Tâm Chi Sở Hướng

Chương 34




0o0——–0o0

“Nếu như, tôi về sau trở thành một danh họa muốn vẽ bộ dáng *** của anh thì sao đây?”

————–



Cal tự nhiên tiếp nhận dao nĩa trong tay Jack, giúp y tiếp tục công việc cắt xẻ gian khổ, hắn hạ tầm mắt nhìn miếng thịt muối xông khói trong đĩa, bình thản nói: “Tiểu thư Bukater thực không tồi, tôi nhớ rõ thời điểm vừa gặp, đã từng cùng em thảo luận qua vấn đề này — nàng có văn hóa có học thức, diện mạo xinh đẹp hơn nữa còn cá tính độc đáo. Tôi ở nông thôn Ireland kết bạn với nàng, tự nhiên mà hợp thành, tôi có tiền, nàng có mạo,  nhưng mà tiểu thư Bukater có một bà mẹ như vậy, hơn nữa nàng quá mức tùy tính … Sau hơn một lần nàng đắc tội bạn hợp tác làm ăn của tôi, mẹ nàng còn ra sức thúc giục tôi thay gia tộc Bukater trả tiền nợ, bởi vậy tôi cảm thấy hôn ước này là một sự trói buộc.”

Jack thấy tò mò , miệng nuốt xuống nốt khối thịt, nhịn không được hỏi một câu: “Rose không phải có tiền sao? Cứ cho là hủy bỏ hôn ước với anh, về sau cuộc sống chắc cũng không vất vả mấy.”

Cal đưa người kề sát hai má Jack, hắn đem nước sốt dính trên khóe miệng cậu nhóc liếm sạch: “Em không nghĩ đến việc gia thế của một mình tiểu thư Bukater không đủ để gánh vác nổi châu báu, trang sức, vật liệu may mặc, phấn son, họa chân dung, tiền  tiêu xài của hai mẹ con nàng mỗi ngày?”

Ánh mắt Jack trở nên phi thường mờ mịt, y nhìn vào mắt Cal biểu hiện ra y đối với điều này quả thật hoàn toàn không biết gì cả: “Sinh hoạt mà thôi, chẳng lẽ bọn họ mỗi ngày đều phải mặc quần áo mới sao?”

Cal lập tức tựa vào sô pha cười lớn ra tiếng: “Đương nhiên, đương nhiên là như vậy! Phụ nữ xã hội thượng lưu sao lại nguyện ý khi tham gia yến hội mặc mỗi một bộ lễ phục, mang cùng một bộ trang sức, đây là sỉ nhục lớn nhất của các nàng! Thời điểm lên tàu Titanic, tôi mang theo mười hai rương hành lý, chỉ có hai rương là chứa quần áo, giấy tờ thuộc về tôi và Lovejoy, còn lại … ưm, tôi nghĩ em nhất định hiểu được, ha ha ha.”

“Cả mười thùng quần áo? Thượng Đế của tôi ơi! Điều này cũng quá khoa trương, căn bản sao mặc hết mớ quần áo đó chứ.”  Lúc Jack nói chuyện thanh âm cũng nhẹ nhàng cao lên, Cal cười tủm tỉm đánh gãy lời y nói.

“Không, bên trong mười cái rương đương nhiên không chỉ có quần áo, còn có giầy, mũ, trang sức, thậm chí có vài vị tiểu thư thích chơi đùa thì một ít vật phẩm trò chơi nhỏ các nàng cũng mang theo bên người. Đúng rồi, tôi vẫn chưa giải thích xong, ngài Bukater đã tạ thế — cha của Rose — ông khi còn sống thiếu một số tiền lớn, nhiều đến mức  cũng đủ đảo điên dòng họ Bukater. Bukater phu nhân lúc trước vội vã bức bách Rose tiểu thư nhận lời cầu hôn của tôi vì muốn trả hết nợ nần. Trên thực tế, gia tộc Bukater dù bán sạch sản nghiệp tổ tiên thì không tài nào trả nổi món nợ khổng lồ kia.” Cal nói xong vươn tay đặt ở cổ Jack, kéo cậu nhóc đến bên miệng mình, hắn nhẹ nhàng chạm vào môi Jack sau đó thở dài.

“Jack, tôi biết em và tiểu thư Bukater tính cách phi thường hợp, nhưng hãy vì tôi mà cách nàng xa một chút được không? Tôi không muốn lại cùng gia tộc Bukater dây dưa với nhau, em nhất định nhìn ra DeWitt phu nhân hiện tại lòng như lửa đốt hy vọng nắm được nhược điểm của tôi, bắt tôi một lần nữa cưới Rose làm vợ. Đương nhiên, tôi gặp em, sau đó từ bỏ Rose tiểu thư, đó là một sự thật — và đây là nhược điểm của tôi.”

Lời Cal nói quả thật đánh rớt tâm tư muốn gặp Rose tiểu thư của Jack, cho dù nàng đồng dạng thưởng thức các bức họa của mình, nhưng mà phi thường bất hạnh, Jack nhớ tới mồi lửa xúc tác cho Rose tiểu thư và Cal giải trừ hôn ước  — tranh khoả thân. Ở bên trong lòng Jack vì đối với Rose tiểu thư tồn tại áy náy và thống khổ, không khỏi nhìn thẳng vào mắt Cal, y một chữ một chữ hỏi: “Cal, anh đã nói anh thưởng thức tác phẩm của tôi, anh không phải là lừa gạt tôi đấy chứ? Tôi nhìn thấy lúc ấy, thái độ anh đối với Rose tiểu thư dị thường thô bạo ngang ngược.”

Cal phát hiện Jack muốn chấm dứt bữa cơm hồi lâu, xác định y không định tiếp tục ăn cơm, Cal tự mình thu thập sạch sẽ mặt bàn ăn, đem máy điện báo ôm đến trên bàn trà. Tiếp sau, Cal ngồi xuống trước mặt Jack, hắn đặt cái trán mình  gối lên trên vai Jack ngữ điệu thoải mái nói: “Jack, chuyện này với tôi mà nói là hai chuyện hoàn toàn bất đồng. Tôi thưởng thức tác phẩm của em dưới góc độ bình luận nghệ thuật, nhưng là một người đàn ông có danh vọng, tôi không thể chịu được vị hôn thê của mình loã lồ thân thể để cho người đàn ông khác xem, hơn nữa để người đàn ông đó đem thân thể lõa lồ ấy họa lại  — Rose tiểu thư lúc ấy không phải chỉ đại diện cho một mình nàng, nàng còn đại biểu cho thể diện gia tộc Hockley. Bất quá, tôi thừa nhận bản thân vô sỉ lợi dụng chuyện này mượn cơ hội hủy bỏ hôn ước.”

Jack vươn tay ôm lấy eo Cal khiến hắn càng thêm thoải mái dựa vào thân thể của mình, y trêu chọc Cal: “Nếu như, tôi về sau trở thành một danh họa muốn vẽ bộ dáng *** của anh thì sao đây?”

Cal phụt cười, hắn xoay người nằm ở bên người Jack nhìn trần nhà nói: “Jack yêu, tôi không biết là em có năng lực nhìn thấy bộ dáng *** của tôi đấy.”

“Vì sao không có khả năng, chúng ta đều đã thân mật như thế.” Jack nói xong giật giật thân thể không cho Cal dựa nữa, Cal mở ra hai tay tùy ý khống chế được động tác của y.

“Em còn nhớ rõ quá trình sao?”

Một vấn đề của Cal đã khiến Jack phải suy nghĩ, y ngã xuống giường nghiêng thân thể quan sát đến biểu tình giả dối của Cal, tiếc nuối tuyên bố: “Tôi quả thật nghĩ không ra, bất quá tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội.”

Khóe miệng và chân mày Cal đều nhếch lên, hắn sảng khoái nói: “Tôi mỏi mắt mong chờ. Nhưng mà, Jack yêu, xin hãy đáp ứng tôi — em cả đời cũng không được lõa thể xuất hiện trong những bức họa của người khác.”

Lời Cal nói khiến Jack ngây ngẩn cả người, y ngay lập tức gật đầu chấp nhận thỉnh cầu của Cal: “Được, tôi hướng Thượng Đế cam đoan.”

Cal vươn tay che ánh mắt Jack lại, hắn dán vào tai Jack thấp giọng nói: “Ngủ đi, cậu nhóc của tôi, em nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đợi đến bữa tối tôi sẽ gọi em rời giường.”

Jack không phản kháng yêu cầu của Cal, y nghe lời nhắm hai mắt lại, sau cơn bệnh nặng thân thể Jack quả thật kém đi không ít, y cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian dài mới có thể triệt để khôi phục khỏe mạnh lại. Cal nhắm mắt lại nghe được tiếng hít thở đều đều truyền đến từ cậu nhóc bên cạnh, liền lập tức rời khỏi giường, hắn không chút do dự dùng máy điện báo liên hệ với tổng giám tộc tại New York của mình — Lucas, phân phó anh ta hiện tại bắt đầu lan truyền tin tức chủ của hệ thống cửa hàng Messi, ngài Nathan · Strauss đã mất trong vụ tai nạn trên biển — nhờ anh ta tìm cách nói lái sang chuyện khác, bằng không Cal thật sự không có biện pháp giải thích chuyện hai đứa bé gái.

Lucas ngồi ở bên trong văn phòng nhìn phần điện báo này , chỉ cảm thấy vô cùng quái lạ. Cửa hàng Messi là hệ thống cửa hàng lớn nhất nước Mỹ, chế độ hoạt động của nó phi thường hoàn thiện, thái độ phục vụ cũng đủ hấp dẫn khách hàng, Lucas thật sự không thể hiểu được đả kích một cửa hàng nổi danh như vậy thì có được lợi thế gì, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc Lucas dựa theo lời Cal phân phó mà thi hành.

Cal ngay sau đó gửi cho lão cha mình một phong điện báo, nội dung phi thường đơn giản, hắn muốn thu mua một xưởng máy móc hơn nữa hy vọng cha có thể xuất ra tiền bạc hỗ trợ hắn tại ở miền Tây mua một lượng lớn đất đai và nông trang . Đang ở Italia, ngài Henry nhìn bí thư từ New York phát tới điện báo nhận được — tờ điện báo không đầu không đuôi của con trai — ánh mắt quái dị nhìn hồi lâu.

Từ khi vợ mất đi, việc trao đổi giữa cha con bọn họ liền cơ hồ không còn. Ngài Henry hồi tưởng lại thời điểm mà con trai liên hệ với mình, có lẽ là tám năm trước, vào thời điểm kia vợ ông vừa mới mất, ngài Henry lựa chọn tư thái phi thường phóng túng dùng đàn bà và rượu để quên đi nỗi thống khổ đau thương trước cái chết vợ mình, mà cha con họ sau một trận kịch liệt khắc khẩu mỗi người đi một ngả.

Ngài Henry có chút châm chọc cười, quả nhiên là lâu lắm không liên hệ, nếu không con trai vì sao có thể nghĩ đến ông còn ở New York mà không biết cha mình đã sớm chạy đến Italia an dưỡng tuổi già chứ? Chẳng qua Cal đột nhiên liên hệ ông chính là bởi vì tiền sao, việc này không giống phong cách của Cal.

Ngài Henry nhớ lại lúc Cal rời khỏi nhà đã rống giận: “Con không cần cha cũng có thể sáng tạo nên một khoảng trời riêng!”. Lúc ấy vẻ mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo đặc hữu của ông — con ông, tính cách luôn ngạo mạn như vậy. Vậy, đứa con vẫn luôn làm ông kiêu ngạo, tám năm sau sẽ mang đến cho ông kinh hỉ gì đây?

Ngài Henry nghĩ nghĩ, quay đầu lại phân phó người hầu: “Chờ bọn họ đến New York liền liên hệ quản gia Lovejoy,  kêu lão đem mọi hành động gần đây của Cal nói cho ta biết.”

“Vâng, thưa ngài.” Người hầu thành thành thật thật lui ra ngoài, Cal lúc này còn không có nghĩ đến một vở ‘Vô gian đạo’ sẽ xảy ra với hắn.

********