Tẩm Quân

Chương 108: Tra tấn




Lúc đó, Lưu công công đi đến, tươi cười: “Nô tài tham kiến Tuyết Phi nương nương!”

“Lưu công công miễn lễ!” Khinh Tuyết cười khẽ, nhưng vẫn không ngừng trừng mắt với Lâu Cương Nghị, nàng chỉ cảm thấy rất hận. Lâu Cương Nghị, vì sao đến giờ phút này rồi, ông còn có thể đối xử như vậy với người từng hết lòng yêu ông, từng hết lòng nghĩ cho ông chứ!

“Tuyết Phi nương nương, nô tài tới truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.” Lưu công công cười tủm tỉm nói.

Khinh Tuyết gật đầu: “Không biết Hoàng Thượng có thánh dụ gì?”

“Hoàng Thượng nói, về phần hai phạm nhân Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc, giao cho Tuyết Phi nương nương toàn quyền xử lý, muốn thả hay giết, giết như thế nào tùy nương nương định đoạt.” Lưu công công nói dứt lời lại cười.

Đối với Khinh Tuyết, ông ấy thật sự cảm thấy kính sợ.

Thánh sủng như thế là điều chưa từng có tiền lệ, có lẽ sau này cũng không lặp lại lần nữa.

Nghe thánh dụ đấy, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy lòng càng thêm nặng nề, thánh sủng đã đến mức tối đa, tương đương việc trao hết quyền lợi cho nàng.

Về phần Lâu Cương Nghị, vừa nghe xong mặt ông ta liền trắng bệch ra, há hốc mồm suốt nửa ngày mà không nói được tiếng nào.

Muốn gọi nàng, nhưng lại không biết phải xưng hô thế nào.

Bởi vì Khinh Tuyết nói rất đúng, nàng thật sự được di truyền sự vô tình.

Ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, trong đôi mắt nàng, không có nổi nửa tia tình cảm.

Khinh Tuyết quay đầu, không nhìn Lâu Cương Nghị nữa, ngữ khí bình tĩnh, lạnh như băng sương: “Phiền trưởng ngục đại nhân giải cả Lâm Thành Ngọc đến đây!”

Trưởng ngục vừa nghe liền gật đầu, rồi sau đó đi ra ngoài.

Lâu Cương Nghị nhìn thấy tình hình đã đến nước này, rốt cục cũng biết sợ hãi, nét mặt co rúm lại, dường như già thêm cả chục tuổi chỉ trong một giây ngắn ngủi, bao khí chất ổn định vững chãi như bốc hơi hết lượt.

Chung quy vẫn là kẻ tham sống sợ chết, thời điểm thật sự phải đứng trên ranh giới sinh tử, rốt cục cũng bắt đầu sợ hãi.

Ông ta nghiêm mặt dù sắc mặt đã chuyển màu xanh tái, nhìn Khinh Tuyết, chậm rãi nói: “Tuyết Nhi, chẳng lẽ, con thật sự không thừa nhận quan hệ cha con ta sao?”

Khoảnh khắc Khinh Tuyết nghe được hai chữ ‘Tuyết Nhi’, nhãn thần nàng đóng băng, ngập tràn thù hận, trước khi mẫu thân tạ thế, đây cách ông ta gọi nàng mà nàng yêu thích nhất.

Người cha cao lớn mà nhân từ, phong thái nho nhã bất phàm mà nàng vẫn rất mực tự hào.

Nhưng … tất cả đã tan biến theo cái chết của mẫu thân vì sự vô tình của ông ta.

Nghe hai chữ đó, nàng chỉ cảm thấy hận chồng chất hơn.

Nàng quay người, trừng mắt: “Lớn mật! Ai cho phép ngươi gọi tục danh của bản cung!”

Tiếng quát đó khiến Lâu Cương Nghị ngây ngẩn cả người, sự kiêu ngạo của quan Thừa tướng một nước hoàn toàn không còn sót lại chút gì.

Ông ta nhìn Khinh Tuyết với vẻ đau khổ: “Chung quy, ta vẫn là phụ…” Lâu Cương Nghị vẫn cố lôi tình phụ tử ra hòng giữ mạng.

Khinh Tuyết ném trả ông ta một ánh mắt lạnh lùng: “Từ khi mẫu thân ra đi, ta đã không còn phụ thân rồi! Đừng nhắc đến hai chữ ‘phụ thân’ ở trước mặt ta!” Nhãn thần của nàng tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương.

Lâu Cương Nghị, ông cho rằng kẻ ôm hận để sống như ta có thể giữ lại trong tim chút tình cảm nào sao?

Phụ thân!

Chính vì là phụ thân, nên mới càng thêm hận.

Vốn dĩ phải là người che chở cho nàng nhất, lại thành kẻ tổn thương nàng sâu nhất.

Lâu Cương Nghị nhìn thấy Khinh Tuyết như thế, rốt cục cũng biết vô vọng, chậm rãi khuỵu xuống, không nói gì nữa.

Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng đứng đó, lạnh lẽo đến mức không ai dám tới gần.

Lúc này, chợt nghe thấy tiếng trưởng ngục xin được áp giải Lâm Thành Ngọc vào.

Tiếng gào của Lâm Thành Ngọc truyền đến, Lâu Khinh Tuyết nhếch môi cười lạnh.

Trước kia, Lâm Thành Ngọc làm gì trên người mẫu thân, hôm nay, nàng sẽ hoàn trả không thiếu một dao.

Nhìn Lâm Thành Ngọc bị ngục tốt áp giải vào, Khinh Tuyết chậm rãi đi tới.

Dường như Lâm Thành Ngọc cũng biết sợ hãi, liên tục lui lại mấy bước, hoảng sợ tột độ: “Ngươi muốn làm gì?”

“Bà nói thử xem?” Khinh Tuyết chậm rãi cười, nụ cười tuy rất quyến rũ dịu dàng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, tỏa ra sát khí hận thù.

“Ngươi… Ngươi không được làm bậy! Ta là quận chúa… ta… hiện tại Hoàng đế Nhật Liệt Quốc vẫn chưa định tội của ta, ngươi không thể làm bừa!” Lâm Thành Ngọc sợ tới nói không thành câu, lắp bắp nói trong khi toàn thân run lẩy bẩy.

“Ah, ta quên bà chưa nghe khẩu dụ của Hoàng Thượng.” Khinh Tuyết chỉ nở nụ cười, không nhanh không chậm, nàng muốn từ từ tra tấn bà ta.

Nàng phải hoàn trả đủ những đau đớn mụ đàn bà này gây ra cho mẫu thân: “Trưởng ngục, khi Lưu công công truyền khẩu dụ chắc là ngài có nghe thấy đầy đủ, làm phiền ngài nhắc lại cho phạm nhân này nghe một lần.”

Trưởng ngục nghe thế cười thật khách khí: “Tuân mệnh, Tuyết Phi nương nương!”

Trưởng ngục quay sang nhìn Lâm Thành Ngọc, ánh mắt hung ác, quát: “Hoàng Thượng nói, về phần hai phạm nhân Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc, giao cho Tuyết Phi nương nương toàn quyền xử lý, muốn thả hay giết, giết như thế nào tùy nương nương định đoạt.”

Trưởng ngục nhắc lại khẩu dụ không thiếu một chữ.

Lâm Thành Ngọc sợ đến mức thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Bà ta há hốc mồm không nói được gì.

Khinh Tuyết nhìn dáng vẻ hoảng sợ của bà ta, nở nụ cười lạnh, mụ đàn bà này cũng biết sợ cơ đấy. Không phải lá gan của bà ta rất lớn sao? Tự tay giết người mặt cũng không đổi sắc.

Lúc này sao lại sợ hãi ?

Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm?

Khinh Tuyết nhìn dáng vẻ sợ hãi của bà ta, nàng chỉ chậm rãi đi tới, cúi đầu, hỏi: “Ngươi sợ hãi sao?”

Lâm Thành Ngọc vừa nghe liền giật nảy mình, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Khinh Tuyết cười, cố ý đưa mắt nhìn các dụng cụ tra tấn treo kín tường một lượt, phòng này là nơi tập hợp đầy đủ hình cụ nhất thiên lao.

Bất cứ một thứ hình cụ nào, cũng đủ để khiến phạm nhân sống không bằng chết.

Khinh Tuyết chậm rãi đi tới trước một cây roi sắt dài đầy vẩy nhọn, khẽ lướt tay trên roi, nàng nhếch miệng cười lạnh: “Cây roi này không biết đã dính máu của bao nhiêu người, mùi máu tanh đến mức chỉ cần đến gần là thấy muồn nôn… Haizzz, trên roi còn có vẩy, bị đánh thì hẳn là đau lắm?”

Lâm Thành Ngọc nhìn cây roi có vẩy, nghe Khinh Tuyết nói, càng lúc càng sợ hãi, rốt cục mất khống chế, trợn mắt ngã lăn ra ngất xỉu.

Khinh Tuyết liếc nhìn một cái, cười nhạt.

Trưởng ngục thấy thế liền hỏi: “Tuyết Phi nương nương, ngài có muốn thần cho người tạt nước không?”

Lệ thường là nếu phạm nhân ngất đi thì sẽ tạt nước lạnh cho đến khi tỉnh.

“Được.” Khinh Tuyết gật đầu.

Trưởng ngục lập tức sai người mang nước lạnh đến, thùng nước còn tỏa sương mù, chắc là có băng ở trong.

Tuy đang giữa mùa thu, nhưng bị tạt nước lạnh thế hẳn là vẫn phải có cảm giác.

Viên cai ngục mang thùng nước vào nhìn Khinh Tuyết, giống như chờ Khinh Tuyết hạ lệnh, Khinh Tuyết gật đầu một cái.

Cả thùng nước lạnh được hắt thẳng vào mặt Lâm Thành Ngọc.

Khinh Tuyết không nhìn Lâm Thành Ngọc, mà đưa mắt nhìn Lâu Cương Nghị, con người kia thật quá vô tình, nói thế nào thì người đàn bà kia cũng là nguyên phối bao nhiêu năm của ông ta.

Ông ta nhìn bà ta bị hành hạ mà chẳng có chút đau lòng, cũng không hề có ý định cầu tình cho bà ta, chỉ trơ mắt đứng nhìn.

Con người ông ta quả thật quá vô tình.

Vô tình đến mức người khác phải phẫn nộ!

Lâm Thành Ngọc bị tạt nước, từ từ tỉnh lại.

Đến khi thấy rõ Khinh Tuyết trong bộ cung phục hoa lệ, bà ta run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất, như một con chó đáng thương: “Tuyết Phi nương nương … Lúc trước là lương tâm ta bị chó ăn, là ta lòng dạ độc ác! Ta tội đáng muôn chết! Ta không đáng được chết tử tế… Nhưng cầu xin ngài… cầu xin ngài tha thứ cho ta… Van cầu ngài…”

Khinh Tuyết quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi nói: “Ngươi đã tội đáng muôn chết, vậy ta sao có thể bỏ qua cho ngươi chứ! Lúc trước ngươi đã giết mẹ ta như thế nào, hôm nay, ta sẽ hoàn trả đủ, để ngươi tự mình trải nghiệm cảm giác đó!”

Ngữ khí của nàng sắc lạnh như dao.

“Ta… Ta…” Lâm Thành Ngọc không biết nói gì nữa, chỉ nhìn Khinh Tuyết chằm chằm, há hốc mồm nhưng không thốt được tiếng nào.

Sắc mặc bà ta tái xanh, môi trắng bệch, run rẩy không ngừng.

Khinh Tuyết xoay người: “Ngươi không cần phải nói cầu xin tha thứ hay bất cứ lời nào tương tự đâu, ta làm sao có thể buông tha cho ngươi chứ! Ngươi thử nghĩ đi, mối thù ta nung nấu suốt bao năm nay, so với nỗi căm hận của ngươi năm đó hơn kém bao nhiêu lần, năm đó ngươi còn làm được những chuyện táng tận lương tâm như thế, lúc này ta sao có thể nhẹ tay! Ngươi nên cảm thấy may mắn, ta sẽ không thêm nếm bất cứ thủ đoạn tra tấn nào đâu, chỉ thực hiện lại chính xác những thủ đoạn ngươi làm năm đó thôi!”

Ngữ khí của nàng có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu nổi sự đau thương nghẹn ngào tận trong đáy lòng, khiến người khác phải đau lòng.

Nàng quay đầu, nhìn trưởng ngục, nói: “Trưởng ngục, về phương diện thẩm vấn phạm nhân, hẳn là ngài cũng biết ít nhiều?”

“Chỉ cần nương nương miêu tả lại, thần nhất định có thể thực hiện một cách hoàn hảo!” Trưởng ngục nói với vẻ nóng lòng muốn được thử, làm cai ngục thiên lao nhiều năm, các thủ đoạn tra tấn đối với hắn dễ như trở bàn tay.

Chỉ vừa nghe Tuyết Phi nương nương nói thế, hắn đã biết tất là Tuyết Phi nương nương muốn dùng những thủ đoạn tra tấn mà Lâm Thành Ngọc từng hành hạ mẫu thân Tuyết Phi để đối phó lại Lâm Thành Ngọc.

Cái này gọi là lấy đạo của người để trị lại người.

Hiện nay, toàn bộ Nhật Liệt Quốc ai chẳng biết Tuyết Phi rất được Hoàng thượng ân sủng, tấn phong Hoàng hậu chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Bây giờ hắn có cơ hội dốc sức cho nương nương, tất nhiên là muốn trổ hết bản lĩnh ra.

Khinh Tuyết nghe xong cười, nhìn về phía Lâm Thành Ngọc, thấy mắt bà ta trợn trắng lên như muốn ngất, ngữ khí nàng trở nên lạnh như sương: “Ngươi có thể ngất xỉu, nhưng ngươi cứ ngất xỉu thêm một lần, ta sẽ dùng thêm một thủ đoạn tra tấn, chậm rãi tra tấn cho đến khi ngươi chết mới thôi!”

“Ta… Ta…” Lâm Thành Ngọc vốn sắp ngất, đột nhiên nhìn Khinh Tuyết với vẻ hung hãn: “Không thể tưởng tượng được là ngươi nhẫn tâm như vậy, ta sẽ không cho ngươi được như ý!”

Nói xong bà ta bật dậy, thị vệ cho rằng bà ta muốn tấn công Khinh Tuyết, trong lúc nhất thời tất cả đều vọt đến chắn trước mặt Khinh Tuyết, chặn Lâm Thành Ngọc.

Bất ngờ là Lâm Thành Ngọc không phải lao về phía Khinh Tuyết, mà lao thẳng vào tường.

Ngoài dự đoán của mọi người là bà ta không thể lao đầu vào tường, mà lao thẳng vào một bàn tay rất to.

Đúng vậy, người này chính là trưởng ngục.

Nhiều năm thẩm vấn phạm nhân, hắn đã chứng kiến chuyện này không ít lần, thế nên, khi tất cả mọi người cho rằng Lâm Thành Ngọc muốn đả thương Khinh Tuyết, chỉ có hắn là nhìn thấu tâm tư của Lâm Thành Ngọc.

“Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu!” Trưởng ngục lớn tiếng quát, xem ra cũng là một kẻ rất nhẫn tâm.

Hắn quay người, nói với hai thuộc hạ đứng sau: “Trói mụ đàn bà này lại, sau đó trói cả Lâu Cương Nghị luôn!”

Phân công xong hắn quay sang Khinh Tuyết hành lễ: “Để Tuyết Phi nương nương bị sợ hãi.”

Khinh Tuyết gật đầu, đối với sự thông minh nhạy bén của hắn cảm thấy rất hài lòng, nàng vốn không hề sợ hãi, ngay khi Lâm Thành Ngọc nói thế, nàng đã hiểu bà ta muốn làm gì.

Nàng chỉ không ngờ một kẻ vừa ngất xỉu có thể lấy đà nhanh như thế, dứt lời là bật dậy lao thẳng vào tường, căn bản là nàng không kịp có phản ứng.

“Trưởng ngục quả nhiên lợi hại!” Khinh Tuyết cười nói.

Trưởng ngục nghe thế thì cười phá lên, tràn đầy vui vẻ: “Đây là chức trách của thần.”

“Uh.” Khinh Tuyết gật đầu.

Trương ngục lại hỏi: “Không biết nương nương muốn xử lý bà ta như thế nào?”

Khinh Tuyết chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thành Ngọc, nhìn ánh mắt sợ hãi phẫn hận của bà ta, nở nụ cười trong veo nhưng phảng phất cứng rắn: “Lâm Thành Ngọc, ta nhớ rất rõ, việc đầu tiên ngươi làm là dùng dao rạch mặt mẫu thân, ta cũng vẫn nhớ rất rõ ràng, tổng cộng là mười bốn dao!”

Thì ra, không nhớ đến, còn tưởng hận không nhiều lắm, giờ phút này hồi tưởng lại, mới biết được mối hận kia sâu bao nhiêu, đau bao nhiêu, hành hạ bao nhiêu một đứa bé năm tuổi.

Chỉ một khắc, mà hoàn toàn sụp đổ.

“Ngươi hận dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, vì dung mạo của ngươi quá xấu xí! Nhưng ta đã nói rồi, ta sẽ không thêm nếm gì cả, ngươi rạch mặt mẫu thân bao nhiêu dao, ta sẽ hoàn trả lại bấy nhiêu dao!” Khinh Tuyết chậm rãi nói.

“Ta vẫn nhớ sau khi rạch mặt mẫu thân, ngươi lại dùng ngân châm đâm sâu vào đầu ngón tay mẫu thân, rồi từng giọt máu rỏ tí tách theo ngân châm…” Nói đến đây, thanh âm Khinh Tuyết đột nhiên nghẹn ngào.

Vừa nhớ đến tình trạng đau khổ của mẫu thân, nàng liền khó chịu vô cùng.

Nàng cắn răng, đứng lên: “Ngươi không cần lo lắng, tuy ở đây không có ngân trâm giống hệt lúc đó của ngươi, nhưng ta tin là trưởng ngục sẽ tìm được thứ tương tự thế.”

Dứt lời nàng quay đầu nói với trưởng ngục: “Trưởng ngục, chuyện đấy không thành vấn đề chứ?”

“Tuyết Phi nương nương xin cứ yên tâm, không có thứ hình cụ nào mà nơi này không có! Ở đây tuy không có ngân châm, nhưng có đồng trâm, hiệu quả không hề thua kém, hơn nữa còn có một bộ rất đầy đủ!” Nói xong hắn vỗ tay, một cai ngục đi sang phòng bên cạnh bê về một cái hộp, mở ra thấy bên trong quả thật là có một bộ đồng châm đầy đủ, chẳng những ngắn dài đủ loại, còn có cả loại hình móc câu.

Khiến ai nấy nhìn mà lạnh sống lưng.

Quả nhiên, Lâm Thành Ngọc vừa thấy thì gào rú: “Cứu mạng … Ta không muốn… Cứu mạng …”

Khinh Tuyết chỉ nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Mới thế đã sợ?

“Vậy làm phiền trưởng ngục động thủ !” Khinh Tuyết nở nụ cười yêu kiều.

Trưởng ngục gật đầu đáp: “Nương nương yên tâm, chyện này cứ giao cho thuộc hạ, nếu nương nương sợ hãi, người có thể đi ra ngoài ngồi chờ, thần xử lý xong sẽ mời nương nương vào.”

Hắn cho rằng Tuyết Phi là kim chi ngọc diệp, chưa từng đối mặt với chuyện thế này.

Hắn không thể ngờ Tuyết Phi lại lắc đầu: “Không cần, ta đã xem một lần rồi.”

Nàng biết tâm tư của trưởng ngục, nhưng đã chứng kiến tình trạng đó của mẫu thân, thử hỏi còn gì khiến nàng phải sợ hãi?

“Vậy thì tốt!” Trưởng ngục thấy Tuyết Phi kiên định như thế, cũng không có vẻ sợ hãi gì, vì thế gật gật đầu.

Hắn sai người trói chặt Lâm Thành Ngọc vào ghế tra tấn, sau đó lạnh mặt, nhận một con dao do thuộc hạ đưa.

Trưởng ngục cầm dao cười lạnh: “Ngươi cũng may mắn lắm, đã bốn năm năm nay ta chưa từng đích thân tra tấn phạm nhân nào!”

Hắn dứt lời thì đùa nghịch con dao trong tay, Lâm Thành Ngọc vừa thấy thế, lại sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

Khinh Tuyết nở nụ cười lạnh lùng.

Nàng muốn tra tấn mụ ta như thế.

Có lẽ tra tấn thể xác không đáng sợ, tra tấn tâm lý này mới là đáng sợ nhất.

Nàng đưa mắt nhìn sang Lâu Cương Nghị, quả nhiên thấy ông ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy nhìn con dao trong tay trưởng ngục chằm chằm, như thể trưởng ngục sắp dùng con dao đó rạch mặt ông ta ngay.

Tuy ông ta là một người rất vững vàng, nhưng lại là một kẻ rất sợ chết.

Khinh Tuyết muốn, ông ta phải lo lắng hãi hùng nhưng lại không biết làm gì trong tuyệt vọng đau khổ.

Nhất định là ông ta đang suy đoán nàng sẽ tra tấn ông ta thế nào, nhưng nàng cố tình không nói, muốn để ông ta nhìn Lâm Thành Ngọc bị tra tấn, để lòng ông ta không ngừng bất an phỏng đoán, khiến ông ta dần mất khống chế!

Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi.

Lòng dạ như sắt đá.

Có lẽ, trong mắt người khác, nàng là kẻ máu lạnh.

Điều đó hoàn toàn chính xác.

Không ai biết được hận thù đè nặng trong tim suốt mười năm dài là thế nào, không ai biết mỗi lần nghe tiếng mẫu thân kêu đau thảm thiết trong mơ, lòng nàng nhức nhối thế nào.

Lần này trưởng ngục không xin chỉ thị của Khinh Tuyết, trực tiếp xách xô nước đá dốc thẳng xuống đầu Lâm Thành Ngọc, Lâm Thành Ngọc lại từ từ tỉnh lại.

Hắn nói với giọng hung hãn: “Vẫn chưa tra tấn đã ngất xỉu, thật quá vô dụng, theo ta thấy, nếu ngươi cứ thế này, chỉ sợ tất cả hình cụ trên tường đều phải lôi ra dùng một lượt!”

Lời hắn nói thật quá tàn nhẫn, Lâm Thành Ngọc nhìn hình vụ treo trên tường một lượt, mặc dù có rất nhiều hình cụ bà ta không biết sử dụng thế nào, nhưng từng vết máu loang lổ quá đủ để bà ta phải co rúm người.

Bà ta sợ đến quên cả hét, chỉ nhìn tường đăm đăm, như không biết phải nói gì bây giờ.

Đó là tâm trạng sợ hãi tột cùng.

Trưởng ngục rất hiểu muốn tra tấn một người thì phải làm thế nào, hắn nhìn ra được là Khinh Tuyết muốn hành hạ hai kẻ này hết mức có thể, thế nên hắn không có chút nhân từ nương tay nào.

Nhoáng một cái, lưỡi dao rạch lên mặt Lâm Thành Ngọc.

Lâm Thành Ngọc trong cơn sửng sốt bị rạch đau, khóc rống lên, dường như lúc này mới bừng tỉnh.

Bà ta không ngừng khóc rống : “Khinh Tuyết… Ngươi thả ta đi… Là ta đã sai, van cầu ngươi … Ngươi hận ta thì một đao chém chết ta đi… Van cầu ngươi…”

Giờ phút này bà ta không dám cầu sinh nữa, thời điểm sống không bằng chết này, con người ta chỉ xin được chết mà không bị hành hạ.

Sắc mặt Khinh Tuyết vẫn lạnh tanh, nàng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn một người.

Nhìn Lâu Cương Nghị.

Theo nàng thấy, Lâu Cương Nghị giống như tê liệt, ngồi cứng đờ nơi đó, há hốc mồm như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Khinh Tuyết cười: “Lâu Thừa tướng, ông yên tâm, tra tấn mụ ta xong sẽ đến lượt ông, ông phải biết rằng, tuy là thoáng nhìn thì mẫu thân không phải tay ông giết, nhưng trên thực tế, người khởi xướng tất cả là ông, ta cũng không có ý định hành hạ ông…”

Nghe Khinh Tuyết nói ra không có ý định tra tấn ông ta, Lâu Cương Nghị lộ vẻ vui sướng.

Nhưng lời tiếp theo của Khinh Tuyết lại khiến ông ta như rơi xuống mười tám tầng địa ngục: “Cứ dựa theo Lâm Thành Ngọc, bà ta chịu những hình phạt nào, ông cũng sẽ chịu y như vậy! Ông nên hy vọng mụ ta không ngất nữa, nếu mụ ta còn ngất, chỉ sợ ông sẽ chịu không ít khổ cực!”

Lâu Cương Nghị nghe thế, không kiềm chế được run lẩy bẩy.

Thất thần.

Khinh Tuyết đưa mắt, trưởng ngục tiếp tục động thủ.

Từng dao từng dao.

Kỳ thật khi rạch chưa chắc đã đau, nhưng sự hành hạ về tâm lý khiến Lâm Thành Ngọc hoảng loạn, khi bị rạch đến dao thứ mười, bà ta lại hôn mê bất tỉnh.

Nhưng lúc này, tạt vào mặt bà ta không phải nước đá mà là… nước muối.

Một chậu nước muối được hắt thẳng vào mặt Lâm Thành Ngọc.

Vết rạch đau xót, khiến Lâm Thành Ngọc phải tỉnh lại, nhận thức được khiến bà ta gào khóc điên cuồng.

Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn.

Trưởng ngục đương nhiên biết phải làm gì, hắn cười, lạnh lùng hung hãn: “Ngươi cũng giỏi lắm, đã nói ngất thêm một lần thì sẽ tra tấn thêm một kiểu mà vẫn không chịu nghe! Xem đi, chẳng qua mới mười dao mà đã hôn mê hai lần, ta đoán đến khi xong xuôi ngươi phải ngất đi mười lần là ít!”

Dứt lời hắn đưa mắt nhìn tường, giống như đang cân nhắc, nửa ngày sau mới làm ra vẻ hảo tâm nói: “Nhìn đi! Trên tường có rất nhiều hình cụ khác nhau, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi tự chọn đi, muốn dùng cái gì!”

Lời này nói ra, Lâm Thành Ngọc chưa sao, Lâu Cương Nghị đưa mắt nhìn bốn bức tường một lượt xong, đột nhiên trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Tất cả chỗ hình cụ này ông ta đều biết, thân là Thừa tướng, dù không phải đích thân làm việc tra tấn, ông ta vẫn có sự hiểu biết nhất định với các loại hình cụ.

Thế nên nghe trưởng ngục nói thế xong, ông ta liền mất khống chế mà ngất xỉu.

Không, phải nói là chết luôn mới đúng, chết vì quá sợ.

Điều này nằm ngoài tầm dự liệu của tất cả mọi người.

Khinh Tuyết cũng thật không ngờ, Lâm Thành Ngọc vẫn chưa bị hù chết, sao Lâu Cương Nghị có thể bị hù chết trước được, nhưng ông ta thật sự tắt thở rồi.

Lâm Thành Ngọc bị tra tấn, đau đớn thể xác, khiến bà ta không thể suy nghĩ nhiều, cũng vì đau đớn mà nỗi sợ hãi ít đi một chút.

Nhưng Lâu Cương Nghị vốn là kẻ hành xử cẩn trọng, biết nhiều, lại phải chứng kiến nhiều, nỗi sợ hãi tâm lý mới là tra tấn thực sự.

Khi trưởng ngục báo cáo điều đó, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy trống trải.

Không thể nói là vui, cũng không thể nói là buồn, là có chút rầu rĩ.

Chung quy, ông ta vẫn là cha ruột của nàng.

Nàng vẫn chưa thể hạ quyết tâm sẽ làm gì ông ta, thế nên mới cố tình tra tấn Lâm Thành Ngọc trước mặt ông ta, lúc này ông ta đã chết, nàng không cần nghĩ ngợi nhiều nữa.

Như vậy, có lẽ là tốt nhất.

Sau đó nàng cũng không tra tấn Lâm Thành Ngọc thêm nữa, chỉ hoàn trả đủ những việc bà ta đã làm là thôi.