Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 36




Vào phòng, Tần Liệt bật đèn lên.

Căn phòng rất nhỏ bày biện cũng hết sức đơn giản, đối diện là cửa sổ, bên dưới cửa sổ là chiếc tủ đầu giường màu nâu cũ kỹ, hai bên trái phải là hai chiếc giường đơn, bên trên trải drap giường màu trắng sọc xanh da trời, gối đầu và chăn mền đều màu trắng, sàn nhà lát gạch đỏ, bề mặt sáng bóng, phía trên là chiếc đèn sợi đốt phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Tần Liệt nhìn trái nhìn phải quan sát một vòng, trên tường treo một chiếc tivi hai mươi bốn inch, đi vào trong mấy bước, đẩy cửa bên trái ra là một phòng vệ sinh rất nhỏ, bồn cầu ngồi xổm, phía trên gắn vòi sen, kế bên là chiếc máy nước nóng đã ố vàng cũ kỹ.

Toàn bộ căn phòng liếc qua có thể thấy, đơn giản nhưng khá sạch sẽ.

Tần Liệt quay đầu lại: “Được không?”

Từ Đồ đang mím môi đánh giá, nghe thấy câu hỏi của anh bất chợt giật mình, vội ngoan ngoãn gật đầu.

Cô đã cởi cái mũ áo mưa xuống, tóc mai hai bên bết vào gò má, môi tái nhợt vì lạnh nhưng đôi đồng tử sáng lấp lánh không gì sánh được. Vóc dáng Từ Đồ nhỏ nhắn, khoác trên người cái áo mưa lùng thùng to bự của anh, chỉ có mấy đầu ngón chân len lén lộ ra ngoài, tay áo phải túm lên mấy lượt mới nhô ra bàn tay để vén lại tóc mái.

Bà chủ khách sạn vẫn còn đi theo đằng sau, đè nén sự hiếu kỳ trong lòng xuống: “Thế nào? Hai người có thuê không?”

Tần Liệt nói: “Thuê.”

Bà chủ mỉm cười: “Vậy chìa khóa này giao cho cậu. Chìa khóa này chỉ có một cái, mười hai giờ trưa mai trả phòng, trường hợp của hai người đặc biệt, đêm nay cũng chẳng còn mấy tiếng, không tính tiền, chỉ tính nửa buổi sáng mai.”  

Tần Liệt: “Cảm ơn.”

Anh muốn đóng cửa nhưng bà chủ khách sạn vội ngăn lại: “Máy nước nóng đã có sẵn nước, tắm rửa không cần chờ đun, nhưng khăn tắm, xà phòng và mấy thứ khác sẽ tính tiền, quầy tiếp tân dưới lầu có đủ hết. Nếu có yêu cầu đặc biệt gì khác, trên bàn…”

Tần Liệt liếc bà ta một cái.

Bà chủ lập tức im miệng, cười xởi lởi: “Vậy hai vị nghỉ ngơi đi.” Bà ta còn giúp khép cánh cửa, xoay thân hình mập mạp đi xuống lầu.

Cửa đóng lại, bên tai lập tức thanh tịnh.

Tần Liệt quay đầu lại, Từ Đồ vẫn đang đứng yên trong phòng.

Ngón cái và ngón trỏ của anh bấm vào nhau: “Em cởi áo mưa ra đi.”

Từ Đồ ngây ngốc: “Dạ.” Cô cúi đầu, hai tay tê cóng, chầm chậm cởi cúc áo.

Tần Liệt bước lại gần, khẽ cúi người xuống, giúp cô cởi mấy cái cúc bên dưới, ngước mắt nhìn cô: “Lạnh lắm sao?”

Từ Đồ run rẩy nói khẽ: “Đóng băng luôn rồi.”

Tần Liệt giúp cô cởi áo mưa ra, tiện tay treo lên cái móc phía sau cánh cửa.

“Em vào tắm nhanh đi.” Anh xoay người lại, cọ ngón tay cái lên môi cô: “Mới đầu đừng bật nước nóng quá, mở âm ấm để nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường sau đó hãy tăng lên.”

Từ Đồ: “Dạ.”

“Anh đi xuống lầu, cầm theo chìa khóa, có người kêu em đừng mở cửa, anh tự vào được.”

“Dạ.” Cô tiếp tục đáp lại một tiếng: “Anh xuống dưới chi vậy?”

Tần Liệt đã mở cửa ngoài: “Mua khăn tắm. Tiện thể gọi điện cho lão Triệu, nhờ ông ấy báo với mọi người trong nhà một tiếng.”

Anh đóng cửa, xoay chìa khóa, cửa khóa lại.

Đồ Đồ gãi gãi mũi, đứng một hồi, lơ ngơ đi tới kéo cánh cửa mấy cái, cánh cửa im lìm, lúc này mới thấy lạnh rùng mình.

Cô cởi chiếc áo ướt sũng trên người ra, tiện tay ném xuống đất, đá văng giày rồi đi vào trong, in lại trên nền nhà một loạt dấu chân nho nhỏ loang loáng dưới ánh đèn.

Cô vừa đi vừa cởi khóa quần, lúc tới bên cạnh giường vừa vặn tuột xuống một nửa.

Nhìn ra ngoài trời, mưa như trút nước nện vào cửa sổ, phảng phất hơi lạnh lòn qua khe hở chui hết vào trong phòng.  Đồ Đồ rụt vai, giơ tay kéo rèm cửa sổ lại, rồi quay đầu tiếp tục quan sát căn phòng, trước kia cô đều ở những khách sạn nổi tiếng và các khu nghỉ mát cao cấp, đây là lần đầu tiên ở trong một khách sạn nhỏ đơn sơ như thế này. Ánh mắt cô nàng tiếp tục đảo mấy vòng, bất thình lình khựng lại, rơi trên cái bàn trước mặt.

Từ Đồ nhìn chằm chằm, từ từ ngồi xuống.

Trên bàn đặt một cái kệ nhỏ bằng nhựa, mỗi ngăn để vài món đồ.

Hai con mắt Từ Đồ mở to, vô thức nuốt ực nước miếng xuống, chần chừ do dự một lúc, nhón tay cầm lên nhìn.

Ngăn đầu tiên là loại có chất lượng bao bì rất kém, nhưng cô cũng nhận ra đó là thứ gì, đảo mắt nhìn một cái rồi thả xuống lại trên kệ.

Tiếp theo là mấy cái hộp nhỏ hình vuông, bên trên in hình một người đàn ông nước ngoài để trần nửa người, lộ ra cơ bụng tám múi, chính giữa là bốn chữ rất lớn, bên dưới còn có slogan quảng cáo – ‘Đàn ông thực thụ, bất khả chiến bại.’

Đồ Đồ xấu hổ đỏ bừng mặt, biết luôn công dụng của nó rồi. Lại liếc mắt nhìn lên kệ, ở ngăn khác là mấy cái hộp có in hình phụ nữ bán khỏa thân.

Từ Đồ vừa mới cầm lên chưa kịp xem, bất thình lình ngoài cửa vang lên tiếng khóa cửa chuyển động, cô nàng đánh thót giật mình, đồ đạc gì đó đang cầm trên tay không kịp để lại vị trí cũ nhét đại vào trong khe hở. Bên này, uốn éo hai chân cho chiếc quần short tuột xuống, duỗi chân đá bay cái quần đi, chân trần mấy bước chui tọt vào nhà tắm.     

Tần Liệt vừa mở cửa phòng ra bỗng nghe thấy cửa nhà vệ sinh ‘ầm’ một tiếng đóng lại.

Anh sửng sốt, khóa trái cửa lại, đi qua hỏi: “Em hấp ta hấp tấp gì vậy?”

Âm thanh nghèn nghẹt của Từ Đồ từ bên trong truyền ra: “Không có gì mà.”

“Tắm xong chưa?”

“Dạ chưa.”

Anh ngần ngừ một lúc: “Vậy em mở cửa, lấy khăn tắm và xà bông vào đi.”

Lại đợi một hồi, cánh cửa nhà vệ sinh mới hé ra một khe nho nhỏ, không thấy người, chỉ thấy cánh tay nõn nà như ngó sen vươn ra, quơ quào mấy cái trong không khí, không bắt được gì.

“Lấy đây!” Giọng nói khẽ khàng mềm nhũn.

Tần Liệt chống tay lên tường, ánh mắt tối xuống nhìn một hồi mới đưa khăn tắm qua.

Đóng cửa lại, chẳng mấy chốc tiếng nước chảy vang lên, Tần Liệt thu tay lại, nhìn thấy trên sàn nhà mới nãy còn gọn gàng sạch sẽ mà giờ đã thành một đống hỗn độn; quần áo, giày dép của cô vứt tứ tung, điện thoại rớt dưới chân giường, bên cạnh còn có một vũng nước.

Anh im lặng không nói lời nào xoay người đi thu dọn, giũ áo quần ra cho thẳng thớm rồi treo lên móc, tháo dây giày thể thao, lật ngược lại dựng đứng vào vách tường phơi cho ráo nước, cuộn vớ để sang một bên, định lát nữa đi tắm tiện thể giặt luôn.

Làm xong hết mọi thứ rồi mà tiếng nước chảy bên trong vẫn còn đang tiếp tục vang lên, anh giũ sạch chăn đệm trải phẳng phiu, nhặt điện thoại để lên bàn, ánh mắt thoáng khựng lại, đồ vật trên kệ đã bị dịch chuyển vị trí, có một cái hộp bị nhét trong khe hở nằm lệch móp méo sang một bên.

Tần Liệt nhịp mấy cái xuống mặt bàn, ngón tay dừng lại, cầm vật đó lên xem, không khỏi khẽ phì cười.

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy trong phòng dừng lại, Tần Liệt thả cái hộp trên tay về chỗ cũ, móc hết đồ đạc trong túi quần ra đặt lên bàn.

Cánh cửa được kéo ra chầm chậm, Tần Liệt ngoảnh đầu lại, và rồi ánh mắt chết lặng không cách nào dời đi được nữa.

Cơ thể cô được bao bọc trong chiếc khăn tắm trắng, quấn quanh người hai vòng, góc khăn cài vào bên trong ngực, che chắn kín kẽ, nhưng cánh tay và đùi hoàn toàn lộ ra ngoài, mái tóc ướt sũng, những giọt nước men theo cổ trượt xuống hõm xương quai xanh rồi vấn vít nơi đó, khẽ lay động dưới ánh đèn như giọt sương mai trong vắt đón nhận ánh mặt trời làm bừng sáng làn da óng ánh trắng mịn như bạch ngọc.

Cô nắm chặt bộ đồ lót trong tay giấu ở sau lưng, dáng vẻ ngụng nghịu thẹn thùng: “Không có quần áo thay.”

Ánh mắt Tần Liệt từ đầu đến cuối chẳng dời một li chẳng đi một tấc, cứ đọng mãi trên làn da mái tóc cô.

Từ Đồ ho khan một tiếng: “Không có quần áo thay.”

Thấy anh không đáp lại, khuôn mặt cô bị ánh nhìn của anh cọ vào muốn bốc cháy, túm túm mấy lọn tóc, rối rắm không biết phải làm gì, đứng một hồi, xoay người đi treo đồ lót.

Trong phòng im lặng đến tê người, tiếng bước chân rất khẽ từng bước từng bước khảy vào tim cô, sau lưng có một thân hình áp tới, mang theo nhiệt độ ẩm ướt se lạnh dán vào.

Từ Đồ run lên, không khỏi rụt vai lại.

Tần Liệt đón lấy mấy thứ trên tay cô: “Để anh, em lên giường nằm đi.”

Toàn bộ hơi thở bỏng người của anh thổi hết vào tai cô.

Từ Đồ rụt cổ, lập tức túm chặt mảnh vải nhỏ kia: “Cái này không cần đâu.”

Tần Liệt không buông tay: “Đưa anh nào.”

Từ Đồ mím môi, tay chầm chậm buông ra, chui luồn qua nách anh, nhón mấy bước, lăn lông lốc lên giường, cuộn vào trong chăn.

Tần Liệt im lặng treo lên ngay ngắn, cầm một cái khăn tắm khác đi vào nhà vệ sinh.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Từ Đồ liền ló đầu ra nhìn, thấy trên mặt bàn có một túi đóng gói, cầm lên xem, không ngờ lại là ô mai mơ.

Các tuyến nước bọt dưới lưỡi lập tức tiết ra, cô nuốt ực ực mấy cái, mở túi nhúp một viên ném vào trong miệng.  

Vị chua nhanh chóng lan ra, phảng phất xen lẫn chút vị ngọt thanh thanh.

Từ Đồ mím môi cười khúc khích, lưỡi vừa di chuyển, tức thì nhớ tới gì đó. Cô tung mình ngồi dậy, chuyển điện thoại sang camera trước, vươn lưỡi ra, hí hoáy một hồi lâu.

Chẳng mấy chốc Tần Liệt đã tắm xong, anh cũng không có quần áo thay, để trần đến thắt lưng, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông.

Từ Đồ đã sớm co rụt vào trong chăn, núp ở bên dưới rình trộm, len lén nhìn anh.

Đèn sợi đốt khá sáng sủa, toàn bộ cơ thể hình chữ V, vai rộng hông hẹp hoàn hảo của anh phơi bày trước mắt cô, khăn tắm chếch xuống dưới, làn da nơi thắt lưng trắng hơn bên trên rất nhiều, hai đường chéo khắc sâu từ xương hông đi xuống, những đường cơ sắc nét mạnh mẽ, hoàn toàn khác với sự mềm mại dịu dàng của phụ nữ.

Tần Liệt bất ngờ quay đầu lại, tóm ngay ánh mắt hau háu của cô nàng: “Bây giờ ngủ chưa?”

“Dạ?” Cô lơ đãng liếc nhìn đi chỗ khác: “… Dạ.”

“Anh tắt đèn?”

“Tắt đi…”

Trước mắt Từ Đồ bỗng chốc tối sầm, màn đêm phủ xuống, cố gắng thích ứng vài giây quen dần với bóng tối mới nhìn thấy ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ xuyên vào.

Trong tầm mắt, anh đi tới.

Lối đi giữa hai chiếc giường khá hẹp, Tần Liệt ngồi trên mép giường bên cạnh nhìn qua phía cô.

Trên cơ thể bọn họ có mùi hương giống nhau, ấp ủ tâm tư giống nhau, khăn tắm bên dưới cũng chỉ che đậy được một phần cơ thể giống nhau.

Một đêm thế này hẳn là phải xảy ra chuyện gì đó, nhưng chẳng ai hé lời nào, anh không chủ động, tựa hồ chỉ là đơn thuần đến trú mưa vậy thôi, có lẽ… có lẽ một đêm này sẽ gió yên sóng lặng mà trôi qua.

Từ Đồ nắm chặt drap giường, im lặng chờ đợi.

Anh giống y hệt như bức tượng điêu khắc, từ đầu tới cuối cứ ngồi yên ở đó, im re không nhúc nhích.

Trong bụng Từ Đồ hung hăng mắng mấy câu, dỗi hờn lật người lại, đưa lưng về phía anh.

Chẳng bao lâu, rốt cục phía sau cũng đã có động tĩnh.

Tần Liệt dịch người qua, phần nệm ở phía sau hõm xuống, cánh tay anh chống hai bên thân thể cô, hơi thở đè nén: “Ngủ ngoan.”

Anh hôn lên gò má cô.

Từ Đồ bị môi của anh chạm vào tê tê như điện giật, lông măng sau cổ dựng đứng hết lên, nhưng cố chịu đựng, không lên tiếng.

Thanh âm của Tần Liệt khàn đục tắc nghẹn: “Ngủ sao?”

“…”

“Ngủ rồi sao?”

“…”

Đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời đáp lại, Tần Liệt khẽ thở dài, phần nệm đang bị lún đàn hồi phẳng trở lại.

Nhưng Từ Đồ bất ngờ nhổm người dậy, kéo cổ anh xuống, áp môi mình lên.

Tần Liệt cơ hồ lập tức ngậm lấy, tựa như đã mong mỏi chờ đợi quá lâu, cũng tựa như tìm được cái cớ cho sự bị động của mình, tóm lại muốn ngừng cũng không thể ngừng được nữa, theo bản năng điên cuồng tước đoạt chiếm lấy mềm mại trong miệng.

Một tay anh chống xuống nệm, tay kia đỡ sau gáy cô, răng môi hòa quyện đan cài, phòng tuyến yếu ớt vừa mới dựng lên trong lòng kia, nháy mắt đổ sụp.

Phòng thủ biến thành tấn công.

Tần Liệt đè cô xuống, quỳ gối lên, vung tay ra, chăn mền rơi xuống đất, vừa rồi anh cử động mạnh, khăn tắm bên hông cũng rơi xuống.

Tần Liệt thở gấp thô sạn: “Anh bây giờ không chịu nổi sự trêu chọc của em.”

Một tay Từ Đồ vòng qua cổ anh, phồng lên dũng khí, cánh tay kia trượt xuống, đầu ngón tay lướt qua điểm đó, rồi vòng lại, nhẹ nhàng phủ lên trên.

Thứ dưới lòng bàn tay rắn chắc, căng cứng, khẽ giật giật.

Tần Liệt cắn chặt răng, không cách nào kìm chế được nữa, các đầu ngón tay lùa vào tóc cô gạt hết ra sau, hôn mạnh lên cổ, gấp gáp một đường chạy dọc xuống dưới, hôn lên xương quai xanh và da thịt trên bầu ngực. Cầm mép khăn tắm của cô giựt phăng ra, những gì che đậy rời khỏi cơ thể cô.

Ánh sáng nhè nhẹ dát lên thân thể trắng muốt nuột nà, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô rõ ràng nguyên sơ đến vậy.

Lửa nóng bừng bừng thiêu đốt, không thể đợi thêm một giây, anh chôn sâu đầu, môi và tay chia đều hai bên; miệng thỏa mãn, tay căng đầy; anh như điên cuồng mà lao vào ‘nghiền nát’ không còn khống chế được chính mình.

Cổ họng Từ Đồ khẽ bật ra một tiếng: “Đau…”

Tần Liệt cố dẹp yên phần dưới cơ thể đang muốn nổ tung, lập tức dừng lại.

Ngoài cửa sổ mưa xối xả trắng trời, anh nằm sấp trên cô, trong không gian nhỏ hẹp ngột ngạt tất cả như ngưng đọng, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của anh.

Cái hầu kết nơi cổ họng Tần Liệt không ngừng trượt lên trượt xuống, anh khẽ nhấc người dậy.

Cánh tay sau gáy anh siết chặt, sau đó lập tức buông lỏng ra: “Anh muốn đứng lên sao?”

Tần Liệt căng cứng bất động.

Từ Đồ cố gắng dùng ngữ điệu trêu đùa: “Một lần cuối cùng đó!”

“Sao em?”

Từ Đồ khẽ thì thầm: “Hai chúng ta, dường như lần nào cũng đều là em chủ động.” Cô dừng một lúc, cánh tay từ từ trượt khỏi cổ anh: “Tuy da mặt em dày, nhưng dù sao vẫn là nữ sinh.”

Giọng nói của cô lộ ra nỗi niềm tủi thân uất ức, Tần Liệt mơ hồ hiểu được cô muốn biểu đạt điều gì.

Từ Đồ nói: “Không phải lúc nào em cũng có đủ dũng khí đâu. Cho nên, nếu bây giờ phải…” Cô nói nửa chừng: “Em…”

Trái tim Tần Liệt đột nhiên thắt lại, nhói lên tia đau đớn.

Nửa câu sau, anh không để cô phải nói ra, bụng ngón tay cái của anh áp lên môi cô.

Tần Liệt trầm mặc hồi lâu, hôn lên trán cô: “Từ Đồ, năm nay anh ba mươi mốt tuổi.” Anh dừng lại rồi chầm chậm nói tiếp: “Đã qua tuổi chơi đùa. Đối với em mà nói, có lẽ chỉ là một đoạn tình cảm yêu đương, nhưng đối với anh, là chung thân đại sự cả đời. Anh đùa không nổi.”

“Em cũng không đùa.” Ánh mắt Từ Đồ sáng ngời, rướn cổ lên, dựng thẳng ba ngón tay: “Em thề với anh nha?”

Nhìn thấy cô thế này, Tần Liệt xao động cả tâm can, anh nắm chặt tay Từ Đồ, kéo cô dậy, hai cơ thể trần truồng thẳng thắn đối diện nhau.

Anh nói: “Trên người anh còn gánh nặng, nhất định không thể nào lựa chọn theo lòng mình, mà em còn rất trẻ, có rất nhiều con đường có thể đi, anh không thể ích kỷ giữ em lại. Thế nên, lần trước anh từ chối, không phải vì vai vế, lại càng không phải không có cảm giác với em.” Anh nhìn sâu vào mắt cô: “Mà là cảm giác quá lớn, băn khoăn lo lắng càng nhiều.”

Từ Đồ nghe xong nửa câu sau của anh, toàn thân đã lâng lâng bay bổng, khẽ hôn môi anh, nghiêm túc đáp: “Đường có rất nhiều, nhưng chỉ nơi nào có anh nắm tay em dắt đi, mới là nơi em muốn.”

“Em còn quá trẻ, suy nghĩ chưa chín chắn.”

Từ Đồ ngồi quỳ lên hôn anh: “So với bất kỳ ai khác, em biết em muốn gì.”

Tần Liệt ngửa người ra sau, hơi ngã xuống, không tránh né. Hai tay anh siết chặt hõm eo cô, ngón tay dời xuống lướt nhẹ một đường xoắn ốc trên mông, bàn tay xoa bóp nhào nặn, no đủ căng tràn vốc tay.

Giọng nói của anh khàn khàn: “Em muốn gì?”

“Muốn ở bên anh.”

Chỉ một câu đơn giản, từ miệng cô gái nhỏ này thốt ra đầy kiên định, nghiêm túc, dứt khoát, đã đánh bay tất cả những băn khoăn lo lắng và lưỡng lự của anh.

Tần Liệt nuốt cổ họng khô khốc, hốc mắt ẩm ướt.

Từ Đồ dùng một chút lực đẩy anh ngã ra sau, hôn anh, cưỡi lên đùi anh.

Cơn cuồng say ập đến, hai người mê đắm trong cánh môi đầu lưỡi, thân thể dính chặt, bụng dưới của cô có thể cảm nhận rất rõ nơi đó của anh cứng như thép, bờ mông bị anh xoa bóp nhào nặn đến chẳng còn hình dáng.

Tần Liệt lật người tới phía trước, áp đảo thân thể nhỏ nhắn của cô dưới thân mình, giành thế chủ động.

Anh day cắn môi cô: “Có thể anh không mua được cho em những món quà giá trị.”

“… Em không cần.” Từ Đồ bẽn lẽn rụt rè nhưng đầy dũng cảm đón nhận.

Môi anh trượt xuống, gặm cắn gáy cô, mơn trớn da thịt nơi vành tai và xương quai xanh, lưu lại những dấu hôn ẩm ướt thanh lạnh suốt dọc đoạn đường tiến xuống dưới, anh ngậm đầu ngực cô, tay mân mê xoa bóp: “Có thể không có hẹn hò, không có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.”

Từ Đồ vòng tay ôm đầu anh, hai bầu ngực áp sát vào mặt anh, ngón tay luồn vào vuốt ve tóc anh: “… Em cũng không cần.”

Cuối cùng, Tần Liệt cũng buông tha nơi đó: “Những món đồ các cô bé tụi em thích, có lẽ anh cũng không thể đáp ứng cho em.” Răng môi anh trườn xuống dưới, mút mạnh một cái lên nơi tròn trịa sâu hoắm của cô, lưu lại dấu vết thuộc về anh.

Từ Đồ quên mất trả lời, ưỡn người khẽ rên lên.

Tần Liệt run rẩy hít sâu một hơi: “Nhưng chắc chắn anh sẽ yêu thương em suốt đời.”

Giọng nói của anh trầm lắng đầy kiên định.

Sống mũi Từ Đồ cay xè, hơi nước dần ngưng tụ rồi long lanh tràn ra khóe mắt.

Cô nhoẻn miệng cười: “Được.”

Tần Liệt nắm hai bên eo, ưỡn lưng cô cong lên, hôn bụng dưới, lướt qua vùng lông thiếu nữ sạch sẽ, rồi thăm dò khám phá điểm sâu hun hút bên trong. Hơi thở gấp gáp, thô sạn và nặng nề của anh phả vào nơi bí ẩn nhất của cô, anh nắm chặt hai chân cô, đẩy cao, tìm chuẩn xác, đầu lưỡi thần tốc tiến vào liếm láp trêu đùa.

“…” Đồ Đồ bất giác há to miệng, thở dốc kịch liệt, mất hết ngôn từ không còn sức để nói chuyện. 

Rất lâu sau, anh mới lần tìm trở lại môi cô: “Nghĩ kỹ chưa, Từ Đồ?”

Không cho cô có thời gian trả lời, thanh âm của Tần Liệt trầm lạnh: “Đây là lựa chọn của em, cho dù sau này có hối hận, anh cũng tuyệt đối không buông tay.”

Bàn tay anh mò tìm đi xuống, mân mê miết nhẹ nơi anh vừa quét qua kia, tiếp tục thăm dò xuống dưới, nhưng không tìm được lối vào.

Động tác của Tần Liệt thoáng khựng lại, khôi phục chút lý trí cuối cùng còn sót lại. Quỳ thẳng nửa người lên, nắm chặt mắt cá chân cô thô lỗ giơ lên cao, đem của mình chôn sâu vào bắp đùi cô, khép chặt hai chân cô lại, đặt trên vai phải mình.

Từ Đồ có chút sợ hãi: “Tần Liệt…”

“Đừng cử động, thế này sẽ không bị thương.” Giọng nói của anh khản đặc, mắt đỏ ngầu.

Tần Liệt bóp ngực cô, chuyển động, lạnh giọng ra lệnh: “Kẹp chặt.”

Từ Đồ dùng sức ép sát hai chân lại, đột nhiên bị anh đụng trúng nơi mềm mại nào đó, toàn thân run rẩy, bị rấm rứt giày vò chẳng khác nào điện giật.

Chất lỏng ẩm ướt của cô tuôn ra dính lên anh, trong không gian im lặng, chỉ có âm thanh va chạm tầng tầng nặng nề và tiếng nước giã vào nhau khe khẽ.

Chiếc giường đơn dấy lên tiếng kêu cót két không ngừng, đầu giường va đập tới tấp vào vách tường.

Từ Đồ nắm chặt drap giường, không kiểm soát được khẽ ‘ưm’ một tiếng, tiếng rên này chính là kèn lệnh, Tần Liệt đột nhiên khựng lại, giơ chân cô cao hơn, đan chéo hai chân vào nhau thắt chặt lại kẹp trước ngực, khiến cho chính mình càng bị cô siết chặt hơn, anh nghiêng đầu, gặm nhấm cắn mút bắp chân cô.

Yêu chính là đau đớn và hủy diệt.

Tần Liệt đã đứng ở phía sau dõi nhìn cô quá lâu, khao khát cô quá lâu, bị đè nén quá lâu, lúc này đây lý trí như con đê bị thủy triều dâng cao phá vỡ cuốn trôi xa ngàn dặm, chẳng còn quan tâm nghĩ ngợi được gì, răng cắn mạnh ghi lại trên đùi cô dấu vết của mình.

Những giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt Từ Đồ, lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh va chạm, treo giữa không trung, trên dưới đảo điên, cuối cùng thanh âm không kìm nén được nữa nấc nghẹn vỡ vụn…