Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 111: Đặt chân thiên huyền – 1




Đường nhỏ giữa núi rừng, hơn mười cỗ thi thể nằm trên đất, bị ánh trăng chiếu tới, lại càng dữ tợn khủng bố.

Mạc Khải lần lượt kiểm tra thi thể trên mặt đất, hy vọng có thể phát hiện dấu vết để lại, nhưng vô ích.

Còn tưởng ngày ấy bị đánh lén chẳng qua là đụng phải vận đen, nhưng liên tiếp xảy ra sự cố, thì không đơn giản nữa, Đinh Hình che ngực, cánh tay phải đang không ngừng rướm máu, trên đường thích khách không ngừng, thật làm cho người ăn đủ khổ.

“Đại công tử, những người này sợ là nhằm vào chúng ta đi.”

Hàn Đàm trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Đi thôi, mau chóng chạy về Thiên Huyền cung.”

“Vâng” Nếu những người này nhằm vào Thiên Huyền cung, không biết trong cung hiện tại thế nào, ba người cũng biết tình hình nghiêm trọng, không khỏi đều nghiêm túc lên.

Đúng lúc này, trong bụi cỏ bên cạnh nhảy ra một người, trên đầu dính đầy cỏ, vạt áo sớm bị sương sớm thấm ướt, cũng không biết là đói hay mệt, vẻ mặt thoạt nhìn có chút uể oải, bất quá tinh thần hoàn hảo.

Bị một mũi kiếm sắc nhọn đặt trên cổ thực khó chịu, nhất là sau khi chạy một ngày đường, ta nắm mũi kiếm mỏng kia, nhanh chóng nói: “Là ta”

Lúc này đám Đinh Hình cũng thấy rõ người, tuy là buông kiếm xuống, nhưng vẫn có chút cảnh giác, nghĩ đoạn đường này bọn hắn bị đuổi giết không ngừng, người này lại không rõ lai lịch, cũng thật trùng hợp, trừ bỏ lần đầu đụng phải độc tiễn, mỗi lần bọn hắn lọt vào tập kích đều đúng lúc người này vắng mặt, trùng hợp như thế, thật sự không thể không phòng, không chỉ Đinh Hình nghĩ như vậy mà Mạc Khải cùng Trọng Thích cũng nổi lên tâm tư tương tự.

“Ngươi tại sao lại ở đây?” Tới cũng thật khéo, bọn hắn vừa gặp tập kích thì người này xuất hiện, hoặc hắn vẫn ở phụ cận. Nghĩ vậy, bất kể vứt bỏ người này thế nào, người này vẫn có thể tìm được bọn hắn, Đinh Hình lại bỏ thêm một tầng đề phòng.

“Ta vì cái gì không thể ở đây?” Thiên hạ rất lớn, bọn hắn có thể đi, ta tự nhiên cũng đi được, cho phép bọn hắn đi, ta lại không được phép sao?

Ta dắt cương ngựa từ trong bụi cỏ chui ra, thấy thi thể trên đất, không khỏi sửng sốt, lại nhìn bốn người Hàn Đàm, ít nhiều đều bị thương, rõ ràng có quan hệ với tử nhân trên đất, nhớ tới mấy ngày trước độc tiễn bỗng chốc bay ra, cảm thấy lạnh gáy, chẳng lẽ những người kia nhằm vào bọn hắn?

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi không phải rõ ràng nhất sao?”

Ta sửng sốt, liên quan gì ta, lập tức kịp phản ứng, những người này đang hoài nghi ta, không khỏi cười khổ, xem Hàn Đàm trầm mặc không nói, e chỉ có hắn tin tưởng ta không phải kẻ hại bọn hắn, dù sao, nếu ta muốn giết bọn hắn còn cần phiền toái vậy sao, nói sau, có chuyện gì đáng để lão nhân gia ta tự mình ra tay chứ.

“Không phải hắn”

“Đại công tử, người biết lộ trình của chúng ta cũng không nhiều, nhưng từ khi người này xuất hiện liên tiếp gặp địch nhân, nào có chuyện trùng hợp như vậy.”

“Hắn không lý do, cũng không cần phải hại chúng ta.” Hàn Đàm nâng tay chặn lời Trọng Thích còn muốn nói “Mạc Khải ngươi đi lên trước điều tra một phen, hết thảy cẩn thận, có tin gì lập tức hồi báo, nghĩ biện pháp liên hệ trong cung, ta sợ đã xảy ra chuyện gì đó.”

“Chúng ta ở phía trước nghỉ tạm một đêm, đi nhanh về nhanh.”

“Vâng”

Theo lời Hàn Đàm đi tiếp nửa dặm là một hoang sơn, vừa tới ta đã đi gặp Chu Công, Đinh Hình dọn chỗ rồi tìm đồ ăn, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Trọng Thích cẩn thận ta, xem ra ta đây thật sự khiến người ta gánh tội.

“Ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy được không.” Bị trừng đến lông tóc dựng đứng, ta tự động tự phát xán xán vào Hàn Đàm.

Trọng Thích hung tợn lại liếc ta một cái, ý nói không nhìn chằm chằm ngươi thì nhìn ai. Thấy hắn như vậy ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, lại nhìn Hàn Đàm nhắm mắt đả tọa bên cạnh, người nọ nửa ý gỡ bỏ hiềm nghi cho ta cũng không có, chẳng lẽ vẫn oán hận ta chuyện ngày đó?

Sờ sờ cái mũi, đột nhiên thấy tay áo phải của Hàn Đàm nhiễm vết máu, không khỏi cả kinh, té ra hắn cũng bị thương, chỉ tại vừa rồi quá tối, lúc này bị ánh lửa chiếu tới ta mới nhìn đến, không khỏi nhanh chóng tiến lên kiểm tra, nhưng vừa chuyển thân đã bị Trọng Thích nhanh tay lẹ mắt chặn lại, xem tư thế kia như phòng chuột hoang (con chồn).

Ta giận dữ, đang muốn điểm huyệt đạo hắn, ném hắn qua một bên hóng mát, không nghĩ lại đụng phải ánh mắt Hàn Đàm, ta sờ sờ cái mũi, sán sán thu tay về.

Hàn Đàm lúc này mới chuyển qua Trọng Thích, nói: “Ngươi đi kiếm củi đi.”

“Vâng” Trọng Thích vốn định nói củi còn đủ dùng, chờ Đinh Hình về hắn đi cũng không muộn, lúc này vẫn nên để hắn ở lại hộ vệ, nhưng nhìn ánh mắt Hàn Đàm, lập tức phóng không ra nửa cái rắm, ngoan ngoãn đi kiếm củi.

Đại công tử võ công cao hơn hắn nhiều vô kể, nếu ngay cả Đại công tử còn không làm gì được, hắn một tên tiểu tốt ở lại có ích gì, nghe lời vẫn tốt hơn, nói thật, ánh mắt Đại công tử thật đúng là bức nhân, nghĩ đến ánh mắt vừa nhận được, Trọng Thích không khỏi bước nhanh hơn.

Lúc này chỉ còn lại hai người chúng ta, ta tự nhiên không cần tiếp tục băn khoăn Hàn Đàm ngại trước mặt người khác, tiến lên kéo tay áo hắn, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương.

“Rốt cuộc là kẻ nào?” Thấy một vết thương nho nhỏ, tuy không tính là nghiêm trọng, nhưng vẫn là bị thương, vẫn là đau lòng, không khỏi thầm hận, sớm biết thế đã không quản con ngựa kia, nếu không phải mang theo nó, lấy khinh công của ta sao có thể để chúng thoát.

Nhìn đạo vết thương nổi trên làn da trắng ngần, ta càng xem càng đau lòng, ma xui quỷ khiến lại hôn lên, nghe nói nướt bọt có lợi cho miệng vết thương khép lại, miễn cưỡng có thể coi như rửa vết thương đi.

Hàn Đàm thân mình không khỏi chấn động, đầu lưỡi xẹt qua miệng vết thương, cảm giác nóng hổi lưu lại, ngực không khỏi co rụt, nhảy bang bang lợi hại, cuống quít rút tay lại, chỉ sợ chậm một giây, cánh tay sẽ không còn là của hắn.

“Có thuốc trị thương không, ta giúp ngươi trát.” Mắt thấy con vịt chạy mất, lão nhân gia ta có chút thương tâm.

“Không cần” Hàn Đàm nói xong lấy thuốc trị thương từ trong ngực, hoả tốc đem miệng vết thương băng bó thoả đáng, nhưng dù vậy, nơi ấy vẫn nóng như có lửa.

Không muốn bị người nhìn ra nỗi lòng sớm rối loạn không chịu nổi, Hàn Đàm lập tức nhắm mắt lại tiếp tục đả tọa, hy vọng có thể bình phục lại sự kích động khó hiểu kia, nhưng không như ý nguyện, hắn càng nghĩ như vậy càng bị phiền não quấy rầy không yên, còn vận công nữa sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng Hàn Đàm cũng không biết mình dừng lại sẽ phải đối mặt với người trước mắt thế nào, dứt khoát tiếp tục bày ra tư thế, không vận công chỉ đả tọa.

Nhưng hắn bất động không có nghĩa là người khác cũng bất động, úc này dạ thâm nhân tĩnh, bên đống lửa chỉ có ta và hắn, làm sao chịu nổi khiêu khích, tả nhìn hữu liếc xác định không có ai, ta di chuyển từ từ, cọ tới, thấy Hàn Đàm như không phản ứng, hẳn hắn đã muốn nhập định, tay liền nhịn không được sờ tới.

Thực không xong, Hàn Đàm mở mắt cũng không được, nhắm mắt cũng không xong, chỉ cảm thấy trên một cái tặc thủ nơi nơi chạy, nộn đậu hủ đều bị ăn sạch, buồn bực trong ngực phát cũng không được thu cũng không phải, chỉ khiến khí huyết dâng lên, nhưng người nọ cố tình không biết tốt xấu, tay càng ngày càng quá phận, lại dọc theo thắt lưng thẳng đi xuống, Hàn Đàm cũng nhịn không được nữa, mở to mắt, hung hăng trừng, “Ngươi đang làm cái gì?”

Ta bị hù liền tranh thủ chuyển móng vuốt từ mông hắn xuống dưới, sán sán nói: “Có sâu, ta phủi phủi giúp ngươi, ha ha, phủi phủi”

.

.

.