Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 114: Thiên hạ đệ nhất kiếm – 2




“Hừ” Bạch Liêm đập lên bàn, trong tay là tin tức từ Nhạc Dương truyền đến, nếu không phải bên trên còn có Hà Lân Sinh, e là hắn đã trực tiếp đuổi tới Lạc Dương.

“Ta đi Lạc Dương” Bạch Liêm còn tức như vậy, Tử Minh càng không cần phải nói, vốn thấy Cách Ngao Sinh bị bỏ rơi y còn vui mừng, nhưng vừa quay về lại nhận được tin như vậy, vô luận là thật hay giả, đều đủ cho y tối tăm nửa ngày.

Mà trên hai người, Hà Lân Sinh càng thêm lo lắng, y không phải lo lắng Hàn Đàm, dù sao chỉ là một hậu bối, có thế nào cũng không đủ năng lực đối kháng với y, lưu lại chậm rãi thu phục là được, y lo nhất chính là Hán Nghiêu Sinh, thời gian dài như vậy tra không được nửa điểm tin tức của người nọ, nếu thực sự tới Thiên Huyền cung, vạn nhất Hán Nghiêu Sinh giở trò, mình thật sự sẽ bị bỏ rơi phía sau, Hán Nghiêu Sinh có tâm ngừa, Hà Lân Sinh cũng không nắm chắc cái gì, đấu ba mươi năm, chẳng qua lần này đổi chiến trường mà thôi.

Không nói đến phản ứng những người bên này thế nào, lúc này Trọng Thích phi thường tức giận, Trọng Thích bao nhiêu năm đi theo Hàn Đàm cũng coi như kẻ có kiến thức, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng chưa từng thấy qua kẻ không biết xấu hổ như vậy.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Trọng Thích đứng cạnh bàn tròn, quanh bàn tròn là bát đĩa vỡ trên đất, hiển nhiên mấy thứ này trước khi rơi xuống đất từng là một bữa ăn phong phú.

Kỳ thật cũng không thể trách Trọng Thích tức giận như thế, phải biết rằng bọn hắn đoạn đường này trở về thật sự không dễ dàng, hơn nữa sau khi trở về vẫn vội cho đến giờ, thật vất vả mới được ngồi ăn bữa cơm nóng hổi, nhưng ngay cả ghế còn chưa ngồi ấm chỗ đã có kẻ ăn nhờ ở đậu nghênh ngang tìm tới cửa, thực là đói bụng cũng khó nuốt nổi bàn cơm.

Mắt thấy ta mới nói vài lời, đã bị kẻ trước mặt lật bàn làm một thân dính đồ ăn, “Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy?” Trường bào loang lổ nhiều điểm, ta ít nhiều có chút không vui.

Trọng Thích khí cực, hắn đã nhường chỗ ở, tuy rằng không phải tốt nhất, nhưng hắn đã đối xử rất không tồi, người này còn muốn tới ngụ ở điện của cung chủ hay sao?

Kỳ thật Trọng Thích cũng không phải không tìm nơi tốt cho người ta ở, hắn dù sao cũng là thân tín của Hàn Đàm, tuy rằng thân tín của Hàn Đàm không chỉ có hắn, thậm chí còn có rất nhiều, tuy rằng Hàn Đàm vừa trở về, căn cơ chưa định, bọn hắn cũng bị người làm khó dễ, nhưng dù sao hắn vẫn có công lớn, muốn tìm một chỗ hoa lệ cũng không có gì, nhưng Trọng Thích bất kể thế nào cũng không muốn cho ‘ân nhân cứu mạng’ này đãi ngộ như vậy, khi hắn nhường phòng mình đã là quá ưu đãi rồi.

Ta đương nhiên không phải ghét bỏ chỗ ở, sở dĩ nói vậy chỉ là muốn hắn dẫn ta đi gặp Hàn Đàm mà thôi, đánh chủ ý như vậy tự nhiên càng thêm càn quấy, nói Trọng Thích vong ân bội nghĩa nhân thần cộng phẫn coi như còn nhẹ, đến nỗi tổn hại mặt mũi ——

Ta cho tới giờ chưa từng cho rằng ta trong mắt những người này có hảo cảm linh tinh gì, không đuổi ta đi đã coi là nhẹ rồi.

“Ngươi, ngươi ——” Trọng Thích đã bị ta chọc nói không ra lời, sắc mặt lại càng xanh đỏ thập phần sinh động, tựa như pháo hoa vậy.

“Nếu không phải Đại công tử lòng dạ bao dung, ta đã ném ngươi từ đỉnh núi xuống rồi”

“Ta không tin Đại công tử của các ngươi sẽ giống ngươi, đi tìm Đại công tử các ngươi đi, ta muốn xem hắn nói gì.” Nói xong cũng không đợi Trọng Thích phản ứng, lôi kéo, hoả tốc lao tới chỗ Hàn Đàm, có trời mới biết, vì tìm lý do như vậy, ta đã lãng phí hơn nửa ngày, không nói tới đến chỗ Đinh Hình tìm người, chỉ nghe ngóng nơi ở của Hàn Đàm đã phí một phen công phu.

Kiến trúc Thiên Huyền cung có chút tương tự U Minh giáo, cũng không biết có phải do Hán Nghiêu Sinh tưởng niệm chốn cũ hay không, cãi cọ trên đoạn đường khiến người vây quanh xem ngày càng nhiều, nếu không phải Thiên Huyền cung cung quy nghiêm cấm, sợ là đã họp chợ rồi.

“Hà công tử, chuyện gì cũng từ từ” Đinh Hình mắt thấy sự tình càng làm càng lớn, cũng không khỏi bối rối đi theo.

Hiện những trưởng lão trong cung đang tìm Đại công tử trách phạt, bọn hắn cho dù bị trừng phạt nặng cũng không có gì, chỉ sợ các trưởng lão mượn cớ gây phiền phức cho Đại công tử.

Đây cũng là nguyên nhân Đại công tử bị điều ra ngoài lần này, bằng không lấy địa vị thân phận của Đại công tử, bên người sao có thể chỉ dẫn hắn cùng Mạc Khải, Trọng Thích, còn suýt nữa bị ám toán.

“Ngươi đừng ngăn đón hắn, ta muốn xem hắn tới chỗ Đại công tử sẽ nói thế nào, Trọng Thích ta tự nhận không có điểm nào không phải với hắn.”

Đinh Hình vừa nhìn càng nóng nảy, thế nào ngay cả Trọng Thích cũng muốn gây rối, mắt thấy một đám ầm ĩ bước vào Hàn viên, Đinh Hình bất đắc dĩ thở dài, bước nhanh đi theo.

Lúc này Hàn Đàm đang cùng người trong phòng hàn huyên, rất xa chợt nghe tiềng ồn ào, không khỏi nhăn mày.

“Xảy ra chuyện gì?” Người hỏi chính là Tiêu Dự luôn đi theo Hán Nghiêu Sinh, nếu bàn về thân cận, người này chính là người thân cận nhất của cung chủ Hán Nghiêu Sinh, lần này Hán Nghiêu Sinh đột nhiên xuất cung, chuyện trong cung đều do Tiêu Dự xử lý thay.

Hàn Đàm mày súc lên, dùng ánh mắt liếc thuộc hạ, lập tức có người lui ra ngoài, trong chốc lát liền trở lại.

“Khởi bẩm công tử, là Trọng Thích cùng cái vị ân nhân cứu mạng của hắn đang tới đây, hình như là có chuyện gì muốn mời công tử phân xử.” Người bẩm báo thần sắc ít nhiều có chút quái dị, dù sao chuyện như vậy mà tới tận chỗ Hàn Đàm thực hiếm thấy.

Hàn Đàm tự nhiên biết vị ân nhân cứu mạng kia là chỉ ai, lần này mày nhăn chặt hơn, “Dẫn bọn hắn tới sảnh tây.”

“Vâng”

Tiêu Dự đứng dậy “Đại sư huynh đã có việc, Dự liền cáo từ trước.”

“Tiêu sư đệ đi thong thả” Lúc này toàn bộ tâm tư của Hàn Đàm đều chạy chỗ hai người đang tranh cãi ầm ĩ kia, cho nên cũng không giữ lại, tiễn Tiêu Dự đến cửa, lập tức quay người tới sảnh tây, hành động này không thể nghi ngờ làm Tiêu Dự cảm thấy kinh ngạc, Tiêu Dự thấy chẳng qua là tiểu sự của thuộc hạ, thế nào lại như vô cùng khẩn cấp, Tiêu Dự tâm tư vừa chuyển, liền muốn ở lại.

Lại nói Hàn Đàm bước nhanh tới sảnh tây, chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào, trong lòng không khỏi tức giận, này còn ra thể thống gì, người không biết còn tưởng chỗ hắn tạo phản rồi, nghĩ đến đây không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.

Một tiếng hừ này, tuy nhẹ, nhưng lại rành mạch truyền vào lỗ tai mọi người, đại sảnh đang tranh cãi ầm ĩ lập tức im đến tiếng châm rơi có thể nghe thấy, Hàn Đàm liếc người trong phòng, chỉ trừ riêng một người, với hành động nhìn như không thấy này, ta cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Lúc này mặt Trọng Thích đã trướng thành đỏ tím, mà Đinh Hình lại khổ sở nhăn nhó, hắn sao nhìn không ra người nọ rõ ràng là cố tình gây sự, mục đích —— Đinh Hình cẩn thận nhìn nơi Hàn Đàm ngồi, âm thầm lắc đầu, người ta nói cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đại khái chính là tình huống hiện tại, đây cũng là lí do hắn luôn không muốn người này tiếp cận Hàn Đàm, trong lòng hắn Hàn Đàm là chủ tử của hắn, tự nhiên không thể cho phép người khác có nửa điểm không cung kính, không cần biết cái ‘nửa điểm không cung kính’ kia có phải nhớ nhung hay không.

Trọng Thích nín nhịn đã lâu, giờ thấy Hàn Đàm, cũng không đợi Hàn Đàm hỏi lập tức kể lại mọi chuyện, chẳng qua trong đó lời chỉ trích hỗn loạn chiếm nhiều hơn, nhưng không đợi hắn nói xong đã bị một tiếng trách mắng của Hàn Đàm chặt đứt.

“Đủ rồi, thuộc hạ Hàn Đàm lỗ mãng, thỉnh thứ tội” Nói xong cung kính làm tư thế mời ngồi, bản thân vẫn đứng ở chủ vị, không có ý ngồi xuống.

Trọng Thích vừa thấy, lại càng tức giận quai hàm đều phồng lên, nhưng Hàn Đàm đã ra lệnh, hắn có thế nào cũng không dám chống lại.

“Không ngại, ta không chấp nhặt với hài tử.” Lấy tuổi ta mà nói, Trọng Thích có thể làm tôn nhi của ta, còn không phải là hài tử sao.

Chẳng qua ta nghĩ như vậy, người khác lại không nghĩ thế, hài tử? Trọng Thích giận đến bốc khói “Ngươi tên mặt dày mày dạn vô lại, ngươi còn dám lấy cái loại ánh mắt xấu xa kia nhìn Đại công tử, ta nhất định đào mắt ngươi ra, ta không phải thiếu ngươi một mạng sao, ta trả lại cho ngươi là được.”

Lời hắn vừa mắng ra, không chỉ ta, đến Hàn Đàm mặt cũng trầm xuống, Đinh Hình hung hăng kéo Trọng Thích xuống, lúc này Trọng Thích mới ý thức được mình nói gì, khuôn mặt nhất thời tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng rớt, càng nhiều hơn là hoảng sợ luống cuống cùng hối hận.

“Ta không phải ý đó, hắn, hắn, ta nhường chỗ ở cho hắn, hắn còn chê ta cho hắn ở chỗ tệ hại, còn, còn —— “

“Nga? Vậy ngươi nhường ta chỗ ở bản thân vỗ mông chạy lấy người, ngay cả cơm cũng không cho ta ăn, đây là đạo đãi khách của ngươi?”

“Ngươi —— “

“Ta đi tìm ngươi, ngươi lại đem đồ ăn hất lên người ta, lại là đạo lý gì?” Bào y loang lổ, chứng cớ a!

Sắc mặt Hàn Đàm đã vô cùng khó coi, vung tay lên lập tức có hai người kéo Trọng Thích ra ngoài “Đánh, sau đó đưa đến cấm thất, không có lệnh của ta ai cũng không được thả hắn ra.”

Lúc này còn có người dám nói gì sao? Đương nhiên —— có.

Bất quá không phải cầu tình, mà kẻ bị bắt ra ngoài bị đánh kia, còn cố gào lên, cái gì người này không có hảo tâm Đại công tử ngàn vạn lần đừng tin hắn, cái gì ân cứu mạng là ta thiếu hắn, Thiên Huyền cung không nợ hắn cái gì linh tinh, lão nhân gia ta không khỏi co giật khóe miệng, nghe hắn kêu như vậy, đang coi ta là cái dạng thổ phỉ cường đạo?

Hàn Đàm vẫy lui mọi người, sắc mặt vô cùng phức tạp, thật lâu sau cung kính cúi người thi lễ với ta, nói: “Sau Hàn viên có một sơn tuyền, nước ấm bốn mùa thích hợp, có thể dùng tắm rửa.” Hiển nhiên là một thân bào y vấy mỡ của ta đã có chút tác dụng.

Nâng tay áo ngửi ngửi, đầy mùi khói dầu, quả thật nên tắm rửa.

Hàn Đàm tự mình dẫn đường, ta tự nhiên không khách khí, vẫy lui tất cả người hầu, lưu lại mình Hàn Đàm, thay y phục cũng tốt, thanh tẩy cũng thế, cơ hội như vậy sao có thể buông tha.

Ôn trì này xây bên cạnh cư thất của Hàn Đàm, thậm chí có thể nói đàm thủy này là một bộ phận của cư thất, nhìn màn lụa giường gấm cách đó không xa, ta sao có thể không tâm động.

Rốt cục khi Hàn Đàm giúp ta mặc y phục nhịn không được, cấp rống liền đè người xuống dưới, đáng tiếc chính là ——

“Hàn Đàm còn có chuyện cần làm” Thanh âm vang vang, nghe không ra ngữ khí gì, chỉ có ánh mắt kia ——

Bị Hàn Đàm mắt lạnh trừng như thế, ta cũng chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện đứng lên, ngoan ngoãn đi ra ngoài để hắn đóng cửa lại, nhìn cánh cửa phía sau, biết rõ bên trong có người lại không vào được, muốn ta rời đi, thật giống như bứt khối thịt trên người ta, giờ vào không được, đi lại luyến tiếc, nhìn ánh trăng to như khay bạc, nghe lá trúc xào xạc rung động, —— chỉ có thể thương lão nhân gia ta cũng chỉ có thể tự mình hưởng gió tây, gió đêm lạnh thổi trong sân, may mắn bây giờ là mùa hè, cũng không quá ủy khuất.

Hoàn hảo hôm nay không phải không thu hoạch được gì, ít nhất đậu hủ ăn không ít ——

.

.

.