Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

Chương 21: Thương thay! Thương thay!




Một màn “Trương Xưởng họa mi” tình chàng ý thiếp trì hoãn không ít thời gian, lúc hai người bước ra khỏi phòng thì mặt trời đã lên cao. Nếu là bình thường, con dâu như thế ắt sẽ bị nhà chồng chê trách, cũng may trưởng bối Lý phủ đều là những người nhìn Vương Dao Dao từ bé đến lớn, xem tiểu cô nương này không khác gì con cháu trong nhà, tất nhiên là không nỡ lòng nặng nhẹ nửa câu. 

Lại nói, các tân nương khác thì ngày đầu luôn cảm thấy lo lắng lạ lẫm, Vương Dao Dao lại không mấy khác thường ngày. Nàng quen thuộc Lý phủ như nhà của mình, thân thiết với các trưởng bối Lý gia như người thân của mình, thế nên không có lý gì phải nơm nớp sợ sệt.

Lý Quân Ngọc chuẩn bị sẵn trà cho nàng, giúp nàng rót ra thành ba tách trà, lần lượt dâng cho Lý lão phu nhân cùng Lý lão gia và Vương thị.

Vương Dao Dao hai tay nâng tách trà, quỳ xuống, hướng về phía lão phu nhân, nói:

“Mời tổ mẫu dùng trà.”

Sắc mặt của Lý lão phu nhân sáng nay đã tốt hơn nhiều, tuy đây không phải là kết quả khiến bà hài lòng, nhưng bà vốn là người biến tiến biết lùi, dù sao gạo đã nấu thành cơm, cũng không thể thay đổi được gì, chi bằng vui vẻ đón nhận. Huống hồ, bà cũng có mấy phần thật tình yêu thích nha đầu này, liền cười hiền từ nhận lấy tách trà, đoạn lại căn dặn:

“Đứa bé ngoan, từ nay con đã là con dâu Lý gia, chúng ta vốn dĩ là người một nhà, bây giờ chỉ là thân càng thêm thân thôi. Sau này con ở đây, không cần quá mức câu nệ, chỉ cần làm đúng bổn phận, hầu chồng dạy con, thay Lý gia chúng ta khai chi tán diệp. Nếu có ai dám ức hiếp con nửa lời, cứ nói với tổ mẫu, ta sẽ thay con chủ trì công đạo.”

Vương Dao Dao cười hì hì, nói:

“Tạ ơn tổ mẫu. Vẫn là tổ mẫu thương con!”

Lý lão gia đằng hắng một tiếng, hỏi:

“Ý con là ta không thương con rồi?” 

Vương Dao Dao vội vàng đáp:

“Không có, không có, tổ mẫu thương Miên nhi, cô phụ... công công [1] cũng thương Miên nhi, mọi người ai cũng tốt với Miên nhi.”

Lời này nói cũng không sai, nàng quả thực là vô cùng tốt số, tuy rằng không khéo léo thảo mai, nhưng được ở chỗ thật thà khả ái, lại không đến mức lỗ mãng kênh kiệu với trưởng bối, thế nên đi tới đâu cũng được yêu thương cưng chiều. Mặc kệ là có mấy phần thật lòng, mấy phần giả ý, Vương Dao Dao cũng quả là lớn lên trong ngàn vạn sủng ái.

Lý lão gia bật cười, cũng không làm khó nàng nữa, cầm lên tách trà uống một hớp. Đặt tách trà xuống bàn, ông mới từ tốn nói:

“Hôm qua chuyện xảy ra bất ngờ, cuối cùng vẫn là thiệt thòi cho con... Nhưng đổi một cách nói khác, biết đâu lại là duyên phận trời định phải như thế. Ký lai chi tắc an chi, đã đến nhà thì đâu phải khách, con hãy yên tâm ở lại. Về phần Diệu Diệu... Xem như Nhị Lang cùng tỷ tỷ con không có duyên phận, cũng đừng bận tâm nữa.”

Lời này thoạt nghe là an ủi, kỳ thực cũng có vài phần ẩn ý. Lý gia có thể không tính toán chuyện Vương Diệu Diệu nửa chừng đào hôn, nhưng điều kiện tiên quyết là, Vương Dao Dao phải ở lại. 

Nhưng Vương Dao Dao làm sao nghe ra được ẩn ý ngụ ý gì chứ, chỉ biết ngoan ngoãn “dạ” một tiếng. 

Lại đến Vương thị, hôm nay sắc mặt của bà rất tốt, hồng hào hơn rất nhiều. Bà nhận lấy tách trà, mỉm cười nhìn nàng, lại liếc sang con mình một cái. Cuối cùng, bà lại không nói gì cả, chỉ từ ái xoa đầu nàng, khen một tiếng:

“Đứa bé ngoan.”

Hành lễ vừa xong, Lý Quân Ngọc đã lập tức đỡ nàng đứng dậy, cùng cáo lui.

Vừa bước ra tới cửa chính viện, chàng dừng lại, khẽ hỏi:

“Miên nhi cảm thấy sao rồi? Chân có đau không?”

Hai chân của nàng bẩm sinh vốn yếu, là bởi sinh non. Mẫu thân nàng vì khó sinh mà qua đời, nàng năm đó tuy có thể giữ được mạng sống, nhưng cũng không được khỏe mạnh, đặc biệt là hai chân này, đi nhanh một chút cũng có thể bị ngã, trời trở lạnh một chút lại đau nhức vô cùng. Nàng bản tính nghịch ngợm, thi thoảng quên đi sức khỏe của mình mà vô tư chạy nhảy. Vì thế, biểu ca luôn rất nghiêm khắc giám sát, không cho phép nàng đi nhanh, càng không được chạy.

Vừa nãy, chàng đã cẩn thận lót một tấm bồ đoàn dưới sàn để nàng quỳ cũng không thấy đau, nhưng vẫn còn lo lắng xót ruột.

Vương Dao Dao cười cười, đắc ý vô cùng, vỗ vỗ ngực bảo:

“Không sao, không sao, ta đâu có yếu ớt như vậy chứ!”

Ai ngờ, hai gối của nàng vừa quỳ lâu, có chút bủn rủn, nàng vừa dứt lời, chân lại bước hụt một cái, lảo đảo ngã, cũng may có biểu ca kịp thời đỡ nàng lại, nhưng chân cũng đã bị trật khớp.

Nàng thử đặt chân xuống đất bước đi, cuối cùng đau đến khóc ròng, đành bỏ cuộc. 

Vương Dao Dao biết chắc không tránh khỏi bị biểu ca cằn nhằn thuyết giảng một buổi vì cái tội bất cẩn của mình, không dám nhìn vào mắt chàng, cúi đầu chuẩn bị nghe giáo huấn. 

Biểu ca từ nhỏ rất ít khi giận, có đôi lúc chàng giống như là không biết giận vậy, mặc kệ người khác đối với chàng ra sao, bất kể nàng bướng bỉnh phiền phức như thế nào, chàng vẫn cứ luôn dịu dàng nhỏ nhẹ. 

Có điều, với một vài chuyện, biểu ca lại cực kỳ nghiêm khắc. Tỉ dụ như việc kiểm soát không cho nàng ăn cay nhiều, không cho nàng ăn thức ăn ngoài đường phố, và đặc biệt là không cho nàng chạy nhảy hay vận động mạnh ảnh hưởng đến chân.

Biểu ca nhìn như ôn hòa, kỳ thực Vương Dao Dao lại sợ chàng nhất, dù có ương ngạnh với người khác ra sao, với biểu ca vẫn là ngoan ngoãn một phép. 

Nhưng mà lần này, nàng cứ chờ mãi chờ mãi vẫn chẳng thấy biểu ca giáo huấn nửa lời, chỉ thấy chàng khẽ thở dài một tiếng, khom người nhẹ nhàng ôm nàng lên. 

Vương Dao Dao ngẩn ra. Vậy là xong rồi sao? Biểu ca hôm nay đột nhiên không lải nhải như lão ma ma nữa? 

Hạ Trúc đi phía sau cũng kinh ngạc, định lên tiếng gọi người mang kiệu gỗ đến cho tiểu thư ngồi lên, lại thấy nhoáng một cái Lý Quân Ngọc đã bế nàng đi được một quãng xa, lời sắp thốt ra liền nuốt xuống bụng, vội vàng chạy theo sau. 

Bấy giờ, Lý Trác Ngọc vừa ngáp vừa bước vào chính viện thỉnh an trưởng bối, đúng lúc thấy đệ đệ mình đang ôm đệ muội mới qua cửa kia đi về hướng Cầm Vận cư, liền cảm khái không thôi. Tuy hắn không ưa gì Lý Quân Ngọc, nhưng cũng không khỏi đồng tình với chàng ta. Rõ ràng tưởng chừng lấy được tài nữ thông minh hiền thục, cuối cùng lại thành ra nha đầu này. Xem đi, ngày đầu tiên mà nàng ngay cả tự mình đi bộ cũng không thèm đi, còn bắt nhị đệ phải ôm nàng ta. 

Người ta đều nói, gả cao cưới thấp, cưới thê tử ai lại rước một người thân phận cao quý về để áp ở trên đầu mình chứ? Xem dáng vẻ nhu nhược này của nhị đệ, nhất định là cả đời đều phải sống kiếp thê nô, bị đè đầu cưỡi cổ rồi! Thương thay! Thương thay!

Lý Trác Ngọc lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy thương cảm.

Vương Dao Dao: “...” Ta bị oan mà! ~~~

--- ---☆------

Lý Quân Ngọc nói là nói như vậy, nhưng đến chiều vẫn làm hai phần bánh trôi, một phần mang sang cho thân mẫu Vương thị, một phần tất nhiên sẽ chui vào bụng Vương Dao Dao.

Vương Dao Dao trông thấy bánh, cười đến mắt cũng híp lại như mèo thấy cá, vội vàng nhận lấy, không quên nịnh nọt chàng mấy câu.

Chân nàng khi sáng bị trật khớp, đã được Lý Quân Ngọc nắn lại, tuy rằng quá trình vẫn rất là đau đớn đẫm máu và nước mắt, nhưng kết quả là bây giờ nàng đã đi được, cũng xem như không uổng công chịu đau.

Hiện tại, Lý nhị thiếu phu nhân đang nhàn nhã ngồi bên chân biểu ca đại nhân, vừa ăn bánh uống trà, vừa nhìn chàng đọc sách viết chữ. 

Tuy rằng người ta nói tú sắc khả xan [2], nhưng mà không có nói ngắm người đẹp có thể thay thế cho các hoạt động giải trí, cho nên Vương Dao Dao vẫn cảm thấy buồn chán. 

Nàng đảo mắt một vòng, cuối cùng quyết định lay lay ống tay áo của biểu ca, thỏ thẻ nói:

“Phu quân, nghe người ta nói hôm nay ngoài phố có tổ chức hội hoa đăng, rất là náo nhiệt đó!”

Biểu ca “ừm” một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi sách, có vẻ như hoàn toàn không có hứng thú.

Vương Dao Dao sốt ruột, nói tiếp:

“Tối nay chúng ta cũng ra ngoài đi chơi nha?”

Biểu ca thoáng dời mắt khỏi trang sách, đương lúc nàng vui mừng khấp khởi, từ khóe môi tuyệt mỹ của chàng lại phun ra hai chữ:

“Không được.”

Vương Dao Dao vội ngẩng đầu lên, hỏi:

“Tại sao? À, ta nhớ ra rồi, ngày thi tới gần, chàng phải chú tâm học. Không sao, ta có thể đi một mình mà. Có Hạ Trúc đi theo, sẽ không có chuyện gì đâu...”

Lý Quân Ngọc khẽ cười, ngón tay điểm nhẹ lên trán nàng, nói:

“Miên nhi ngốc, đọc sách thêm hay bớt đi một buổi tối cũng không có gì quan trọng. Có điều... Hội hoa đăng này vốn là dịp để nam nữ gặp nhau, tìm kiếm lương duyên, nàng là người đã có lang quân, đến đó để làm gì, hửm?”

Vương Dao Dao nào để ý nhiều như vậy, mắt thấy sự chú ý của biểu ca lại quay trở về sách trong tay, nàng phụng phịu, giở ra chiêu bài thường khi, mắt ngân ngấn nước, lên án:

“Tại sao có phu quân lại không được dạo hội hoa đăng chứ? Ta thấy rõ ràng là chàng muốn bắt nạt ta! Ngoài phụ thân ra, quả nhiên không còn ai thương Miên nhi thật lòng...”

Biểu ca trông thấy nàng thút thít như vậy, chỉ biết lắc lắc đầu, bỏ sách xuống, ôm nàng vào lòng, dỗ dành nói:

“Được rồi, được rồi, cho nàng đi cũng không phải không thể.”

“Thật sao?” Vương Dao Dao vừa mới còn thút thít, chớp mắt đã cười tươi roi rói.

Biểu ca gật gật đầu, mỉm cười, nói:

“Thật. Nhưng mà có một điều kiện...”

Nàng liền chém đinh chặt sắt bảo:

“Điều kiện gì cũng được cả!”

Cho đến khi nhìn biểu ca giúp mình mang lên tấm mạng che mặt, Vương Dao Dao mới cảm thấy mình bị hố rồi. 

Vương Dao Dao: “...”

Biểu ca thật lo lắng quá nhiều rồi, một tiểu nha đầu mười ba tuổi nhan sắc bình thường cho dù có vứt ra đường cũng sẽ không ai chú ý tới  ! Không phải tất cả mọi người đều vừa bị mù vừa luyến đồng như chàng đâu! (=___=)

-----☆------

*Chú thích:

[1] Công công: cha chồng. Thật ra trong phương ngôn Tô Châu, cha chồng gọi là a công, nhưng nếu đổi theo phương ngôn hết thì có một số xưng hô rất lạ, nên mình cứ dùng cách xưng hô cổ đại thông thường vậy. 

[2] Tú sắc khả xan: Sắc đẹp có thể thay cơm