Tâm Chi Sở Hướng

Chương 10




0o0—–0o0

Cal càng cảm thấy hủy hôn ước với Rose là việc phải làm, có như vậy một thân tràn đầy mị lực với phụ nữ như hắn sau này có yêu thích nam đi chăng nữa thì có thể đổ trách nhiệm về phía Rose.

———–



Rất nhiều thuyền viên xông ra ngoài, quản gia Lovejoy đi tìm Cal. Hắn tươi cười nháy mắt với lão, hắn không hy vọng cậu nhóc tóc vàng tuấn tú kia biết quan hệ giữa hắn và Rose – ít nhất không phải hiện tại, một người đàn ông có vị hôn thê muốn tán tỉnh một người đàn ông khác khác càng thêm gian nan – quản gia Lovejoy xuất hiện rất đúng lúc, để lão giải quyết vấn đề này.

“Lovejoy, Rose vừa rồi muốn tự sát, có một cậu nhóc trên dưới 20 tuổi cứu nàng, ông thay tôi cảm tạ cậu ta …À không cần đề tên của tôi.” Cal nói xong câu đó cười cười, hắn từ túi tiền lấy ra một xấp tiền mặt “Đưa cho y làm quà cảm tạ, 100$, đừng cho Rose biết.”

Đúng vậy 100$ này không thể để vị hôn thê mình biết, bằng không nàng vừa trải qua kinh hách phát hiện vị hôn phu của mình như vậy cảm tạ ân nhân cứu mạng mình nhất định cảm thấy phi thường cảm động… Rose sẽ cảm thấy mình rất quan trọng, mà không biết là vị hôn phu của mình vốn chỉ muốn lấy lòng cậu nhóc tóc vàng kia.

“Vâng, thưa cậu chủ. ”Là một quản gia chuyên nghiệp , Lovejoy không hỏi một câu, lão tiếp nhận tiền nhanh chóng chạy tới đuôi tàu.

Cal thị lực phi thường tốt, đứng ẩn nấp, hắn có thể thấy rõ cậu nhóc tóc vàng cùng với nhóm thuyền viên đã cứu Rose lên. Tuy rằng không thấy rõ lắm biểu tình trên khuôn mặt của Dawson, nhưng theo động tác tay chân của y, Cal có thể dễ dàng phỏng đoán khuôn mặt của y khi đứng trước Rose. Dawson chính là thiếu niên phổ thông mới lớn, y nhất định sinh ra cảm xúc ái mộ đối với Rose.

Bất luận tương lai ‘Jack’ có hay không xuất hiện, Cal đều tin tưởng đợi chờ Rose với ân nhân cứu mạng cùng nhau soạn ra một câu chuyện tình, chẳng qua Cal biết trong lòng mình rất không dễ chịu, hắn có loại ảo giác rằng có người xâm nhập lãnh địa của mình, chỉ sợ cậu nhóc tóc vàng kia không thuộc về hắn.

Cal cảm thấy hủy hôn ước với Rose là việc phải làm, có như vậy một thân tràn đầy mị lực với phụ nữ như hắn sau này có yêu thích nam đi chăng nữa thì có thể đổ trách nhiệm về phía Rose.

Đây thật sự là suy đoán tràn đầy bi kịch.

Lovejoy không hổ là quản gia xuất sắc, lão không biết từ chỗ nào tìm được áo choàng nữ khoác lên vai Rose, hơn nữa không hề kinh động Rose mà đã cung kính nhét vào túi áo y tiền tạ lễ. Khóe miệng Cal nhịn không được nhếch lên một đạo đường cong. Thật sự là một cậu nhóc thật thà. Nếu như có người muốn hãm hại y thì hiện tại nhất định đã bị vu oan – bên trong túi y có một số tiền rất giá trị.

Cal xoay người rời đi trở lại hội trường vũ hội, mỉm cười nhu hòa kêu một nhân viên phục vụ đang tính rẽ đi hướng khác – một người quen “James?”

“Vâng, thưa ngài Hockley, tôi có thể giúp gì cho ngài?”

“Vui lòng chuẩn bị cho tôi một ít thức ăn mang ra ngoài, cám ơn.” Cal nói xong đem 1$ bỏ vào tay James. Tên nhân viên phục vụ hớn hở cúi đầu rời đi, không bao lâu gã mang tới một phần thức ăn đóng gói sẵn: “Ngài Hockley, đây là thức ăn ngài cần, không biết ngài có hài lòng hay không?”

“Cảm ơn, rất tốt!” Cal nhìn vào hộp thức ăn, rồi đưa cho James một tờ tiền khác, sau đó mang theo nét ôn hòa xoay người rời đi.

Cal hướng đuôi tàu đi tới, Lovejoy đã đưa Rose còn chưa định thần quay về phòng nghỉ ngơi, mà nhóm thuyền viên cũng không vây quanh một cậu nhóc. Nhưng Cal nhớ rõ y còn đói bụng, hắn cho rằng sau khi hưởng thụ cảm giác ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ xong y sẽ vui vẻ thưởng thức bữa ăn khuya nóng hầm hập.

Quả nhiên còn ở đuôi tàu, y quay trở lại nằm trên ghế dài, trên mặt đỏ ửng mang theo một ít hưng phấn, đôi mắt lam tỏa sáng. Nụ cười trên khóe miệng Cal lạnh đi vài phần, hắn đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự quá chính xác. Trên thế giới này duy nhất chỉ có một cậu nhóc cùng hắn tùy tâm trao đổi, và sẽ bị chính hắn mang vào lốc xoáy gièm pha, mà cái hắn gọi là hứng thú cùng bồi thường có lẽ đối với y không có dù là một điểm giá trị.

“Dawson, cho cậu.” Cal nói xong đưa cho cậu nhóc đang nằm dài ảo tưởng về tương lai, y liền ngồi dậy, trên mặt lộ ra nụ cười kinh hỉ, vội vàng mở ra hộp cơm, bất quá khi nhìn thấy dao nĩa động tác của y hơi cứng ngắc.

“Anh vừa rồi là đi lấy thức ăn cho tôi?” y nhìn Cal, mặt phi thường chân thật hỏi. Cal chỉ mỉm cười, đem toàn bộ thức ăn đưa cho y.

“Ăn đi, cậu đói bụng không phải sao?”

“Kẻ có tiền, các người ăn cơm có phải hay không mệt chết đi, dao nĩa kia dùng như thế nào đây?”

Nhìn vào hai má y , Cal nở nụ cười, hắn cầm lấy dao nĩa trong tay, một bên vừa cắt thức ăn vừa giảng giải, một bên đem thức ăn đút vào miệng y, đồng thời không quên dùng thanh âm ôn hòa giải thích công dụng của từng dụng cụ ăn. Lúc thức ăn toàn bộ đều bị nhét vào bụng, y đã ngả lưng vào ghế, thở ra.

“Oa! Thượng đế của tôi ơi, quá no!” y che bụng lại, lộ ra biểu tình vừa hưởng thụ vừa khổ sở: “Tôi cả đời chưa bao giờ được ăn nhiều như vậy, tôi có cảm giác dạ dày muốn trướng lên!”

“Nhờ vậy cậu mới học được cách sử dụng bộ dao nĩa này.” Cal không chút để ý, đưa tay đem thức ăn thừa bỏ vào trong hộp, hắn đứng dậy ngồi bên cạnh y , nhẹ nhàng chậm rãi xoa bụng y nói.

“Đương nhiên! Đoán không ra sử dụng một thanh dao nĩa lại rắc rối như vậy, nếu là anh đối mặt với tình huống này cũng sẽ học được cách sử dụng, bất quá, kẻ có tiền, phương pháp của anh thật sự rất hữu hiệu.”

Cal đắc ý gợi lên khóe miệng, hắn luôn biết cách khi dễ người khác. Hắn nhướng mi sát lỗ tai y nói: “Tôi còn có nhiều biện pháp hiệu quả khác để có thể dạy cậu, bất quá tôi nghĩ cậu không muốn thử.”

Cậu nhóc hiện tại khá no, không thể tránh ra, y xoa xoa lỗ tai của mình, trên mặt là nụ cười quen thuộc: “Oa, kẻ có tiền, đừng dán sát vào lỗ tai tôi nói chuyện như vậy, rất ngứa! Quý tộc các người có rất nhiều chiêu thiếu đạo đức hiệu suất cao.”

“Đương nhiên, Dawson, buổi tối ngày mai tôi mời cậu cùng dùng bữa, có hứng thú không?” Cal nhìn hai lỗ tai y đỏ lên, hắn đột nhiên đề nghị, y quay sang nghi hoặc nhìn Cal.

Cal cảm thấy yết hầu chính mình phát khô, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Tôi sẽ dạy cậu lễ nghi, cũng sẽ chuẩn bị lễ phục cho cậu, còn có khiêu vũ giao tiếp trong giới thượng lưu, cậu muốn tới không?”

“Tôi vì sao phải tham dự vũ hội của những kẻ có tiền các anh? Anh ngay cả một cái tên cũng không nguyện ý trao đổi với tôi, hơn nữa anh không thấy rằng chênh lệch giữa chúng ta quá lớn sao?” Nghi hoặc biến thành buồn cười, y giễu cợt Cal, đồng thời không chút khách khí vạch ra chênh lệch giữa bọn họ.

Cal hạ thấp mi, che khuất đi ánh mắt, hắn một lần nữa tươi cười ôn hòa, vỗ vỗ bả vai cậu nhóc: “Cậu bé, vị tiểu thư quý tộc mà cậu vừa mới cứu cũng sẽ tham dự buổi yến hội tối mai. Nếu cậu muốn tham dự thì sáng mai tới tìm tôi, tôi ở phòng b52-54 khoang hạng nhất.”

“Oa!” cậu nhóc nghe Cal nói dãy phòng thì kêu lên một tiếng kinh hô , Cal bất đắc dĩ cười cười, hắn vô cùng chân thành nhìn vào mắt y : “Cal, tôi là Caledon Hockley.”,

Nói xong những lời này, Cal nhấc hộp cơm gần như trống rỗng rời đi, y là một thẳng nam, như vậy dùng Rose làm mồi câu là hợp lý.

Nhất cử lưỡng tiện, hắn không làm ăn lỗ vốn bao giờ.