Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 132: Du thuyền thái hồ – 2




Người U Minh giáo nháy mắt đã đến trước mặt, chỉ thấy ở giữa một người tử y hoa đái, chân đi giày bạch ngọc, đầu đeo kim xích quan (mũ che mặt), rũ xuống ngang tai, khi rèm bị gió thổi, lộ ra ngũ quan tinh xảo, so với nữ tử còn đẹp hơn ba phần, không có hương khí phấn hồng, mọi người thấy đều thầm than nhẹ nhàng một tiếng, dù dè bỉu ma giáo, lại không thể không thừa nhận người trước mắt, tâm địa như rắn rết nhan sắc lại như thiên tiên.

Không nói đến đám Vân Định Hưng trộm đánh giá Tử Minh thế nào, lại âm thầm kinh hãi suy đoán thân phận Tử Minh thế nào, đám người kia đột nhiên dừng trước mắt, trong lòng mấy người đều lộp bộp, không biết ma đầu kia tính toán đối phó bọn hắn thế nào.

Tử Minh đột nhiên dừng, đừng nói là đám Vân Định Hưng, chính người cẩn thận đi sau Tử Minh cũng chưa kịp phản ứng.

Bất quá nếu Tử Minh đã dừng chân, tự nhiên không thể đi thúc giục, ai dám a, vì thế lập tức có tùy thị ở phía sau cẩn thận hỏi “Hữu sứ có gì phân phó?” Khóe mắt liếc qua đám Vân Định Hưng một cái, chẳng lẽ Hữu hộ pháp xem không vừa mắt bọn chính phái này? Hừ đám người này cũng thật không có mắt, thấy bọn họ đi tới còn không lăn đi cho xa, thực cho rằng trong Luận Kiếm sơn trang không ai dám động đến bọn hắn sao?

Tử Minh nhìn thoáng qua Vân Định Hưng chắn trước mặt Hợp Hư, mày khẽ nhăn, lập tức trừng mắt Hợp Hư, bất mãn nói: “Ngươi tránh ở phía sau hắn làm gì?”

Bọn Lâm Kiêm Đạo sửng sốt, Vân Định Hưng lại càng sững sờ lợi hại, lúc này Tử Minh đã đến gần, muốn túm lấy Hợp Hư sau lưng Vân Định Hưng, nào ngờ y vừa đưa tay lên, Vân Định Hưng liền kéo Hợp Hư nhảy ra một trượng.

“Các hạ nguôi giận, người này cùng Thiên Huyền cung Hàn Đàm đại nhân có quen biết, xin các hạ hạ thủ lưu tình.”

Tử Minh nhíu mi, Hợp Hư vội hoàn hồn, nhìn Tử Minh mắt trừng trừng, nhìn lại Vân Định Hưng một lòng bảo hộ mình, biết là hiểu lầm, nhanh chóng tiến lên cười ha ha “Hiểu lầm, hiểu lầm.”

Nhưng hiển nhiên song phương đều không vì tiếng ‘hiểu lầm’ này mà lơi lỏng.

U Minh giáo bên này thì yên tâm vững chắc, mà đám Lý Danh Đường thì như mèo xù lông, phỏng chừng U Minh giáo chỉ hơi chút nhúc nhích, bọn hắn liền rút binh khí liều mạng.

Mắt thấy sự tình càng làm càng bế tắc, Hợp Hư chuyển qua Tử Minh một tháng không gặp, nói: “Hôm nay trời nắng ráo, vốn định đi du hồ, cùng đi được không.”

Nói xong cũng không để ý tới một đám U Minh giáo kinh ngạc, nhìn bốn người Vân Định Hưng còn choáng váng chưa tiêu hoá hết sự tình gật đầu cười, xem như cáo biệt, trực tiếp kéo Tử Minh đi.

Nhưng kỳ quái nhất chính là, Hữu sứ U Minh giáo âm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết, lại không hề cự tuyệt.

Toàn bộ líu lưỡi, tất cả đều cảm thấy không thể tin. Chẳng lẽ Hữu hộ pháp U Minh giáo đổi tính?

Đám U Minh giáo lúc này cũng bất chấp nhóm Vân Định Hưng, cuống quít đuổi theo, cũng thông minh nghe ra là du hồ, nhanh chóng sai người chuẩn bị thuyền, có thể nói là hầu hạ thật cẩn thận.

Bất quá hiển nhiên Hợp Hư đối với việc có kẻ cẩn thận hầu hạ rất không hài lòng, nhìn con thuyền điêu long họa phong trước mặt, trực tiếp kéo Tử Minh lên con thuyền nhỏ bên cạnh, cả đám U Minh giáo trợn tròn mắt, thuyền nhỏ này nhiều nhất cũng chỉ chứa được hai người, nói là thuyền lá, nhưng thuyền lá cỡ này, một nhóm bọn hắn làm thế nào lên.

Hợp Hư đương nhiên cũng không có ý cho bọn họ lên, trực tiếp cùng Tử Minh nghênh ngang rời đi, còn đám giáo chúng U Minh giáo trên bờ, căn bản là không để ở trong lòng.

“Kháng hộ pháp ——” Mắt thấy thuyền nhỏ càng trôi càng xa, Tiền Minh không khỏi nôn nóng, vạn nhất Hữu sứ xảy ra chuyện gì, dùng mạng cả đám bọn hắn cũng không đủ bồi.

“Thuyền, thuyền, chúng ta nhanh chóng theo sau.”

Mơ hồ đoán được gì đó Kháng hộ pháp, trên mặt âm tình bất định ngăn động tác của thuộc hạ, nhìn hai người đi xa xa, trong lòng không ngừng kêu khổ, nếu đúng như hắn nghĩ chỉ sợ việc lần này không dễ làm, dù sao hầu hạ một Tử Minh đã đủ cho bọn hắn kinh hồn táng đảm, vạn nhất lại thêm cái vị ở Tây Lưu cung kia, tim vị Kháng hộ pháp này bắt đầu đập loạn.

Thiên đế hà thì khiển lục đinh, tạc khai hỗn độn kiến song thanh.

Hồ thông nam bắc rừng băng giám, sơn đoạn đông tây liệt họa bình.

Yểm vũ long quy tiêu hán minh, võng ngư thuyền quá thủy vân tinh.

Thừa phong dục vãng chung ngô lão, giác lý tiên sinh tại động đình.

Thái Hồ kéo dài qua hai vùng Giang Chiết, cũng có hồ thạch thiên vạn, theo thứ tự tính xuống Trường Xuân cầu, Rừng Lan đường, Phi Vân các, Kính Tùng lâu, Vạn Lãng kiều, Quang Phúc tự, Đào Chu các, Vạn Phương lâu, Quang Minh đình không có chỗ nào mà không phải là mỹ luân mỹ hoán, chẳng qua hình như Hợp Hư không cho là như vậy.

Mắt thấy đình đài lầu các đều đi xa, mắt thấy hoa và dương liễu ven bờ đều biến mất, thuyền lá cứ trôi a trôi, lọt vào trong tầm mắt đều là nước, coi như là chính xác nhìn thấy Thái Hồ.

Tử Minh thấy Thanh Sơn ẩn hiện xa xa cuối chân trời, lại nhìn kẻ còn lại trên thuyền, nghĩ người này mời y đến chơi Thái Hồ lại đổi thành độc thuyền thả câu sao?

“Trường Xuân cầu, Rừng Lan đường một chỗ cũng không đi, cố tình đưa ta tới đây, chẳng lẽ muốn thừa dịp xung quanh không người, trên nước không ai giúp muốn dụng cường?” Tử Minh nhìn mênh mông sông nước, ỷ vào đầu thuyền, tay phải nâng chén, có chút đắc ý khi du thuyền thả câu, chẳng qua lời này hài hước hơn là phong nhã.

Hợp Hư nhìn mặt hồ mờ mịt, thuyền lá đơn bạc trên hồ, quả thật có chút tứ cố vô thân, nếu thực sự có người muốn ở đây đi làm chuyện bức lương kia, thì có kêu nổ cổ cũng không có người cứu.

“Thế nào, bị ta nói trúng rồi?” Tử Minh đảo mắt, cười nhìn Hợp Hư, lúc này gió thoáng qua mặt hồ, tay áo Tử Minh phiêu động, tóc đen lướt qua gò má, Hợp Hư nhìn đến sững sờ.

“Thái Hồ ba vạn sáu nghìn khoảnh (1khoảnh= 6,6667hecta), trong khoảng ngàn khoảnh ba quanh đây chỉ có hai người chúng ta, đó là thần tiên cũng không bằng, chẳng lẻ không bằng những nơi lòe loẹt kia?” Che dấu một tiếng ho khan, Hợp Hư vội vàng dời tầm mắt.

Tử Minh thản nhiên cười, trầm mặc một hồi cũng học Hợp Hư ngâm một câu thơ: ” Phỉ thúy song phi bất đãi hô, uyên ương tịnh túc kỷ tằng cô. Nhĩ ngã giá dã toán chích tiện uyên ương bất tiện tiên liễu.” Nói xong còn gật gật đầu, tựa hồ so sánh với uyên ương có chút vừa lòng.

“Cũng không phải, chúng ta tuyệt đối là uyên uyên tương bão vô thì liễu”

Tử Minh cũng không nói tiếp, nhấp một hớp rượu, lấy từ trong ngực ra ba phong thư ném cho Hợp Hư.

Hợp Hư nhìn lại, một phong kí tên Hán Nghiêu Sinh, một phong kí tên Hà Lân Sinh, còn một phong tự nhiên là Bạch Liêm, cười một cái, cũng không kiêng dè lập tức mở ra xem, nhưng sau khi xem xong thì liên tục cười khổ.

Ba phong thư này nội dung đại để cũng không ngoài tư mật thoại, đại ý nói cho hắn biết, bọn hắn ít ngày nữa cũng sẽ đến Luận Kiếm sơn trang, mà tính tính ngày, chờ Luận kiếm đại hội chấm dứt, vừa vặn cũng chính là Trung thu.

.

.

.