Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 26: Mỹ linh




Kai lên xe đưa mũ bảo hiểm cho Linh, Linh nhận lấy trên môi không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Trèo lên, túm vào áo anh.

Đến đoạn ngã tư bỗng anh phanh kít lại làm Linh bất ngờ ôm trọn eo anh. Mùi hương quyến rũ của anh làm nhỏ hạnh phúc hơn bao giờ.

- Anh ơi, đi đâu vậy? - Linh hỏi anh nhưng anh đi nhanh quá, tiếng gió lấn át của tiếng của Linh.

- Anh không nghe rõ. - Anh nhếch môi, giả vờ

- Em hỏi là chúng mình đi đâu ạ? - Linh cố nói to hơn.

- Ồ, sao cơ em nói chúng mình yêu nhau á?

Câu nói đùa của Kai làm tim Linh thổn thức trễ một nhịp.

- Hả? anh nói gì vậy chứ? - Linh đỏ mặt

- Ồ không yêu anh sao còn đi theo anh làm gì? Vậy xuống xe đi.

- Có... Đừng bỏ em mà, em yêu anh. Em yêu Kai nhất - Linh càng ôm chặt anh hơn hét to.

Anh mỉm cười hài lòng, tăng tốc xe nhanh hơn.



Yêu anh yêu anh yêu như những giấc mơ

Giấc mơ dài thật dài và em không có lối ra.

Yêu anh yêu anh yêu chỉ anh thôi.

Yêu anh hết thân này.

Yêu anh chẳng tiếc gì.

Bằng tất cả những gì em có , bằng cả yêu thương . dù dấn thân vào ngục tối .

Yêu thôi cứ yêu thôi , anh là ánh sáng. xin anh gần lại bên em. đừng rời xa em....

Linh ngân nga từng câu hát, giọng hát trong trẻo, trầm ấm làm anh khẽ cười.

- Anh à, em hát có hay không?

- Hay... nhưng .... chưa bằng em gái anh được ...

- Vậy hả? Vậy em phải học hỏi rồi hi hi.

Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng biệt thự Adelia. Vệ sĩ trông coi cẩn thận 24/24. Thấy cậu đến, vệ sĩ kính cẩn mở cửa.

Kai dựng xe xuống, tháo mũ hiểm cho Linh rồi lanh lảu.

- Em không trả ơn sao?

- Có chứ. - Nói xong Linh hôn nhẹ lên môi Kai.

Anh vuốt nhẹ tóc Linh mỉm cười dịu dàng như hoàng tử chính hiệu trong truyện cổ tích .Rồi Linh khoác tay anh vào nhà. Hình ảnh vừa rồi lọt vào mắt cô đang ngồi trên ban công.

Cô bịt miệng không có tiếng khóc phát ra to hơn. Anh không bao giờ làm vậy cô, giờ anh dám dắt người khác về nhà. Làm sao cô chụi được đây.



Một vì sao đang bay ngang qua nói với em rằng :''Anh đã đi rất xa"

Ngôi sao kia như đang một mình

Như chính em đang ở đây

- Kính chào thiếu gia, tiểu thư – mọi người trong nhà đồng thanh.

- Chào mọi người – Linh cúi đầu lễ phép.

- Sao em phải chào họ? – Kai khó chụi.

- Thì họ chào em mà.

- Hừ, họ là người hầu, không cần phải vậy đâu.

- Anh này…. Đáng ghét – Linh ấu yếm nhéo mũi anh.

- Muộn thế này rồi, sao còn chưa ngủ vậy? – Cô hờ hững đang bước trên cầu thang hỏi.

- Em cũng vậy mà.

- Anh đi rồi sao còn về?

- Anh về xem em thế nào?

- Em thật vinh hạnh khi được anh quan tâm vậy nhưng anh quan tâm khi anh đi cùng người con gái sao hả? Anh làm vậy không thấy quá tàn nhẫn sao? – Cô tức giận nói làm mọi người trong nhà im phăng phắc.

- Chị à, chị hiểu lầm rồi. Em với Kai chỉ là anh em quen biết trong công việc thôi – Linh thấy anh im lặng biết anh khó xử nên nói dối.

- Sao cơ? Cô là cáo già đội nốt cừu non à? Tôi nhìn thấy cảnh hai người trước gara rồi. – Cô khinh bỉ nói.

- À, đó là vì em và anh Kai đều từng sống ở nước Mỹ mà chị? Phải không Kai?

- Ừ. – Anh trầm giọng.

Cô định nói gì thì tiếng va chạm giữa nền gạch và giày của ai đó chặn họng. Cô cũng chẳng biết cô ích kỷ như thế từ bao giờ.

- Ai vậy anh? – Linh tò mò hỏi.

- Em gái anh. - Kai bình thản trả lời

- Đẹp quá, thật giống thiên thần – Linh thốt lên.

- Mầy người trong nhà làm gì vậy, khách đến không có phép lịch sự sao? – Kelly ngồi trên ghế đối diện anh quát người làm đang nhìn chằm chằm.

- Chào chị. Em là Mỹ Linh. – Linh cúi đầu lịch sự chào nó.

Nó gật đầu.

- Đã gần 3h rồi mà. Hai em đi ngủ đi. – Kai khẽ giọng nói với nó và cô.

- Anh không ngủ sao em dám ngủ chứ? – cô đẩy ly nước về phía anh và Linh nói.

- Mai anh có nhập học luôn không? – cô hỏi

- Ngày mai anh và Linh sẽ nhập học cùng luôn.

Nghe đến đây, cô có chút khó chụi, bỗng Kai hỏi.

- Mắt em sao vậy Kelly? Em khóc à?

- À, đâu có đâu. – cô chối bay chối biến.

- Oh ra vậy. Anh biết được thằng nào làm em khóc thì thằng đó sẽ tan xương nát thịt đấy.

Cô mỉm cười, còn nó thì đang nhâm nhi ly café suýt sặc may mà nó giữ ý điều chỉnh lại thái độ.

- Em sao vậy Jasmin? – Anh lấy khăn lau phần café dính ra ngoài.

Nó lắc đầu, nhìn Linh.

- Em có gì không vừa ý chị ạ? – Linh ngây ngô hỏi.

Nó xua tay lạnh lùng.

- Tính em gái anh vậy đấy, nó được ba mẹ nhặt từ núi băng về. – Kai thì thầm vào

tai Linh.

- Em biết rồi mà, nghe đến em gái anh ai không biết chứ? Em số may nên mới có dịp ngồi gần chị ấy vậy – Linh che miệng cười nói.

- Hai người nói gì vậy – Cô bực bội chau mày.

- Dạ không có gì.

- Để anh đưa Kelly đi ngủ nhé! Không mất công anh đến.

- Khỏi đi. Vừa nãy anh ân cần với em chỉ một cuộc gọi anh bỏ đi mà, giờ anh tính làm em thành thứ gì nữa đây. – cô uất ức.

- Em không muốn thôi vậy. uổng công quá. Anh đến 2 lần rồi, anh quyết định ngủ đây luôn. Vậy nhé, chúng ta ngủ phòng Kelly. – anh tự tiện dắt Linh lên lầu.

- Anh … anh muốn chết hả? Không ai được phép vào phòng em – cô chắn ngang.

- Nhưng anh đây rất hứng thú. Vậy đi. Cả 3 chúng ta sẽ ngủ ở phòng khách. Biệt thự này đâu thiếu phòng.

- Anh tính bắt cả 2 tay hả? Sao em phải ngủ với anh chứ?

- Là mệnh lệnh. – Kai nghiêm mặt lại rồi khoác vai hai nàng vào phòng khách.

- Chị à, em nói em không phải mà – Linh khẽ nói làm cô an lòng.

Nó nhìn cảnh 3 người kia mà phì cười, đặt ly café xuống lạnh lùng lên phòng.