Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 12: Nguy hiểm




Lộ Lộ cho rằng mình là một người bạn tốt, rốt cuộc trơ mắt nhìn cả quá trình Nguyễn Hâm Kiều nhận điện thoại, như là mới vừa mới lấy cà chua ra từ trong tủ lạnh, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ khô héo thành một núi không rõ vật gì.

“Hắc!” Lộ Lộ đẩy đẩy vật không nhìn rõ kia, “Phản ứng thế nào đây? Anh ta nói như thế nào?”

Nguyễn Hâm Kiều tùy tay kéo gối ở đầu giường qua, vừa thấy là hồ ly, bỏ qua, kéo một con thỏ khác ôm vào trong ngực.

“Anh đã dặn dò xuống phía dưới, lúc tớ xem nhà thì cần gì cứ trực tiếp tìm quản lý.” Nguyễn Hâm Kiều than thở, “Kế hoạch lâu dài của cậu e là thất bại, hãy nén bi thương.”

Lộ Lộ chậc một tiếng: “Tâm tình của đàn ông thật khó hiểu...”

Nguyễn Hâm Kiều ở trong nhà chơi hai ngày, rất nhanh Lộ Lộ liền nhận cuộc hẹn mới. Ngoại hình cô rất khá, thuộc loại xinh đẹp và có cả ngoại hình, con đường diễn viên so Nguyễn Hâm Kiều muốn rộng mở hơn rất nhiều.

Lần này cũng là một vị đạo diễn có danh tiếng, từng được khen là ông hoàng trong diễn xuất, tuy rằng vai diễn của Lộ Lộ chỉ là một nhân vật khách mời nhỏ, nhưng được cùng ảnh đế có không ít đối thủ, là cơ hội học tập rất khó được.

Mà lúc trước Nguyễn Hâm Kiều cũng chụp quảng cáo về âm nhạc cũng bắt đầu ở các tiết mục phát sóng ở đài truyền hình, bức ảnh so với trong tưởng tượng của cô còn hơn tờ áp phích, toàn bộ sắc thái tình cảm vô cùng sáng rực sinh động, làm cho gương mặt đáng yêu của cô hiện ra rất tinh tế.

Trong đó có vài nét mặt khoa trương bị cắt bỏ, biểu cảm khi hoàn thành xong rất phong phú.

Trong một đêm các fan hâm mộ tăng hơn mười vạn, nhưng lại nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Hâm Kiều.

Tuy rằng trong tư tâm Nguyễn Hâm Kiều rất muốn thoát khỏi phong cách đáng yêu này, nhưng không thể không thừa nhận, tiếp nhận được quảng cáo này thật là một quyết định sáng suốt—— lấy được một khoảng phí rất xa xỉ, ký hợp đồng ba năm, còn vì chính mình mà làm tăng thêm khí thế cho không ít người.

Quan trọng nhất là, phát quảng cáo hai tuần lễ, còn có Đại Ngôn tìm tới cửa.

Cũng là quảng cáo thực phẩm, một nhãn hiệu sôcôla trong nước rất nổi tiếng, nhà xưởng này nhìn trúng cô rất cổ quái, cố ý mời cô thay thế hợp đồng của người phát ngôn trước đó sắp đến kỳ hạn.

Mà người người phát ngôn trước đó, rất không khéo, chính là người của Phương Hoa Mạnh Thủy Lam.

Thật ra việc đổi người phát ngôn khi đến hạn của hợp đồng là chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu được là Mạnh Thủy Lam bởi vì khí chất bản thân không bằng khí thế của Nguyễn Hâm Kiều nên không cam lòng, mới đây ở công ty hướng tới vị bị áp bức nhiều năm trở thành hồng hoa nhỏ đưa ra ý kiến tốt, nhưng bị chặn lại.

Nguyễn Hâm Kiều cùng Dữu Liễu đã cùng nhà xưởng này trò chuyện thân mật hữu nghị, đôi bên đều rất vừa lòng, dự tính đóng dấu ký hợp đồng, vài ngày sau lại đột nhiên nhận được tin tức báo, nói nhà xưởng lo lắng cho rằng cô cũng không thích hợp, hủy bỏ hợp tác.

Nhưng là cuối cùng Mạnh Thủy Lam cũng không có thể thành công tiếp tục ước hẹn, nên nhà xưởng lại lựa chọn một người ở công ty khác —— vì bộ kịch cổ trang gần nhất lan truyền rộng rãi mà người có khí chất lớn đó là Lục Diêu.

Mới đầu Nguyễn Hâm Kiều cho rằng danh tiếng của mình không đủ, dù sao đối phương cũng là quảng bá một sản phẩm nổi danh, lựa chọn minh tinh đang tỏa sáng cũng rất hợp lý.

Thẳng đến khi không hiểu Dữu Liễu nghe được tin tức từ nơi nào, vốn chuyện này cũng chẳng phải là Mạnh Thủy Lam a, là từ Thái tử ở giữa gây khó dễ, muốn đưa quyền phát ngôn cho Vạn Tử, nhà xưởng không đồng ý, cuối cùng.

Nói xong trong lòng Dữu Liễu đầy căm phẫn bắt đầu xoắn tay áo: “Không cần ngăn chị lại, chị muốn đi tìm sb kia liều mạng! Ngu ngốc không có năng lực diễn trò phá hoại, sớm hay muộn thì Phương Hoa cũng bị anh ta làm sụp đổ! —— ôi nhưng thật ra em nên ngăn cản chị một chút a...”

Ở một bên Nguyễn Hâm Kiều chán nản vạn lần, không biết vì sao, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, không được vài ngày, Dữu Liễu lại liên hệ thời gian gặp Vương tỷ, đối phương rất uyển chuyển hỏi cô có phải Nguyễn Hâm Kiều đắc tội với lãnh đạo. Cuối cùng nói bóng nói gió hỏi thăm ra được, bộ phim lần này thiếu chút bị Từ Thái tử quấy nhiễu.

Lần trước chuyện bữa ăn Dữu Liễu nghe Nguyễn Hâm Kiều nói, cũng biết đêm đó sau khi Từ Thái tử gọi điện thoại hẹn cô hai lần, đều bị cô khéo léo từ chối, sau này lại không có động tĩnh. Các cô đều cho rằng Từ Thái tử chỉ là muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, ăn không được thì để bản thân nghỉ ngơi, còn tưởng rằng chuyện đó liền bỏ qua như vậy.

Cái này cuối cùng Dữu Liễu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trở về thương lượng với Nguyễn Hâm Kiều, có muốn chủ động đi tìm Từ Thái tử bồi thường việc thất lễ, mặc dù trên thực tế cô cũng không có làm sai cái gì.

Nguyễn Hâm Kiều suy nghĩ từ từ, không dám cũng không đồng ý chủ động đi tìm Từ Thái tử. Tôn tử kia gần như là đã ngủ qua một lần với toàn bộ phụ nữ trong công ty, cô cũng không nghĩ trở thành một trong số những chiến tích huy hoàng của anh ta.

Hơn nữa dù có suy nghĩ áy náy, cũng không nói lên, cũng không thể thừa nhận là chính mình cố ý trốn anh ta.

Tính tình anh ta phong lưu như vậy, phỏng chừng là đã ngủ đủ với mỹ nữ ngực to, trước kia chưa thử qua loại người như cô, một thứ mới mẻ. Bình thường Nguyễn Hâm Kiều rất tự kỷ, nhưng thật ra cô rất hiểu mình, nàng cũng không chấp nhận để bản thân là đồ ăn trong chén có lực hấp dẫn lớn đối với đàn ông.

Đắc tội không nổi, cô còn dây dưa đến không dậy nổi sao?

Nhưng mà Từ Thành Tể cũng không có cho cô cơ hội để trốn tránh.

Ngày đó Nguyễn Hâm Kiều có việc trở về Phương Hoa một chuyến, tổng cộng chờ đợi hơn nửa giờ, lúc đi ra liền gặp xe Từ Thành Tể ở cửa, anh dựa vào xe, hai tay để trong túi quần, nhìn cô cười yếu ớt.

Nguyễn Hâm Kiều ngẩn ra, trong đầu dự tính nhanh con đường chạy trốn tốt nhất.

“Nguyễn Hâm Kiều.” Từ Thành Tể gọi cô một tiếng, giống như kêu con chó nhỏ rồi vẫy tay.

Thực ra âm thanh của anh cũng dễ nghe, khi nói chuyện luôn luôn mang theo vài phần ý cười, nếu là người đứng đắn sẽ không phong lưu như vậy, đại khái sẽ làm cho người đời sinh ra cảm giác giống như gió xuân.

Nhưng một tiếng này rơi vào tai Nguyễn Hâm Kiều, không khác gì bùa đòi mạng, chân đều không tự chủ được mà run lên.

Nàng nắm chặt tay, chậm rì lê bước đi qua, “Thái tử gia...”

Từ Thành Tể lộ ra một cái chiêu bài tươi cười: “Ôi, thế nào mà nghe cô kêu thái tử gia liền thoải mái hơn so với người khác vậy?”

“...” Nguyễn Hâm Kiều cười mỉa hai tiếng.

“Vận may hôm nay rất tốt, ở chỗ này gặp được cô.” Từ Thành Tể cười mở cửa xe, “Lúc trước hẹn gặp cô nhưng mà không có thời gian, hôm nay có duyên gặp lại, rất hân hạnh cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Thái tử gia, việc ấy tôi, thật sự là không đúng lúc, hôm nay tôi đã có hẹn với bạn.” Vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều chân thành nói, “Người xem nếu không như vậy đi, ngày khác tôi mời... A!”

Từ Thành Tể ấn mạnh cô vào cạnh xe, cả người dựa vào, tươi cười vẫn như trước là vừa tới độ cong. Nguyễn Hâm Kiều kinh ngạc trừng mắt với anh, Từ Thành Tể khẽ cười một tiếng, chậm rãi tiến đến bên tai cô, “Cô nghĩ xem chủ đề bàn tán ngày mai, tôi không để ý cùng dây dưa với cô một lát.”

Nguyễn Hâm Kiều lập tức theo bản năng nhìn bốn phía. Ngay ở cửa công ty giải trí, từ trước đến nay luôn có bọn chó săn chuyên nghiệp trông coi dài hạn.

“Anh đừng như vậy!” Thanh âm Nguyễn Hâm Kiều hơi hơi phát run.

Từ Thành Tể dùng ngón cái nhẹ nhàng sờ mặt cô, “Đừng sợ, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, tôi cũng sẽ không ăn cô.” Nói xong liền thối lui một bước, mở cửa xe, ung dung nhìn cô, “Lên xe đi.”

Hiểu thời thế mới là người giỏi! Nguyễn Hâm Kiều khịt khịt mũi, cúi đầu lên xe.

Ăn một bữa cơm mà thôi.

Ăn một bữa cơm mà thôi...

Ăn một bữa cơm mà thôi!

Nguyễn Hâm Kiều yên lặng ở trong lòng động viên chính mình.

Từ Thái tử là người phong lưu, trong lòng mọi người đều biết chuyện, nhưng cho tới bây giờ đều là cô tình tôi nguyện, ngược lại không có nghe nói dùng qua bạo lực. Tự bản thân biết có chút đẹp, không đến mức làm loại chuyện lái xe bà già vì cô mà ngoại lệ đi.

Ăn một bữa cơm mà thôi, không sợ anh ta! qaq

Nghĩ như vậy, vẫn là kinh hồn bạt vía gửi nhanh tin nhắn cho Dữu Liễu để cầu cứu.

Chọn chỗ ăn cơm cũng không phải là nơi không nghiêm chỉnh gì, phong cách kiến trúc cổ kính, khoảng giữa có bình phong chống đỡ, bên trong ngược lại rất là lịch sự tao nhã. Trung tâm có treo rèm châu, ngăn cách thành hai không gian, đối diện cửa ra vào là bàn để bày thức ăn, bên trong bức rèm che mờ ảo, còn lại là gấm vóc xếp hình tháp người đẹp.

Nếu thật sự anh muốn làm gì, thật đúng là thiên thời địa lợi.

Nguyễn Hâm Kiều đứng ở cửa, không dám đi vào.

Từ Thành Tể thấy thế cũng không ép cô, bản thân đã đầy kinh nghiệm bước qua ngồi xuống, xem thực đơn, cười rất là chân chính: “Phía sau còn có hai người bạn, trước tiên cô ngồi ở đây đi, xem muốn ăn cái gì.” Thấy Nguyễn Hâm Kiều vẫn đứng ở nơi đó bất động, rất vô tội sờ sờ mặt, “Dáng vẻ của tôi kinh khủng đến vậy sao, dọa cô thành như vậy?”

“Không, không,“ Nguyễn Hâm Kiều cười mỉa hai tiếng, giả bộ sờ sờ bình phong, “Chỉ là tôi cảm thấy thiết kế nơi này rất khác biệt a, thật là đẹp mắt.”

Từ Thành Tể nở nụ cười, cúi đầu lật xem thực đơn: “Nghe nói cô thích ăn hải sản, muốn ăn cua đế vương không, tôi gọi người làm cho cô, sao?”

“Cứ để tôi tùy ý chọn món là được rồi.”

Một lát sau, quả thực đến hai người, một nam một nữ. Trong tay người nam xoay xoay chìa khóa xe, áo ba lỗ quần đùi, cà lơ phất phơ; nữ trang điểm rất tinh tế, một thân hàng hiệu, đi giày gót nhọn, ngẩn cao đầu.

Nguyễn Hâm Kiều còn cách cửa một thước chần chừ, nhìn thấy có nữ cùng nghề, cuối cùng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có khác người ở đây, Từ Thành Tể cũng sẽ không làm xằng bậy đó?

Hai người kia nhìn thấy Nguyễn Hâm Kiều, động tác ăn ý lên lên xuống xuống quan sát nàng, sau đó người nữ hơi lộ ra vẻ khinh thường ngoéo khóe miệng, lập tức hướng Từ Thành Tể, theo sau lưng nắm ở cổ của anh, chủ động dâng lên một nụ hôn nồng nhiệt, cọ đến trong lòng anh làm nũng: “Tên vô lại, hôm nay thế nào lại rảnh mà hẹn người ta?”

Nguyễn Hâm Kiều nhìn thấy một màn này, trong đầu vừa chắc chắn vừa ngạc nhiên.

Nhưng bộ dáng người đàn ông kia có hứng thú với cô, lưu manh cười: “Em chính là Nguyễn Hâm Kiều, là anh trai nhưng lại là fan của em, từ nhỏ nhìn em biểu diễn mà lớn lên.” Nói xong trực tiếp đưa tay ôm bờ vai cô, “Đi, anh đưa em đi ăn cơm.”

Cái tay kia không thành thật nhéo một cái ở trên vai cô, thân thể Nguyễn Hâm Kiều cứng đờ, cùng lúc đó, cũng chú ý tới anh cùng Từ Thành Tể trao đổi ánh mắt quỷ dị. Trong nháy mắt trong lòng có linh cảm mãnh liệt, bị ấn đến ngồi xuống ghế, lại giống bị cái đinh đâm tới mông giật mạnh dậy.

Kéo ra ghế dựa bên cạnh đang muốn ngồi xuống thì tên áo ba lỗ kia nhìn chằm chằm cô, dừng lại động tác.

“Tôi đi toilet một chút.” Nguyễn Hâm Kiều tận lực cười tự nhiên, nói xong cũng không chờ bọn họ phản ứng, ra vẻ trấn định hướng cửa, lỗ tai cảnh giác dựng thẳng lên, lưu ý động tĩnh phía sau.

Chỉ nghe Từ Thành Tể thấp giọng nói một câu: “Còn không đuổi theo, đưa tới cửa cậu còn bắt không được!”

Ngay sau đó là âm thanh của ghế dựa, người đàn ông kia đứng lên, “Uy!”

Nguyễn Hâm Kiều cất bước bỏ chạy.