Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 126: Nhai hạ phong quang hảo – 2




Bạch Liêm đã sớm tỉnh, cảm giác thấy động tĩnh bên cạnh, lại không thể tránh, núi hắn cũng đã nhảy theo, tâm ý đã sớm bày rõ trên bàn, giờ còn cự tuyệt thật sự có chút buồn cười.

Được Bạch Liêm ngầm đồng ý, lão nhân gia ta nếu còn khách khí, vậy thật sự là đáng chết, thứ đưa đến bên miệng cho dù no chết cũng không thể không ăn a.

Liếm hôn tiểu lạp trước ngực, tay thuận thế dọc theo thắt lưng tìm xuống, trực tiếp xoa lên kiều đồn, nghe được tiếng hít thở cực lực áp chế bên tai, lão nhân gia ta trong lòng nhạc khai liễu hoa đồng thời không khỏi dục hỏa càng thêm tăng vọt, cầm lấy tay Bạch Liêm kéo xuống thắt lưng, thuận tiện xoay vặn eo, cọ cọ lên người Bạch Liêm hai cái, thúc giục hắn mau mau hành động.

Kỳ thật tính ra, Bạch Liêm cùng lão nhân gia ta ‘hành sự’ cũng chỉ có một lần, phỏng chừng Bạch Liêm cũng chưa hưởng thụ được gì, mà lão nhân gia ta bởi sáng sớm đã bị người đuổi giết chạy trối chết, cảm thụ cũng chẳng ra hồi vị, qua đủ loại nguyên nhân, hai chúng ta đã không đạt được ngư thủy cực lạc, vân vũ vu sơn, giờ có cơ hội tự nhiên phải hảo hảo nuôi cấy một chút.

Trong sơn động yên tĩnh, cũng chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu cùng tiếng hai ta thoáng thở hổn hển, đủ loại thở gấp rên rỉ lại cực lực áp chế dưới cổ họng, Bạch Liêm cắn môi đỏ mọng, ta cắn môi Bạch Liêm, tay hắn đặt trên người ta, tay ta đặt trên mông hắn, đẩy đẩy chắn chắn, nhẹ nhàng xoa nắn, tư vị thật sự không thể dùng vui sướng để hình dung.

Nắm lấy thắt lưng Bạch Liêm kéo xuống, thỏa mãn đổi về một tiếng kinh hô nho nhỏ, đảo nhập vào nơi tư mật kia, vui sướng kích thích đứng lên ——

Nghĩ Bạch Liêm đường đường là một giáo chủ ma giáo, kỳ danh chấn động chốn võ lâm, giờ ngay cả xương cốt cũng đều cho người ta ngặm sạch, nhân duyên xảo hợp thật khiến người ta dở khóc dở cười, chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu ngươi, phong vân khó dò ——



Hôm sau, thiên phương vi lượng, lão nhân gia ta trước sờ sờ Bạch Liêm bên cạnh, lúc này mới thỏa mãn mở hai mắt, lọt vào tầm mắt chính là dung nhan đao tước phủ khắc, đảo lộn chúng sinh, cũng không biết có phải sống quá dài hay không, vào cái thời kỳ lão này, lão nhân gia ta lại có loại cảm giác tim đập rộn lên, nhất thời lại giống như tiểu tử mới động tình, nhìn đến choáng váng.

Hoặc là ánh mắt ta quá mức si mê, hoặc là bộ dạng ta quá mức ngu ngơ, Bạch Liêm nằm bên cạnh thế nào lại cười cười với lão nhân gia ta, nụ cười kia thật giống như từ khóe miệng hắn bay thẳng vào lòng ta, hô hấp có chút khó khăn, lúc này ta thực như thiếu niên sơ khai, nhìn người trong lòng mắt choáng váng, tâm nhộn nhạo, thậm chí nói chuyện cũng cà lăm.

Bạch Liêm cười thật đẹp, ta cũng theo hắn ngây ngô cười, vốn không có gì, chẳng qua lão nhân gia ta nhìn mỹ nhân đến chạm mạch, thế nào bật cười lên, thế nên không có gì cũng thành có.

Đối mặt với từng đôi mắt đỏ ngầu nhìn lão nhân gia ta kia, mấy lượng tiểu tâm can đều run rẩy, thật vất vả để tâm đã nhảy lên cổ họng miễn cưỡng nuốt vào bụng, lão nhân gia ta lập tức túm lấy y phục, nhảy ra ngoài.

“Ta, ta đi tìm thứ gì đó cho các ngươi ăn”



Nước hồ trong xanh, trong đến độ có thể thấy rõ đá cùng rêu dưới đáy, Hán Nghiêu Sinh thoát tiểu y, bước vào nước, dựa vào thạch bích ngồi xuống, mà lúc này kẻ vì lúc trước làm chuyện không thể tha thứ mà bị buộc lưu lạc bên ngoài, là ta, đang ngồi xổm tự oán tự trách tại một bụi cỏ nhỏ có tầm nhìn rộng rãi.

Đáng thương nhìn nhìn về phía sơn động, nhưng thế nào cũng đề không nổi dũng khí trở về, thở dài, đứng dậy, hay là đi tìm một ít thức ăn cho bọn hắn đi, đặt ở cửa động là tốt rồi.

Ở đáy vực này thứ có thể ăn không gì hơn ba dạng, chim bay qua trời, dã quả mọc trên vách núi, còn lại chính là cá trong hồ, cho nên theo nguyên lý ăn quả không no bằng ăn thịt của lão nhân gia ta, thì ta gặp được Hán Nghiêu Sinh đang tắm rửa trong hồ cũng không có gì lạ, hơn nữa phi thường khách quan.

Gần ngọ dương quang rực rỡ khiến không gian xung quanh ủ rũ, cây cối xung quanh che lấp tiểu đàm, lại khó được có vài phần tươi mát, nhẹ nhàng văng bọt nước, Hán Nghiêu Sinh có chút tinh thần hư thoát, trải qua mấy ngày điều dưỡng thương thế của hắn đã tốt hơn phân nửa, nhưng chuyện trước mắt cũng đã rối tung thành một đống.

Cười khổ hai tiếng, một đám người chen chúc ở đây, rốt cuộc chỉ vì cái cọc nào đó a! Nếu có thể cứ kiền kiền thúy thúy bỏ đi, tội gì chịu thứ ngột ngạt này, thế nhưng chân nâng không nổi, tâm vừa nghĩ đến đã như dao khoét một mảng.

Cả đời này, hắn coi như mắc ở đây ——

Hán Nghiêu Sinh đứng dậy, bọt nước bắn ra, mang theo một vòng lại một vòng gợn sóng, khiến lão nhân gia ta lóa hai con mắt, liền nhào tới.

Hán Nghiêu Sinh kinh hãi, vội vàng ổn định thân mình, mới miễn cưỡng không bị trượt chân, lại chỉ được chốc lát, ngay sau đó đã bị áp tới tảng đá bên hồ, chưa kịp kinh hô đã rơi vào tay giặc.

“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích.” Hống rồi khuyên, còn xuy xuy thổi lừa đem Hán Nghiêu Sinh đặt trên tảng đá, lão nhân gia ta mới có thời gian lấy hơi.

Hán Nghiêu Sinh vừa xấu hổ, lại dở khóc dở cười “Đừng nháo, buông.”

“Đã tắm tốt lắm?” Không để ý tới Hán Nghiêu Sinh yêu cầu, trực tiếp cắn lên vành tai khả ái “Mặt sau tẩy sạch chứ?”

“Ngươi —— “

“Mặt sau không tẩy sao?”

Hán Nghiêu Sinh mặt lúc đỏ lúc xanh “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Vốn là tới bắt cá, không nghĩ tới đụng phải một con cá lớn” Si mê hôn, men theo tai xuống, tay cũng không nhàn rỗi, khẽ vuốt ve trên lưng Hán Nghiêu Sinh, ý đồ khêu lên dục vọng của Hán Nghiêu Sinh.

“Không tẩy cũng không sao, ta giúp ngươi tẩy.” Thì thào nói ra câu cuối, trực tiếp kéo Hán Nghiêu Sinh trượt vào nước, sóng nước từng đợt từng đợt lay động, nhanh chậm, chậm nhanh, sóng sau hòa sóng trước, rất diệu (lóa)mắt người.



Được Hán Nghiêu Sinh mở đường, ta từ ngày đó liền ở trong cốc lang thang, nhìn từ xa giống như con lang lạc đàn kiếm ăn, chẳng qua con lang ta đây, là một con lang phát xuân hiếm thấy.

Mỗi ngày nhìn, mỗi ngày ngó, trời không phụ người có lòng, rốt cục vào một hoàng hôn để cho ta ở một thạch bích bằng phẳng tìm được một con dê lạc.

Hán Nghiêu Sinh múa kiếm rất đẹp, đẹp ở chỗ tiêu sái phiêu dật hành vân lưu thủy, nhưng đến hôm nay ta mới biết, thì ra Hà Lân Sinh dùng đao cũng rất đẹp, xinh đẹp kinh tâm động phách.

Đao thế nhanh như chớp, tư thế bôn khởi tù kính, uyển chuyển lấy mạng người, ngoái đầu nhìn lại ngàn vạn kẻ địch gục ngã, lực đao như thế, đủ để ung dung trong thiên quân vạn mã, tự tại giữa sa trường, mà một ngọn cỏ cũng không dính thân.

Lúc này Hà Lân Sinh cũng không có mặc ngoại bào hoa lệ quá phận, một thân y phục hắc sắc thực mới mẻ, lúc này Hà Lân Sinh thực lãnh, trước kia ta chỉ cảm thấy ở Tử Minh cùng Bạch Liêm có loại hơi thở quen thuộc khó hiểu, hiện giờ đem cá tính hai người kia ghép lại, không phải chính là Hà Lân Sinh trước mắt sao?

“Ngươi ——” Hà Lân Sinh tựa hồ không ngờ lại thấy ta ở đây, chần chờ phát ra thanh âm, lại không biết nên nói cái gì.

Ta vẫy vẫy chim nhạn xách trên tay, hướng y cười nói: “Trở về đi.” Đã sớm nên trở về.

Hà Lân Sinh đi về phía trước hai bước, rồi lại ngừng lại, muốn nói lại thôi, kỳ thật ta làm sao không biết y muốn nói cái gì, chỉ là có những việc không phải ta nghĩ thế nào sẽ là thế ấy, sáu người này ta đã định là sẽ mắc nợ.

Đi qua, nắm lấy tay Hà Lân Sinh, ta chăm chú nhìn người trước mặt, ta biết mỗi người đều hẳn phải được quý trọng, bất kỳ một ai trong bọn họ, cũng không phải ta nói buông liền có thể buông, loại cảm tình này thực kỳ diệu.

Thở dài, cười niết niết bàn tay trong tay, cứ như vậy ta lôi y, y kéo ta, một đường đi rồi về, trời chiều kéo hai bóng lưng dài như vô tận, gió nhẹ thổi qua ngọn cây bụi cỏ, vang lên ‘xoạt xoạt’, kỳ thật chỉ cần có thể hưởng thụ sự yên lặng như bây giờ, cũng đã là một loại thỏa mãn.

Thương thế của Cách Ngạo Sinh cùng Tử Minh cũng đã tốt hơn phân nửa, mấy người còn lại đều đã không có gì đáng ngại, đáy vực này cũng không phải nơi nên sống, trên kia còn vô số chuyện chờ người về xử lý, sở dĩ còn trì trệ ở chỗ này, chẳng qua là muốn tìm cách gỡ bỏ quan hệ rối loạn này mà thôi.



Hàn Đàm ném củi vào đống lửa, ánh mắt lại nhìn ra cửa động, trong lòng lo lắng không thua bất cứ ai.

Cho dù hắn luôn tự phụ thông minh, lúc này cũng chỉ có thể nhìn giường cỏ ngẩn người.

“Người đã trở lại” Hán Nghiêu Sinh ngồi bên đột nhiên mở to mắt, nhìn ra cửa động, vô ý nói.

Hà Lân Sinh đứng trước cửa động buông tay lão nhân gia ta ra, đi vào trước một bước, vốn định lôi kéo y lấy thêm can đảm, giờ ta cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi theo xát đi vào.

Trong phút chốc tập trung được một loạt tầm mắt, thật sự không phải người bình thường có thể chịu được, xấu hổ sờ sờ cái mũi.

Kỳ thật nhìn thấy người trong động, lo lắng dù có, nhưng càng nhiều hơn là hoan hỉ, dù sao cả đám đều là không bỏ xuống được, một đám lại đều là người lão nhân gia ta thích, có thể liếc mắt liền thấy, đưa tay liền chạm lấy, thế gian còn việc gì khiến người vui vẻ hơn đây?

Có một số việc không phải nhất định phải giải quyết, đại khái có thể ngầm hiểu lòng nhau chậm rãi mài hợp, dù sao thời gian vẫn còn rất dài, ngày cũng vẫn tiếp tục, không sợ mài không mịn cái góc nhọn này.

“Giường cỏ này khá lớn, đêm nay cùng nhau…”



“Đàm tử bên kia rất tốt, ta giúp ngươi tắm”



“Giường bọn hắn đều đã nằm qua, chỗ ngươi đây là chỗ cuối cùng” Lão nhân gia ta nhìn Cách Ngạo Sinh thương thế tốt lên hơn phân nửa, đáng thương nói…

Nhất mộng giang hồ tam thập niên,

quy lai phong vật cố y nhiên,

tương phùng nhất túy thị tiền duyến.

《HOÀN Tam thập niên nhất mộng giang hồ chi Thiên Huyền cung 》

.

.

.

.