối cùng cô cũng hiểu ra. Ba chữ Mục Khiêm Thư kia khiến lòng Đỗ Cận bắt đầu xao động.

Không khí trong công ty bỗng trở nên rộn ràng, hơn nữa từ những tin tức nội bộ còn nghe nói năm nay có Kha Cẩm Minh tham dự nên khiến toàn bộ người trong công ty sáng bừng cả lên.

Đỗ Cận thấy gần đây đề tài thảo luận trong công ty không là Mục Khiêm Thư thì cũng là Kha Cẩm Minh, mọi cử chỉ của hai người cũng được khuếch đại. Ngay cả những ảnh chụp bạn gái trước kia của Kha Cẩm Minh rất nổi tiếng trên mạng lưới nội bộ trong công ty. Đỗ Cận lặng lẽ tra baidu một lúc, trong lòng cảm thán quả nhiên là nhân tài.

Kha Cẩm Minh là người Trung Quốc duy nhất dành được giải thưởng WJ, năm trước đã đến New York đào tạo chuyên sâu, sau đó không còn nghe tin tức gì nữa. Ai cũng không ngờ được anh ta sẽ xuất hiện ở buổi tiệc cuối năm của Hoa Tư. Thậm chí còn có tin đồn, lần này Kha Cẩm Minh tham gia là để bàn chuyện ký hợp đồng Hoa Tư với Mục Khiêm Thư.

Đây mới thật là đề tài oanh tạc, Đỗ Cận nhìn vào văn phòng thấy Trương Mẫn ngày thường không thích trang điểm mà giờ bắt đầu loay hoay trang điểm này nọ, không khỏi cảm thán, phụ nữ thay đổi cũng vì những người đàn ông…

“Đỗ Cận, lấy phần văn kiện này sao chép một bộ.” Tả Tiểu Lôi đi lại bên cạnh Đỗ Cận, tay đưa bản thảo cho Đỗ Cận. Vẻ mặt kiêu ngạo, móng tay nhuộm đỏ đang cầm văn kiện.

Mặt Đỗ Cận không chút thay đổi nhìn Tả Tiểu Lôi nói: “Việc này phiền cô nhờ Tiểu Mạt làm đi.”

Tả Tiểu Lôi cười phì một cái nói: “Cô và Tiểu Mạt thì có gì khác nhau?”

Đỗ Cận oán hận nhìn chằm chằm Tả Tiểu Lôi, cô hiểu được ý của Tả Tiểu Lôi. Từ sau sự việc bỏ thuốc kia, quản lí cũng rất ít cấp case cho cô, cố tình cô lập cô ở bên ngoài. Những chuyện cô làm cũng chỉ là chút ít chuyện vặt vãnh. Trong lòng Đỗ Cận oán thầm hai câu, nhưng chung quy cũng là người mới, vẫn là nhẫn nại một chút thì tốt hơn.

Đỗ Cận đem bản thảo văn kiện Tả Tiểu Lôi đưa bỏ vào máy photo, Trương Mẫn bưng một tách cà phê lại gần Đỗ Cận: “Đỗ Cận, cô có biết tin tức Kha Cẩm Minh đến Hoa Tư không?”

Đỗ Cận nháy mắt mấy cái: “Tôi làm sao biết được?”

Trương Mẫn nhìn Đỗ Cận ngây thơ: “Ơ kìa, không đùa chứ. Chuyện lớn như vậy mà cô cũng không biết sao?”

Đỗ Cận nhìn bộ dạng Trương Mẫn thần bí, lòng hiếu kỳ bị gợi lên: “Không phải nói là không xác định sao? Cô làm sao mà biết được vậy?”

Trương Mẫn uống một ngụm cà phê, mắt nheo lại cười nói: “Tôi có người đồng nghiệp thân thích biết chuyện này, là cô ấy nói cho tôi biết. Nhưng mà cô cũng đừng nói cho ai biết nha!”

Trong khoảng thời gian này quan hệ của Trương Mẫn và Đỗ Cận cũng không tệ lắm, hai người cũng thường thầm cùng nhau đi dạo hoặc là đi ăn. Đỗ Cận nhìn Trương Mẫn ánh mắt nheo lai: “Thích những chuyện bát quái nhỉ!”

Trương Mẫn thấy Đỗ Cận không tin mình, nóng nảy: “Bát quái gì chứ! Điều tôi nói là sự thật! Người thân của tôi còn được chính Boss mời đấy! Xem ra Boss cũng rất có bản lĩnh, mời được các nhân vật lớn. Sau này Hoa Tư muốn không náo nhiệt cũng không được!”

Đỗ Cận nhìn có người đi vào, chạy nhanh đẩy Trương Mẫn đi rồi quay qua máy photo: “Được rồi được rồi, về làm việc đi.”

Trương Mẫn vẫn còn đang oán niệm: “Ơ này, chuyện tôi nói với cô đúng là chính sự mà!”

Đỗ Cận sao chép tư liệu xong, quay về chỗ chợt điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại ra, là Mục Khiêm Kỳ gọi đến.

“Alo, chị dâu. Hôm nay có rảnh không?” Mục Khiêm Kì đã trực tiếp gọi Đỗ Cận là chị dâu, Đỗ Cận dở khóc dở cười, nếu như đồng nghiệp biết cô ấy gọi mình như vậy, chỉ sợ mình sẽ chết rất nhanh.

“Có chuyện gì sao, Mục tiểu thư.” Đỗ Cận trả lời hơi có chút khoảng cách.

“Gọi tiểu thư thì khách sáo quá, gọi em Kỳ Kỳ đi. Nếu chị rảnh thì qua nhà em một chuyến nha.” Tuy thường ngày Mục Khiêm Kỳ nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng ý tứ trong lời nói đó làm cho Đỗ Cận không phản bác gì lại được. Hơn nữa, cô ấy còn là em gái của Boss.

“Được.” Đỗ Cận kết thúc cuộc gọi, đi vào văn phòng. Đem văn kiện đã sao chép đưa cho Tả Tiểu Lôi.

“Phiền toái cô giúp tôi đưa vào cho trưởng phòng.” Tả Tiểu Lôi nói từng câu từng chữ, hai chữ phiền toái đặc biệt nhấn mạnh.

Đỗ Cận khẽ cắn môi, lấy văn kiện đem vào văn phòng giao cho trưởng phòng.

“Đỗ Cận, đây là cái gì hả!” Đỗ Cận vừa đem văn kiện bỏ xuống chuẩn bị rời đi thì ở sau lưng liền nghe tiếng trưởng phòng gào thét.

Gần đây tâm tình tổ trưởng không tốt, hình như là do bà ấy mới ly hôn, nên khi thấy những cô gái trẻ thì đặc biệt nổi giận. Ai bảo chồng của bà ta bị kẻ thứ ba cướp chứ.

Đỗ Cận quay người lại: “Trưởng phòng, văn kiện này là Tả Tiểu Lôi bảo tôi giao cho tổ trưởng.”

Tả Tiểu Lôi được gọi vào văn phòng, mắt cô ta mở to mờ mịt nói: “Không có, tôi bảo cô giao cho trưởng phòng lúc nào.” Vừa nói vừa đi lại chỗ trưởng phòng, cầm lấy văn kiện kia nói: “Đỗ Cận cô cầm đống giấy vụn này đưa đổ trưởng làm gì vậy? Cô không biết gần đây tổ trưởng có rất nhiều áp lực sao?”

Đỗ Cận cứng lưỡi: “Đây không phải cô vừa mới…”

Ngón tay Tả Tiểu Lôi đặt trên vai tổ trưởng xoa bóp, khóe môi nhếch lên mỉm cười: “Đỗ Cận, văn kiện tôi đưa cho tổ trưởng, còn cần cô chuyển giúp sao?”

Nghiêm Âm nghe xong còn tức giận hơn. Bà ta lấy tay quăng văn kiện vào người của Đỗ Cận quát: “Đây là cái gì hả!”

Đỗ Cận trầm mặc nhặt văn kiện lên, cô nhìn Tả Tiểu Lôi vừa lòng cười đắc chí cùng với dáng vẻ khó chịu của Nghiêm Âm, thì hiểu được, Tả Tiểu Lôi muốn cô ở bộ phận thiết kế này không ngóc đầu lên được.

Rời khỏi văn phòng, các đồng nghiệp đều nhìn cô bằng ánh mắt dụng tâm kín đáo, nhưng phàm là một nhà thiết kế ít nhiều vẫn có chút kiêu ngoại, Đỗ Cận không biết xấu hổ tự tiến cử mình như vậy làm cho bọn họ càng thêm có ấn tượng xấu với Đỗ Cận.

Trương Mẫn đi đến bên cạnh Đỗ Cận: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đỗ Cận đè chua xót trong lòng xuống: “Không có việc gì.”

Trương Mẫn vỗ vỗ vai Đỗ Cận: “Không sao đâu. Người mới ai cũng bị như vậy.”

Đỗ Cận đối với sự an ủi của Trương Mẫn chỉ cười cười, cô biết người mới vào công ty sẽ phải chịu sự xa lánh, chỉ là không biết tại sao Tả Tiểu Lôi luôn cứ nhắm vào cô.

Tả Tiểu Lôi theo Nghiêm Âm đi ra khỏi văn phòng, thị uy nhìn Đỗ Cận. Đỗ Cận bước thật nhanh lại chỗ Tả Tiểu Lôi: “Phiền cô theo tôi ra ngoài một chuyến.”

Tả Tiểu Lôi cười nói: “Được.”

Đỗ Cận và Tả Tiểu Lôi ngồi ở quán cà phê dưới lầu công ty, dáng vẻ Tả Tiểu Lôi ưu nhã dùng thìa khuấy cà phê, tựa như bố thí hỏi: “Chuyện gì?”

Đỗ Cận gọi một ly Mocha, làn khói lượn lờ làm cô không nhìn thấy vẻ mặt của Tả Tiểu Lôi: “Vì sao cô luôn nhằm vào tôi như vậy?”

Tả Tiểu Lôi uống một ngụm cà phê: “Vì sao?”

Sau đó cô ta còn nói thêm: “Cô có biết quan hệ của tôi và Ngô Nghị?”

Đỗ Cận không nghĩ đến chuyện này cùng Ngô Nghị có quan hệ gì, nhưng là thời điểm Ngô Nghị tạm rời cương vị công tác rõ ràng là bao che cô ta, chẳng lẽ hai người bọn họ giống như Lục Mạn nói?

“Cô và Ngô Nghị thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ hai người đang qua lại?” Đỗ Cận không tin Ngô Nghị là người đàn ông như vậy.

“Không phải. Anh ta không phải bạn trai của tôi.” Tả Tiểu Lôi nhìn vào mắt Đỗ Cận nói: “Nhưng mà người bạn thân nhất của tôi bởi vì anh ta mà tự sát.”

Tay Đỗ Cận cầm ly run sợ: “Sao lại như thế?”

Tả Tiểu Lôi nhìn Đỗ Cận ngây người, cười cười: “Cô thấy tôi đối với cô có tốt không, giúp cô đuổi người đáng sợ bên cạnh đi. Không phải cô nên cảm ơn tôi sao?”

Đỗ Cận há miệng, rồi lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Chuyện này cùng tôi có quan hệ gì chứ?”

Tả Tiểu Lôi nhấc ngón tay, cầm ly lên: “Vốn là cô cũng không có liên quan, nhưng ai bảo anh ta thích cô làm gì. Những thứ gì anh ta thích tôi đều muốn hủy diệt!”

Đỗ Cận nhìn Tả Tiểu Lôi đang rơi vào trong ký ức, nửa ngày cũng không nói chuyện. Tả Tiểu Lôi trầm tư một lúc rồi lấy lại tinh thần: “Đỗ Cận, chỉ trách cô xui xẻo.”