Tam Thái Tử

Chương 33: Thám thính lúc nửa đêm




Lúc này tại tẩm cung, tiểu nha đầu đang luyện chữ, trên bàn la liệt những chiếc bút lông ngỗng ngổn ngang. Có vẻ tiểu nha đầu cực kì có hứng thú với mấy đồ vật mới lạ.

- Điện hạ, mấy thứ gọi là bút lông ngỗng này dùng thật tốt, chỉ nhúng mực một lần đã viết được rất nhiều chữ, chỉ là em vẫn chưa quen lắm.

Tiểu nha đầu cầm bút lông ngỗng, cau mày nhăn mặt nói.

- Cứ từ từ tập viết đi, dần dần rồi sẽ quen. Mà này, em từng tu luyện võ đạo chưa?

Lý Lân hỏi.

- Võ đạo ư? Em đâu có tư cách tu luyện chứ, cung nữ trong cung phần lớn đều không biết võ.

Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, đáp lời.

- Thế nhưng sao ta lại thấy vài cung nữ trong Lan Đài Uyển có tu vi võ đạo rất cao vậy?

Lý Lân nhớ tới vụ việc thái giám trung niên và cung nữ béo lần trước ở Lan Đài Uyển, tu vi võ đạo của cung nữ béo kia vô cùng cao, thậm chí còn cao hơn cả thái giám trung niên.

- Phần lớn cung nữ biết võ bên người các nương nương trong cung đều là thiếp thân thị nữ hồi môn mang đến từ nhà, tu vi võ đạo của họ cao là để bảo vệ chủ tử của mình.

Tiểu nha đầu thản nhiên đáp.

- Nha đầu, vậy em có muốn tập võ không?

Lý Lân cười hỏi.

- Em ư?

Đôi mắt to tròn của tiểu nha đầu mở lớn, trong đôi mắt ngập tràn sự kinh ngạc,

- Đương nhiên là em, vừa lúc ta đang có một bộ công pháp tu luyện võ đạo cơ sở, rất thích hợp để người trẻ tuổi như em tu luyện.

Lý Lân bỗng nhớ tới quyển điển tịch tu luyện cơ sở mà hắn xem một lần rồi quẳng qua một bên.

- Chuyện này… này…

Dao Cơ lắp bắp không nói nên lời, nhưng Lý Lân vẫn cảm nhận được niềm khát vọng ánh lên trong đôi mắt nàng.

- Được rồi, từ hôm nay trở đi, lúc không có việc gì em cứ an tâm mà tu luyện điển tịch võ đạo trong cung điện đi, lúc chán có thể tới Linh Thú Ti tìm ta.

Lý Lân cười cười xoa đầu nàng. Tóc của tiểu nha đầu vô cùng mềm mại, hơn nữa cực kì mềm mượt, sờ vào rất thoải mái, sau khi nếm mùi một lần, Lý Lân đâm ra sinh nghiện, thỉnh thoảng lại xoa đầu nàng.

Tiểu nha đầu không để ý chuyện Lý Lân làm rối tóc của nàng, bởi vì nàng cảm nhận được mỗi khi Lý Lân xoa đầu vuốt tóc nàng, dường như quan hệ giữa hai người lại càng thêm thân mật, cảm giác ấm áp nhàn nhạt phát ra từ linh hồn này khiến tiểu nha đầu quyến luyến không muốn rời xa.

Đưa điển tịch tu luyện cơ sở cho Dao Cơ, nàng biết chữ nên Lý Lân không cần nói gì thêm, hơn nữa trong đó còn có sẵn ghi chú của mấy lão tổ tông, có thể nói là đã giảng giải đủ mọi chuyện có thể gặp trong lúc tu luyện cơ sở rồi, so với loại sư phụ nửa vời như Lý Lân còn tốt hơn. Thế nên Lý Lân mới yên tâm để nàng tu luyện một mình.

Điển tịch cơ sở chia làm chín tầng, tương ứng với cửu phẩm của võ sĩ, đây là công pháp cấp thấp nhất trên đại lục Thương Long. Điển tịch này thậm chí còn không có tên, chỉ gọi chung chung là điển tịch cơ sở. Điển tịch cơ sở nếu tu luyện tới viên mãn, tối đa chỉ có thể đột phá võ sĩ đạt tới thực lực Võ sư nhất phẩm mà thôi. Vì là công pháp cơ sở nên tốc độ tu luyện rất chậm, muốn tu luyện từ tầng một lên tới viên mãn, cho dù là thiên tài cũng phải mất một năm, còn người thường thì sợ rằng phải mất ít nhất ba năm. Thế nhưng trên đời này có mấy người chịu tốn mấy năm để tu luyện bộ điển tịch cơ sở này chứ, trong ba năm đó, nếu tu luyện một bộ huyền công hoàng cấp trung giai đã có thể đạt tới thực lực Võ sư tam phẩm tứ phẩm rồi, thậm chí còn có thể qua cả thực lực Võ sư lục phẩm, đạt tới trình độ Võ sư cao cấp. Do đó người tu luyện điển tịch cơ sở phần lớn đều là trẻ con sáu, bảy tuổi, tu luyện để đặt nền mòng cơ bản, sau khi lớn hơn sẽ đổi sang công pháp tốt hơn. Dao Cơ tuy cũng còn nhỏ, nhưng dù sao cũng đã 11 tuổi rồi, tu luyện công pháp cơ sở sợ rằng làm nhiều mà được ít. Đáng tiếc Lý Lân không có bộ công pháp nào tốt hơn bộ điển tịch cơ sở này, Tiên Thiên Nhất Khí Quyết và Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh lại không thể truyền cho người ngoài, nên Lý Lân đành để Dao Cơ tu luyện điển tịch cơ sở trước, sau này có công pháp tốt hơn thì tính sau.

Lúc này, ba gã tiểu thái giám ngự thiện phòng vừa lúc mang tới 500 cân tinh thịt linh thú, trong đó tinh thịt linh thú chuẩn giai cũng phải hơn 200 cân. Điều này khiến Lý Lân vô cùng hài lòng, trong lòng không hề hối hận chút nào vì đã lấy đi phần hưởng tinh thịt linh thú của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử. Thương hại địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình. Lý Lân tuy không phải là kiêu hùng – thà phụ hết người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ mình, nhưng tuyệt đối cũng không phải người lấy ơn để báo oán. Hắn đơn giản là chính hắn, một dong binh độc hành không kiêng kỵ bất cứ thứ gì mà thôi.

Toàn bộ hoàng cung chìm trong màn đêm, không gian tĩnh lặng tịch mịch, hoàng cung thật sự không giống như trong phim điện ảnh kiếp trước, lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, nếu như vậy thật thì người trong cung ngủ thế nào được. Thái giám cung nữ trong hoàng cung cũng là người, mà đã là người thì bọn họ cũng có lúc cần nghỉ ngơ, do đó, người trực buổi tối trong cung rất ít. Còn về chuyện an toàn trong cung thì không cần phải lo, hoàng cung dù sao cũng là đại bản doanh của hoàng thất Lý gia, những gì tích lũy được trong 500 năm đều ở đây hết, ngay cả cao thủ trên Tiên thiên cũng có, cho dù là một con chuột chạy qua chạy lại trong hoàng cung cũng không thể nào thoát khỏi tầm mắt họ. Có những người này, cũng giống như có siêu cấp radar 24/24 vậy, cho nên áp lực lên lực lượng thủ vệ trong cung cũng nhẹ đi nhiều.

Ngoài đình hoàng cung, ba bóng đen xinh xắn nhanh chóng lách qua binh sĩ tuần tra, né một số trạm canh gác, dùng tốc độ cực nhanh vô thanh vô tức tới gần hắc điện của Tam hoàng tử Lý Lân. Ba bóng đen này chính là Trưởng công chúa, Lâm Vãn Tình và Tần Tuyết Linh.

- Ở đây sao?

Giọng Trưởng công chúa tràn đầy sự kinh ngạc, vốn nàng nghĩ, nam nhân có thể khiến hòn ngọc quý trên tay Nguyên Soái đế quốc hận đến nghiến răng nghiến lợi, chắc phải là nhân vật số má nào đó, không ngờ người đó lại ở trong một cung điện gần như vứt đi thế này.

- Chính là ở đây, em tìm hiểu rõ ràng rồi, tiểu tặc kia ở đây từ năm 10 tuổi, tới giờ đã 5 năm rồi.

Tần Tuyết Linh hưng phấn nói.

- Thôi đừng nói nữa, chúng ta mau dò xét nhanh đi, lỡ loạn lên thì không tốt đâu.

Người che mặt còn lại chính là Lâm đại tiểu thư Lâm Vãn Tình, nàng lo lắng nhìn về phía sâu trong hoàng cung rồi nói.

Trưởng công chúa gật đầu, vô thanh vô tức đi tới trước cửa tiểu hắc điện của Lý Lân, ngay lập tức xuất hiện một lưỡi dao sắc bén đâm vào trong cửa sổ.

Một tiếng “tạch” cực nhỏ vang lên, rồi sau đó cửa sổ mở ra không chút tiếng động. Tần Tuyết Linh đại hỉ, đứng dậy vội xông vào.

- Đợi đã! Nhìn xem thế nào đã!

Lâm Vãn Tình vươn tay kéo nàng, trong lòng xuất hiện cảm giác không ổn. Nàng liếc mắt nhìn trưởng công chúa, trưởng công chúa khẽ gật đầu, thân thể linh hoạt nhảy qua cửa sổ tiến vào trong tiểu điện. Bên trong mặc dù có ngọn đèn yếu ớt, nhưng vẫn không rõ ràng lắm.

Tần Tuyết Linh nhìn Lâm Vãn Tình, lúc này Lâm Vãn Tình mới gật đầu, Tần Tuyết Linh lập tức đại hỉ, vội vàng nhảy vào. Dù sao nàng cũng là Võ sư bát phẩm, ẩn giấu bản thân cũng không khó khăn gì mấy.

Trên giường Lý Lân có một đống nhô lên, lờ mờ hình người, lại thêm tiếng hít thở đều đều truyền tới, triệt để phá tan lo lắng của trưởng công chúa. Ba cô gái thong thả tới gần chiếc giường.

- Roạt…!

Một tiếng đao ngâm khẽ vang lên ngay sau ba cô gái, ánh đao sáng loáng bổ về phía sau Lâm Vãn Tình. Lâm Vãn Tình dùng Thiết Bản Kiều theo phản xạ, cả người ngửa ra phía sau muốn né nhát đao. Thế nhưng một đao kia vẫn đuổi theo nàng không hề buông tha, vẫn nhắm về phía mi tâm của Lâm Vãn Tình. Lâm Vãn Tình thậm chí không cần nhìn cũng biết, nếu như một đao kia tới đích, nàng nhẹ nhất cũng bị hủy dung.

Trưởng công chúa và Tần Tuyết Linh đại kinh thất sắc, một đao kia xuất hiện ngay lúc các nàng vừa thả lỏng cảnh giác, không ai ngờ tới trong gian phòng này ngoài Lý Lân vẫn còn người khác nên ngay cả Trưởng công chúa là võ tông lục phẩm cũng không kịp ra tay cứu viện.

- Đừng…!

Tần Tuyết Linh vô thức hô lên.

Đao phong bá đạo dừng ngay sát mi tâm của Lâm Vãn Tình, đao khí bạo liệt trực tiếp chém nát hai tầng khăn che mặt đen trắng của Lâm Vãn Tình, lộ ra một dung nhan mỹ lệ như buồn như vui.

- Phốc xuy ——!

Lý Lân phun ra một ngụm máu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thế nhưng đây không phải việc trọng yếu nhất, ngay khi hắn vừa nhìn thấy gương mặt của Lâm Vãn Tình thì cả người như bị sét đánh. Trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy khiếp sợ, với kẻ có thần kinh cứng cỏi như hắn mà cũng có chút không chịu được.

- Vãn Tình, em… em thì ra không… chết sao?

Lý Lân gian nan lắm mới nói ra nổi mấy từ này, rồi hắn phun ra 3 ngụm máu, chìm vào hôn mê.

- A…!

Một tiếng thét chói tai phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong hoàng cung, tiểu nha đầu nghe thấy tiếng động mơ màng tỉnh dậy rồi hét lên chói tai.

Trưởng công chúa biến sắc, ra tay nhanh như chớp, trong nháy mắt đánh ngất Dao Cơ.

- Chúng ta mau đi thôi!

Trưởng công chúa trầm giọng nói. Vừa rồi nàng không để ý, không ngờ Dao Cơ lại tỉnh lại ngay lúc này, hơn nữa còn hét lên chói tai. Ai có thể ngờ tiểu nha đầu luôn dịu dàng lại có thanh âm lớn như vậy chứ. Thế nhưng dù thế nào thì lần này kế hoạch giáo huấn Lý Lân của Tần Tuyết Linh đổ bể thật rồi.

- Thế nhưng… liệu hắn có chết không!

Trong giọng nói Tần Tuyết Linh có chút không đành lòng, nhưng hiện giờ Trưởng công chúa không có thời gian mà lo mấy chuyện này, âm thanh vừa rồi đã kinh động tới Ngự lâm quân trong hoàng cung, nếu như không mau rời khỏi sợ rằng sẽ có phiền toái lớn, mà Trưởng công chúa vừa về nước, điều nàng không muốn gặp nhất chính là phiền phức.

- Kiếm khí phản phệ mà thôi, không chết được đâu, trọng thương, trong vòng nửa năm không thể vọng động võ đạo.

Trưởng công chúa liếc mắt nhìn Lý Lân, trầm giọng lên tiếng. Rồi nàng kéo theo Tần Tuyết Linh đang chần chừ, vội nhảy ra ngoài cửa sổ. Lâm Vãn Tình nhìn những mảnh vụn khăn che mặt trên mặt đất, sắc mặt vô cùng phức tạp. Nàng liếc mắt nhìn Lý Lân một cái thật sâu, rồi rời đi theo hai người Trưởng công chúa.

Chỉ sau chưa tới nửa thời gian một chén trà, toàn bộ khu vực ngoại đình vang lên những tiếng la rung trời.

- Tam hoàng tử bị ám sát, nhanh bắt thích khách, Tam hoàng tử bị ám sát, nhanh bắt thích khách…

Toàn bộ khu vực ngoại đình hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, mà bảy hoàng tử khác - do cũng ở ngoại đình nên đương nhiên rất nhanh đã nhận được tin tức.

- Lão Tam/Tam ca có chết không?

Phản ứng đầu tiên của bảy vị hoàng tử chính là câu nói này. Nhưng sau khi nghe báo lại là không chết, biểu tình của từng người lại khác nhau. Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử là vô cùng thất vọng, những hoàng tử còn lại hầu hết là vừa cảm thấy đáng tiếc vừa cảm thấy may mắn. Nếu Lý Lân bị ám sát thật, ai biết tiếp theo có đến lượt họ không.

- Tam hoàng tử điện hạ trọng thương, ngự y phán đoán ít nhất trong vòng nửa năm không thể tu luyện võ đạo.

Tin tức này rất nhanh truyền tới bảy vị hoàng tử. Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử đương nhiên vô cùng thoải mái, nếu như không phải ngại thời điểm không thích hợp cho lắm thì sợ rằng chúng còn muốn mở tiệc ăn mừng, còn những hoàng tử khác phản ứng không giống nhau, nhưng không ai chịu tới thăm trước.

Tạm thời không đề cập tới mấy tên gia súc không để ý gì tới tình thân này nữa, tại Thiên nữ cung của trưởng công chúa, bầu không khí lúc này vô cùng nặng nề.

- Vãn Tình, hắn nhìn thấy mặt em rồi sao?

Sắc mặt Trưởng công chúa ngưng trọng, hỏi.

Lâm Vãn Tình gật đầu, hiện giờ trên mặt nàng đã không còn tấm lụa che mặt nữa, khuôn mặt tinh xảo tuy không bằng hai người trong Tứ đại mỹ nữ đế quốc là Trưởng công chúa và Tần Tuyết Linh, thế nhưng khí chất thanh thuần toát ra từ nàng đã bù đắp lại cho sự thua kém về mặt dung nhan, khiến cả người nàng hiện lên vẻ linh hoạt kỳ ảo như tiên nữ giáng trần. Nếu chỉ so khí chất, ngay cả Trưởng công chúa và Tần Tuyết Linh có hợp lại cũng không bằng nàng.

- Trời ạ, lần này phiền phức to rồi!

Trưởng công chúa khẽ vuốt trán, phiền não không thôi.