Tẩm Quân

Chương 97: Đau lòng




Nói xong hắn quay lại ra lệnh cho Hách Liên Trường Phong đứng sau: “Trường Phong, giam tất cả người của Ngọc Hoa Cung lại, thẩm vấn từng kẻ một, ắt sẽ tìm được chân tướng!”

“Thần tuân mệnh!” Hách Liên Trường Phong đáp.

Hắn lơ đãng đưa mắt nhìn Khinh Tuyết, nhưng chỉ là chuyện trong tích tắc.

Khinh Tuyết chỉ lặng lặng đứng đó, nhìn cái xác không hồn trên giường, không nói tiếng nào

“Chúng ta đến lãnh cung xem thôi!” Hách Liên Bá Thiên nói.

Khinh Tuyết gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Khinh Tuyết đi vào lãnh cung.

Nơi này còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của nàng.

Không hoang vu dọa người một cách đơn giản.

Mà là bốn bề trống trải vắng lặng im lìm, nếu giữa đêm mà có gió thổi qua, chỉ sợ sẽ khiến người ta sợ hãi hơn. Nàng từng nghe nói, kẻ nào bị đưa vào lãnh cung, sớm muộn gì cũng phát điên.

Có lẽ sau khi Linh Phi chết, nơi này sẽ lặng yên như trước kia.

Chết sớm ngày nào thì đỡ bị dày vò khổ sở ngày đấy.

Nàng đưa mắt nhìn một lượt, cỏ dại um tùm cao quá đầu người, nhiều năm không có người dọn dẹp, nhà cửa hoang vắng cũ nát, hành lang mái nhà chăng đầy mạng nhện.

Một con nhện cỡ bự nhàn nhã nằm đó.

Ghép tất cả vào cùng một chỗ thật sự có phần dọa người.

Người quen được chiều chuộng như Linh Phi, sa chân lỡ bước vào nơi này rồi, sẽ cảm thấy thế nào đây?

Có lẽ không gì ngoài sợ hãi!

Đây căn bản không phải là chỗ để người ở.

Lãnh cung rộng lớn nhưng bốn bề hoang vu vắng vẻ, đứng ở đây thật sự có cảm giác khủng hoảng, bị thiên hạ ruồng rẫy.

Cung nữ canh giữ dẫn đường Hách Liên Bá Thiên và nàng đi vào bên trong.

Đi đến hết đường, rốt cục thấy một căn phòng đã có sửa sang qua một chút, nhưng chắc chắc là trước khi sửa thì căn phòng này cũ nát ghê lắm, cung nữ kia chậm rãi đẩy cửa

Cánh cửa nặng nề phát ra một tiếng kẽo kẹt rầu rĩ.

Như thở dài vì không được mở ra đã lâu.

Thời điểm Hách Liên Bá Thiên bước chân vào lãnh cung, rõ ràng hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt hơn, Khinh Tuyết chỉ mới liếc mắt một cái, đã cảm giác được sự thay đổi trong tâm trạng của hắn, nhất định là hắn đang than thở.

Than thở vì một nữ tử thông minh như vậy, lại ra đi trong chốn hoang vu vắng vẻ này như thế.

Làm người ai mà chẳng có tình cảm.

Khinh Tuyết không trách hắn.

Nếu hắn không có chút cảm xúc nào, nàng mới cảm thấy đáng sợ.

Nàng một mực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không nói lời nào.

Nàng biết, lúc này giải thích chỉ khiến kẻ khác hoài nghi, nói nhiều sai nhiều, chẳng bằng bình tĩnh quan sát, đợi xem sự thể tiếp diễn đến mức nào.

Nếu Lý Ngọc thật sự không bị điều tra ra, thì cứ để tất cả bí mật biến mất theo cô ta.

Nếu không thể, cho dù cô ta có khai ra nàng, nàng cũng không sợ, không bằng không chứng, bất luận kẻ nào cũng không thể động đến nàng.

Giẫm lên bụi đất, Khinh Tuyết nhấc tà váy, đã thấy Xuân Nhi cẩn thận nâng tà váy hộ nàng, Khinh Tuyết chậm rãi bước vào.

Cái chết của Linh Phi nhìn qua thật tự nhiên.

Cung nhân không di chuyển thi thể của cô ta, cô ta như đang bình tĩnh ngồi dựa vào giường, trên mặt còn nở nụ cười ôn hòa, như thể chết đi là một chuyện rất vui vẻ.

Ánh mắt vẫn khát khao nhìn về hướng Đông, nàng biết, hướng Đông là hướng của tẩm cung của Hách Liên Bá Thiên, nữ tử này, vào lúc ra đi, nhất định là cảm thấy rất giải thoát.

Bị giam trong lãnh cung, cho dù Lý Ngọc không giết cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng phát điên, sống không bằng chết

Nhưng xem ra, cô ta thật sự yêu Hách Liên Bá Thiên rất nhiều, đến tận giờ phút cuối cùng, vẫn không quên dõi mắt tìm hắn dù biết chỉ là vô vọng.

Dường như Hách Liên Bá Thiên cũng cảm nhận được điều đấy, hắn chậm rãi cúi người, lẳng lặng nhìn cô ta, sau đó đưa bàn tay to lớn rắn chắc, nhẹ nhàng lướt qua mi mắt cô ta, vuốt lại đôi mắt không muốn nhắm của Linh Phi.

Giờ phút đấy, Khinh Tuyết mới nhận ra, Hách Liên Bá Thiên thật ra rất nặng lòng với Linh Phi.

Ít nhất khi đến chỗ Hoa Phi, hắn căn bản là không chạm tới Hoa Phi chút nào, chỉ trơ mắt đứng nhìn với thái độ lạnh lùng.

Nhưng khi nhìn thấy Linh Phi, hắn chủ động bước tới vuốt mắt, còn thất thần ngồi trước mặt cô ta một hồi lâu.

Con người luôn lạnh lùng tàn nhẫn như hắn, giờ ngập tràn đau thương

Khinh Tuyết không nói gì, chỉ xoay người, dẫn tất cả cung nữ ra ngoài cửa đứng chờ, hẳn là hắn cần thời gian nói nốt vài lời với Linh Phi.

Khinh Tuyết thầm thở dài, kỳ thật Linh Phi cũng không phải là quá xấu xa, cô ta không quá mưu mẹo xảo trá, chẳng qua là bị tình yêu che mờ lý trí mà thôi.

Khó trách Hách Liên Bá Thiên lại thích cô ta.

Nàng vẫn cho rằng Hách Liên Bá Thiên thích Hoa Phi hơn, thật không ngờ lại sai lầm.

Hắn để Hoa Phi quản lý hậu cung, không là vì cô ta thích hợp hơn, mà là vì có nhiều tình cảm với Linh Phi hơn.

Thâm cung thật sự quá phức tạp.

“Tuyết Phi nương nương, nếu ngài không thoải mái, không bằng trở về nghỉ ngơi một chút đi!” Xuân Nhi nói.

Khinh Tuyết lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là có chút tâm trạng thôi.”

Giờ phút này, nàng sự không cảm thấy chút vui vẻ nào, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hại người thì lòng mình tuyệt đối không biết đến bình yên.

Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.

Vì nàng phải báo thù, vì nàng phải bảo vệ bản thân.

Chỉ có thể đấu tranh trong tuyệt vọng.

Khinh Tuyết quay đầu, liếc mắt nhìn Xuân Nhi một cái, sau đó nói: “Cám ơn ngươi.”

Cung nữ này hầu hạ nàng rất chu đáo cẩn thận, dù nàng biết bản thân không thể tin tưởng người khác một cách dễ dàng một lần nữa, dù nàng không biết cô ta là thật lòng hay giả ý,

Nhưng nàng thấy, giờ phút này cô ta thật sự đối tốt với nàng.

“Nương nương!” Xuân Nhi nghe thấy câu đó, vô cùng kinh ngạc, kinh hãi lên tiếng vì thụ sủng nhược kinh

Chưa từng nghe nói đến chuyện một cung nữ nhỏ nhoi được một phi tử nói tiếng “cám ơn”?

Đây là công việc của cô ta mà.

Khinh Tuyết nhìn cô ta, chỉ cười cười, nhìn cỏ dại ngút ngàn, thản nhiên nói: “Trước kia, chẳng qua ta còn không bằng ngươi, chỉ là một nha hoàn nhóm bếp mà thôi.”

Nàng thản nhiên nói xong thì cất bước đi.

Nhìn khung cảnh hoang vắng nơi này, không khỏi nhớ tới cuộc sống trước kia

Chỗ ngủ của nàng trước kia, so với nơi này còn đơn sơ hơn.

Cái phòng bé tẹo của nàng, lúc nắng chói chang thì thấy ánh mặt trời, lúc mưa tầm tã đương nhiên là hứng mưa.

Nhưng ai nói được là lúc đấy so với lúc này, là cuộc sống nào thảm hơn.

Mới nghĩ đến đấy, đã thấy Hách Liên Bá Thiên đi ra, trên vạt áo của hắn dính một vết máu, long bào màu vàng sáng khiến vệt máu trở nên nổi bật, thoạt nhìn có chút cổ quái.

Nàng biết, nhất định là hắn đã bế cô ta.

Người đàn ông này, xem ra không lạnh lùng như thiên hạ vẫn nghĩ.

Nếu như hắn biết là nàng hại chết Linh Phi, không biết hắn sẽ làm thế nào?

Liệu có thể trong cơn thịnh nộ, sai người lôi nàng ra xử trảm?

Nhìn hắn, nàng bỗng nhiên có chút buồn phiền muốn biết đáp án cho câu hỏi vừa bật ra trong đầu.

Nàng thật sự muốn biết trong lòng hắn, rốt cục là bản thân nặng nhẹ thế nào.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.

Khinh Tuyết lắc lắc đầu.

“Nếu nàng thấy mệt thì đi về nghỉ ngơi trước đi!” Hắn nói, ngữ khí có vài phần thương cảm.

“Không có gì đáng ngại.” Khinh Tuyết dịu dàng trả lời.

“Tối hôm qua các ngươi gác đêm có phát hiện bất cứ chuyện gì khác thường không?” Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng hỏi, nhưng thật ra chẳng hề ôm chút hy vọng mong manh nào.

Ngọc Hoa Cung còn chẳng phát hiện được chút manh mối nào, huống hồ là lãnh cung?

Mấy người gác đêm chỉ canh giữ ở cửa cung, ai muốn ra vào lãnh cung này cũng dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên, các cung nữ canh giữ quì sụp xuống, liên tục lắc đầu: “Hồi Hoàng Thượng, không có.”

Hách Liên Bá Thiên nghe xong có chút không vui, nhưng nghĩ kĩ thì không phát tác ra, chỉ bước thật nhanh ra ngoài.

Khinh Tuyết từ từ đuổi theo.

Nàng đưa mắt nhìn, tường bao lãnh cung cũng không thấp, Lý Ngọc vào đây bằng cách nào nhỉ?

Kỳ thật, đối với Lý Ngọc mà nói, chỉ sợ là vào Ngọc Hoa Cung còn dễ hơn vào lãnh cung, Ngọc Hoa Cung kia, nhất định là có mật đạo ngầm.

Nếu bằng không, Lý Ngọc làm sao có thể liên hệ với Hoa Phi trong suốt những năm qua, mà không bị ai phát hiện?

Hách Liên Bá Thiên đột ngột xoay người, Khinh Tuyết suýt nữa thì đập vào ngực hắn. Nàng ngẩng mặt, nhìn hắn: “Hoàng Thượng?”

Hắn nói với nàng: “Chuyện này, trẫm để nàng giải quyết! Trẫm hy vọng nàng có thể cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng.”

Khinh Tuyết không ngờ hắn nói thế, sửng sốt, sau đó nhìn hắn, không biết rốt cục là hắn có dụng ý gì.

Không phải là hắn hoài nghi nàng sao? Tại sao lại giao nàng xử lý chuyện này chứ?

Nhưng nghĩ kĩ thì thật rõ ràng.

Không nói gì thêm, nàng chỉ lẳng lặng gật đầu: “Khinh Tuyết tuân mệnh.”

“Trường Phong sẽ giúp nàng một tay, nếu không rõ chuyện gì cứ đi tìm tiểu Lưu Tử, bảo hắn cho ý kiến, hắn ở trong cung nhiều năm, biết nhiều chuyện người khác không biết.” Hách Liên Bá Thiên nói.

Khinh Tuyết dịu dàng gật đầu: “Thần thiếp biết ạ.”

Nàng nhìn ra được, hắn muốn nhân cơ hội này mà điều tra cho rõ ràng tất cả.

Nếu nàng thật sự là hung thủ sát hại Hoa Phi và Linh Phi, tất nhiên là không thoát được, nếu nàng không phải, lại có thể nhân cơ hội này tạo dựng uy tín tiếng tăm, đến lúc lập hậu cũng bớt đi mấy phần tranh chấp.

* * *

Đêm đó, Hách Liên Bá Thiên không đến Hải Đường Cung.

Nghe nói có vài thị nữ mới tiến cung, đang ở trong tẩm cung của hắn giúp hắn vui vẻ.

Thời điểm nghe được tin tức này, Khinh Tuyết đang tắm, những cánh hoa lững lờ trôi trên mặt nước, khiến làn da nõn nà trắng mịn của nàng càng thêm nổi bật mê người.

Cánh tay vốn đang vớt hoa để rắc xuống như hóa đá giữa không trung, nàng im lặng như bị điểm vào á huyệt

Nước ấm bốc hơi mịt mù, khiến nàng trở nên mông lung và không thật.

Nàng chỉ cảm thấy lồng ngực tràn ngập khó chịu.

Không nên để ý.

Không phải đã quyết định sẽ rời khỏi sao? Không phải đã sớm biết hắn không thể chỉ có một mình nàng bên gối sao?

Vì sao còn cảm thấy khó chịu?

Hơn nữa, so với những lần nghe thấy tin này trước kia, thật sự khó chịu hơn gấp nhiều lần.

Nàng khép hờ hai mắt, nhìn cánh hoa lững lờ trên mặt nước rồi thả rơi cánh tay.

Hốc mắt như bị hơi nước làm bỏng, khó chịu vô cùng, giống như có thứ gì đó muốn trào ra.

Nàng cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nặn ra một nụ cười, lên tiếng lại thấy giọng mình hốt hoảng đến đau lòng: “Nói thế tức là Hoàng Thượng sẽ không tới đây.”

Xuân Nhi nhìn Khinh Tuyết, không biết vì sao, bỗng nhiên cũng cảm thấy đau lòng, nhưng Tuyết Phi nương nương đã hỏi, cô ta không thể không đáp.

Đành phải nói: “Hẳn là như thế.”

Khinh Tuyết gật gật đầu, chỉ cảm thấy khó chịu nặng nề.

Nụ cười của nàng cứng ngắc, giống như mang mặt nạ.

Rốt cục nàng chậm rãi cúi đầu, nói với Xuân Nhi: “Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi, ta tự tắm được.”

Xuân Nhi nhìn dáng vẻ Khinh Tuyết, cũng hiểu chuyện, nhưng không nói lời thừa thãi nào, chỉ nói: “Vậy nô tỳ lui xuống trước, nương nương có việc cứ gọi, nô tỳ sẽ vào ngay!”

“Uh.” Nàng nhẹ nhàng trả lời.

Nhìn Xuân Nhi đi ra ngoài, khép cửa lại, rốt cục nàng không đè nén được nữa.

Nàng trượt người, chìm xuống nước, tự che giấu bản thân.

Cái lạnh khiến đầu óc nàng trống rỗng.

Không được nghĩ!

Không được nghĩ!

Nàng không được nghĩ đến chuyện đó.

Nàng không được thay đổi quyết định.

Bài học của mẫu thân chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ nàng vẫn muốn dẫm vào vết xe đổ của bà?

Hắn là đế vương, hắn vĩnh viễn không thể chỉ thuộc về nàng.

Vĩnh viễn!

Đến lúc không thể chịu đựng được nữa, nàng trồi lên, bọt nước tung tóe ra bốn phía, hoa vung *** duới sàn.

Nước văng khắp nơi, nhưng rốt cục, đó là nước… hay là lệ.

Một giọt nước chậm rãi chảy vào trong miệng, nàng đưa lưỡi nếm thử, có vị mặn.

Các cung nữ kia, làm sao dám thả muối vào nước tắm của nàng chứ!

Rốt cục nhịn không được, nàng gục vào thành bồn khóc.

Ẩn nhẫn mà không ra tiếng động.

Trong bồn tắm, nước từ ấm áp dần lạnh lẽo. Ngâm mình trong nước, nàng nhịn không được rùng mình một cái, nhưng chẳng có ý định đứng lên, chỉ lẳng lặng đắm mình.

Chỉ cảm thấy, nước lạnh giúp lòng nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Xuân Nhi đứng chờ ngoài cửa, chỉ biết lo âu đứng canh, không biết làm gì hay nói gì cho phải.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, một canh giờ sau, Xuân Nhi không dám đứng đợi nữa.

Tuyết Phi không có chút động tĩnh nào, nếu gặp sơ suất gì thì biết làm sao đây

Vì thế cô ta đứng ở cửa, nhỏ giọng hô: “Tuyết Phi nương nương…”

Một hồi lâu sau, rốt cục nghe thấy thanh âm mỏi mệt không chịu nổi chậm rãi truyền đến: “Uhm…”

“Ngài có cần nô tỳ vào hầu hạ gì không?” Xuân Nhi lại hỏi.

“Không cần.” Khinh Tuyết chậm rãi nói.

Nhúc nhích một chút, mới phát hiện, nàng bất động quá lâu, toàn thân cứng ngắc.

Nước mắt đã ngừng chảy, nàng chậm rãi đứng lên, cầm khăn bông, lau nước mắt và lau người, sau đó bước ra khỏi bồn tắm.

Thân hình thon thả gợi cảm, đầy đặn nõn nà, làn da trắng như bạch ngọc, sáng bóng rạng rỡ, cộng thêm đôi chân dài miên man, có thể khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải phát điên.

Chỉ tiếc, trên lưng là những vết roi nhàn nhạt, khiến tất cả bị giảm đi rất nhiều giá trị.

Nàng chậm rãi khoác áo lót, nói với Xuân Nhi ngoài cửa: “Ta tắm xong rồi, cho người bê bồn ra ngoài đi!”

Xuân Nhi vừa nghe vội vàng đẩy cửa vào.

Thấy Khinh Tuyết chỉ khoác áo lót mỏng manh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hốc mắt lại đỏ hoe, khiến ai nhìn qua cũng thấy nhói lòng.

Xuân Nhi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói nữa, cô ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ, có năng lực nói được gì chứ? Huống hồ, đây là chuyện của chủ nhân, không đến lượt nô tỳ như cô ta nhúng tay can thiệp.

Về phần Khinh Tuyết, chỉ chậm rãi xoay người, đi về phía phòng ngủ.

Sống trên đời có ai không gặp khó khăn bao giờ.

Có thể khóc ra, khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ít nhất cũng không còn quá đau khổ nữa.

Hoặc là nói cho chính xác, giờ phút này, nỗi đau đã bị giấu kín, khi ngày mai đến mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.