Tam Quốc Tranh Phong

Chương 4: Lưu Kỳ (2)




Thế nhưng không phải nghĩ là có thể thực hiện được, dựa vào trí nhớ của Lưu Kỳ, hiện tại chỉ cách trận chiến Quan Độ nhiều nhất một hai năm, phần lớn những văn thần võ tướng này đã có chỗ dốc sức, hoặc trong lòng đã chọn người lương nhờ, phỏng chừng phải tìm ra lý do xác đáng để những người này dốc lòng vì ngươi mới được.

- Aizzz, thực sự phiền toái.

Lưu Kỳ suy nghĩ rồi mơ mơ màng màng ngủ.

Khi Lưu Kỳ tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Áo ngủ bằng gấm sau lưng cũng không biết bị lấy đi khi nào, mà ngay cả đau đớn trên người cũng đã tiên tan rồi.

Sau khi Lưu Kỳ mở mắt, thấy vẫn là phòng ngủ lúc trước hắn có chút thất vọng thở dài, sau đó lại không khỏi tự giễu:

- Ngày hôm qua đang tốt lành, bỗng nhiên lại tới nơi này, hôm nay hi vọng có thể quay trở về.

Lưu Kỳ đang muốn đứng dậy, thì có vài ả nha hoàn đã mang bồn nước, khăn mặt gột sạch vào. Bọn họ chính là hai nha hoàn hôm qua hắn gặp.

Rõ ràng đã đứng ở bên ngoài chờ từ sớm, chờ tới khi nghe thấy Lưu Kỳ có động tĩnh mới tiến vào.

Lưu Kỳ được hai nàng hậu hạ, sau khi rửa mặt xong, liền đi ra đại sảnh dùng bữa.

Tình nhi, Uyển nhi chính là tên của hai nha hoàn hầu hạ hắn. Các nàng là nha hoàn trong mấy chục nha hoàn do quản gia Chương Bá tìm về chuyên môn chăm sóc Lưu Kỳ trong thời hắn hôn mê.

Hắn cũng đã hôn mê ba ngày ba đêm.

Đây chính là tin tức vừa nãy Lưu Kỳ đạt được từ miệng Tình nhi, Uyển nhi. Còn về phần những thứ khác hai người đều không biết.

Lưu Kỳ vừa ăn cơm xong, Chương Bá liền đến.

- Thiếu gia tỉnh lại là tốt rồi, ngày hôm qua vốn phải đến thăm thiếu gia, nhưng thiếu gia vừa mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi, cho nên ta không tiện quấy rầy, mong thiếu gia không trách.

Chương Bá nói xong xem xét Lưu Kỳ, thấy toàn thân hắn không có chỗ nào không ổn, trên mặt cũng nhếch lên tia tươi cười.

Quản gia Chương Ba năm nay hơn năm mươi tuổi, đôi mắt bình thản mà lại sâu thâm. Toàn thân áo xanh khiến người ta cảm thấy bộ dáng y không tương xứng với tuổi.

Dựa theo trí nhớ của Lưu Kỳ, từ khi Lưu Kỳ còn nhỏ Chương Bá đã đi theo Lưu Kỳ, Lưu Kỳ rất cung kính đối với y, vẫn luôn gọi y là Chương Bá.

- Không việc gì, hai ngày nay đã khiến Chương Bá bận tâm rồi.

Lưu Kỳ đứng lên nhìn Chương Bá, thấy ánh mắt Chương Bá có chút mệt mỏi, tuy cực lực che dấu, nhưng không thể nào dấu được Lưu Kỳ.

- Hai ngày ta hôn mê, người vất vả nhất hẳn là Chương Bá.

Lưu Kỳ nhẹ giọng nói.

- Công tử nói đùa, đây đều là việc ta phải làm.

Chương Bá cười nói.

- Ta hôn mê hai ngày, có chuyện gì phát sinh không?

Lưu Kỳ hỏi, với thân phận của hắn hiện tại hôn mê ba ngày, tất sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh.

- Trấn Nam Tướng Quân từng phái người tới đây một lần, xác nhận công tử không có việc gì sau đó liền trở về. Bàn công tử và Tam công tử cũng ở đây canh giữ hai ngày, thấy bọn họ thực sự quá mệt mởi, lão hôm qua đành để bọn họ trở về, ta đã phái người thông báo tin tức thiếu gia tỉnh lại, có lẽ tí nữa sẽ có tin tức phản hồi.

Chương Bá nói.

- Xem ra ta đây thực sự không được coi trọng.

Hôn mê ba ngày Lưu Biểu chỉ phái người đến hỏi thăm một chút rồi thôi. Ngoài ra Lưu Kỳ nghĩ đến hai tiểu tử kia, không khỏi cười hỏi:

- A, hai tiểu tử kia không gây ra chuyện gì đấy chứ?

Trấn Nam Tướng Quân chính là phụ thân của Lưu Kỳ - Lưu Biểu. Sau khi Lưu Biểu bình định Kinh Châu, lần lượt được phong làm Trấn Nam Tướng Quân, Kinh Châu Mục, Thành Võ Hầu, có quyền thảo phạt các chư hầu. Mọi người có thể gọ là Trấn Nam Tướng Quân, Châu Mục đại nhân, hoặc là Võ Hầu đại nhân.

Đương nhiên những người có uy danh cao, ví như Bàng Đức Công, Hoàng Thừa Ngạn... Có thể trực tiếp gọi Lưu Biểu là Cảnh Thăng. Đối với việc Lưu Biểu thăm hỏi, Lưu Kỳ không cảm thấy bất ngờ, chân chính để hắn để ý chính là hai người khác.

Tam thiếu gia là đệ đệ của Lưu Kỳ - Lưu Tu, Lưu Tu là con trai thứ ba của Lưu Biểu, Lưu Kỳ không có ấn tượng đối với y, vì trên lịch sử không có thanh danh gì. Nhưng dựa theo trí nhớ của " Lưu Kỳ ", Lưu Tu rất thân cận đối với hắn, bởi vì Lưu Tu mất mẹ từ nhỏ có thể nói là cùng cảnh ngộ với Lưu Kỳ, hơn nữa từ nhỏ kính nể học thức của vị đại ca Lưu Kỳ, cho nên mọi việc đều nghe theo Lưu Kỳ.

Bàn thiếu gia Lưu Bàn là con trai của đường huynh Lưu Biểu, khi trước phụ thân y đi theo Lưu Biểu bình định Kinh Châu bị chết trận, ngay sau đó mẫu thân lại ốm chết, để lại Lưu Bàn không ai chăm sóc, Lưu Biểu liền mang theo bên người nuôi nấng.

Lưu Bàn từ nhỏ thích võ ghét văn, luyện thành một thân võ nghệ cực tốt, thường xuyên đánh lộn cùng người, thuộc loại người không sợ trời không sợ đất. Duy chỉ sợ Lưu Kỳ.

Bởi vì từ nhỏ Lưu Bàn và Lưu Kỳ cùng nhau đọc sách, ham chơi nên luôn luôn bị Lưu Kỳ giáo huấn. Lâu ngày khiến y rất sợ Lưu Kỳ, biết Lưu Kỳ muốn tốt cho mình vì thế rất kính nể Lưu Kỳ, từ nhỏ theo bên cạnh Lư Kỳ, bất cứ ai dám bất kính đối với Lưu Kỳ, đều bị y giáo huấn. Nghiễm nhiên trở thành bảo tiêu của Lưu Kỳ.

Ba người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau đọc sách, cùng ngủ, cùng chơi đùa. Lưu Kỳ giống như huynh trưởng của hai người chăm sóc hai người bọn họ, cũng giống như phụ thân dạy bảo bọn họ. Ngoại trừ Chương Bá, hai người này là người Lưu Kỳ có thể tin tưởng nhất.

- Lưu Kỳ này cũng không quá tệ, ít nhất có hai huynh đệ này có thể tin cậy.

- Ha ha, thiếu gia lần này nhầm rồi, sau khi thiếu gia hôn mê, tam thiếu gia và Bàn thiếu gia cũng không gây chuyện, trầm ổn hơn nhiều so với trước kia.

Chương Bá cười nói.

- Thiếu gia, tam thiếu gia, Bàn thiếu gia tới.

Một gã tùy tùng chạy tới nói.

- Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lưu Kỳ theo bản năng nghĩ tới câu này, may mắn không có nói ra, thầm nghĩ chính mình phải chú ý mới được, bằng không bị người chê cười là chuyện nhỏ, chọc người hoài nghi mới là chuyện lớn.

Lưu Kỳ và Chương Bá đi ra ngoài cửa, còn chưa tới cửa phủ đã thấy hai thiếu niên ở bên ngoài đi tới.

Thiếu niên bên trái bộ mặt thanh tú, mặc áo bào màu lam, trên áo bào có thêu đường viền màu tím, thoạt nhìn toàn thân khí thế hiên ngnag khiến người ta không dám trực tiếp nhìn thẳng, thiếu niên này chính là Lưu Tu.

Thiếu niên bên phải mặt sắc như đao, môi hồng răng trắng, đi thẳng đến để lộ ra cảm giác anh tuấn uy vũ, chính là Lưu Bàn.

Nhưng trong mắt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng.

- Đại ca.

- Đại ca.

Hai người thấy Lưu Kỳ liền bước nhanh hơn.

- Ha ha ha, hai tiểu tử các người vừa gây họa phải không?

Lưu Kỳ cười nói.

- Đại ca, đừng khinh người quá đáng.

Lưu Bàn nói. Lưu Bàn và Lưu Tu quan sát một hồi, thấy Lưu Kỳ không việc gì, đều thở phào nhẹ nhõm.

- Đi, hôm nay đến Tụ

Phúc Lâu chúc mừng đại ca một chút.

Lưu Tu ở bên thuận miệng nói.