Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 25: Ngoại truyện 2: Bạch Chân




Khi con trai thứ tư của nhà Bạch Chỉ quân gia đầy tuổi, Chiết Nhan của rừng đào mười dặm đến chơi.

Phải biết rằng khi hồ ly ở Thanh Khâu vừa chào đời, tuy là tiên thai nhưng cũng không khác với những hồ ly bình thường là mấy, đều không mang hình người. Đến khi tròn một tuổi, hấp thu đủ linh khí trời đất và sữa mẹ mới có thể hóa thành hình người, hơn nữa còn là dáng dấp của một đứa trẻ sơ sinh.

Đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời, đương nhiên phải nhăn nheo rồi.

Cho dù sau này con trai thứ tư của nhà họ Bạch ở Thanh Khâu đẹp đến mức kinh thiên động địa, thần sầu quỷ khốc, lúc đó, cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhăn nheo, dài chưa đầy hai thước mà thôi.

Tiên tộc Cửu Vỹ Bạch Hồ này là một tiên tộc được nhiều ưu ái, ai ai cũng đẹp bẩm sinh. Nhưng khi người ta trưởng thành thường rất khó mà chịu được một ngày nào đó tướng mạo của mình trở nên xấu xí, hoặc là mình đã từng xấu xí.

Con trai thứ tư nhà họ Bạch chính là một nhân tài trong số đó.

Thực ra hồ ly chín đuôi luôn sống một cuộc đời đẹp đẽ, tươi sáng, thực ra nếu cuộc đời không tươi sáng, chính là khi họ mới hóa thành hình người. Nhưng lúc đó vẫn là một hồ ly sơ sinh đương nhiên họ không biết thế nào là đẹp xấu, cũng không trăn trở gì về ngoại hình của mình. Cho dù sau này trưởng thành rồi, nhớ lại khi còn nhỏ mình là một đứa bé xấu xí thì cũng thường tự an ủi mình rằng trẻ con không thể chia ra đẹp xấu, cũng không bận tâm làm gì.

Nhưng con trai thứ tư nhà họ Bạch lại không giống vậy, có câu nói rằng “kẻ trí hay lo nghĩ”. Khi Lão Tứ còn chưa hóa thành hình người đều do Lão Tam nhà họ Bạch chăm sóc, khi còn là hồ ly Lão Tứ là một tiểu hồ ly rất đẹp, Lão Tam thường ôm chàng đi khắp nơi khoe: “Tiểu hồ ly này có đẹp không, chưa bao giờ thấy tiểu hồ ly nào đẹp như thế này mà, hi hi hi, đây là đệ đệ của ta, mẹ ta đã sinh thêm đệ đệ cho ta”. Gặp một tiểu hồ ly không đẹp bằng là Lão Tam nhà họ Bạch lại lén dẩu môi, thì thầm vào tai Lão Tứ: “Ầy, con hồ ly đó xấu hoắc, chậc chậc chậc…”.

Thế nên, khi đó con trai thứ tư nhà họ Bạch thông minh mẫn tiệp còn chưa đầy tuổi nhà họ Bạch đã có khái niệm tương đối về xấu đẹp.

Khi con trai thứ tư nhà họ Bạch đầy tuổi, Bạch Chỉ Đế Quân chỉ làm tiệc đầy tuổi trong phạm vi gia đình, Chiết Nhan xưa nay luôn quan hệ rất tốt với nhà họ Bạch, đương nhiên cũng tới dự.

Lão Tam cẩn thận bế đệ đệ của mình tới, Chiết Nhan uống một ngụm rượu, híp mắt ngắm nhìn hồi lâu: “Haizz, Bạch Chỉ, thằng nhóc này sao lại xấu thế?”.

Chiết Nhan nói như vậy đương nhiên vì lão chưa cưới vợ, chưa từng có con, không biết trẻ con trong thiên hạ khi mới sinh đều xấu như vậy. Số trời đã định Lão Tứ sẽ trở thành mỹ nhân, nếu nhìn kỹ một lượt khuôn mặt nhăn nheo của chàng thực ra cũng có thể tìm được những đường nét đáng yêu.

Lão Tứ nhà họ Bạch chưa bao giờ bị gắn với từ “xấu”, vừa nghe thấy Chiết Nhan nói chàng như vậy, thân hình nhỏ bé liền giật nảy một cái.

Chàng rất bi phẫn, rất ấm ức, mắt lập tức ngân ngấn lệ.

Nhưng chàng cảm thấy tuy mình còn nhỏ, cũng là một nam tử hán, khi chàng còn làm thân hồ ly, các anh của chàng từng dạy nam tử hán có thể đổ máu nóng chứ quyết không rơi lệ, chàng vẫn còn nhớ kỹ, nên cắn môi nuốt lệ vào trong, nhưng chàng không có răng nên không cắn được. Thế nên dáng vẻ kiên cường của chàng trong con mắt của người ngoài lại là nhệch miệng, muốn khóc mà không khóc được, như thế lại càng xấu hơn.

Chiết Nhan vỗ nhẹ lên ngực chàng, cười nói: “Có lẽ lớn lên sẽ không xấu như thế này nữa”.

Lão Tứ nhà họ Bạch cuối cùng cũng òa lên khóc.

Cửu Vỹ Hồ Ly vốn rất chuộng lễ đặt tên trong tiệc đầy tuổi, mà đến giờ Lão Tứ nhà họ Bạch vẫn còn khóc lóc bù lu bù loa nên việc này đành tạm gác lại. Vì xưa nay Thanh Khâu có một quy định, đặt tên cho trẻ nhỏ là một việc cần thận trọng, tên đặt xong rồi thì trước tiên vừa đọc lên cho trẻ nghe, nếu nghe nó liền bật cười mới được coi là chắc chắn, tuy trẻ không thực sự lắng nghe cái tên đó, nhưng nó cảm thấy hợp ý mình thì mới cười. Khi đọc tên cho trẻ nghe, cần một người ngồi bên cạnh, để trêu đùa đứa trẻ này. Nhưng tình hình bấy giờ, con trai thứ tư nhà họ Bạch đau lòng vô hạn, đương nhiên cười không nổi.

Nghi thức đặt tên bị lui đến sinh nhật lần thứ hai của Lão Tứ.

Năm nay, Lão Tứ đã lớn hơn, trắng trẻo mũm mĩm, vô cùng đáng yêu. Chiết Nhan ở rừng đào rất rảnh rỗi nên cũng đến.

Ngày sinh nhật, Lão Tứ chạy đi hỏi cha mình, thúc thúc năm ngoái có tới không. Bạch Chỉ Đế Quân kinh ngạc hỏi: “Thúc thúc nào?”. Lão Tứ xấu hổ xoắn vạt áo nói: “Thúc thúc đẹp trai nói con xấu xí ấy”.

Bạch Chỉ Đế Quân càng bất ngờ trước trí nhớ của con trai mình, gật đầu nói: “Đương nhiên có đến”.

Thế là, Lão Tứ vui vẻ chạy đến bên hồ nước cạnh động Hồ Ly, ngồi bên hồ luyện tập cả nửa ngày các vẻ mặt đáng yêu, vẻ mặt mê hồn, vẻ mặt ấm ức, vẻ mặt ngây thơ…

Ngày hôm sau, gió mát phe phẩy, trời trong mây tạnh. Con trai thứ tư nhà họ Bạch dậy thật sớm, bê chiếc ghế dựa nhỏ ra trước động Hồ Ly, nôn nóng ngóng chờ Chiết Nhan. Chàng chờ mãi chờ mãi, chờ mãi chờ mãi, chốc chốc lại đến bên hồ soi xuống mặt nước chỉnh lại áo quần, thiếu điều là rũ tóc xuống hồ gội đầu, sau đó quay về ngồi trên ghế tiếp tục đợi.

Gần đến buổi trưa, Chiết Nhan mới cưỡi một đám mây lành đến động Hồ Ly, nhìn thấy Lão Tứ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt liền sáng lên, kéo chàng một cái ôm vào lòng, cười nói: “Nhóc con xinh đẹp ở đâu chui ra thế này?”.

Nhóc con xinh đẹp Lão Tứ nhà họ Bạch đang nép trong lòng Chiết Nhan, chàng cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, nhưng vẻ mặt vẫn giả đò bình tĩnh. Thúc thúc này nói chàng đẹp rồi, cuối cùng người ấy cũng thừa nhận chàng đẹp rồi…

Lão Tứ nhà họ Bạch nép trong lòng Chiết Nhan rụt rè nhếch môi, thơm Chiết Nhan “chụt” một cái.