Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 57: Bích hoa – 2




Thất Ái dừng bước, chần chờ nhìn người một bên không ngừng bình bình quán quán (bận rộn), cắn chặc môi dưới, vài lần muốn mở miệng lại chung quy không thể ra tiếng.

Người cứ dán bên người như vậy, ta chỉ có thở dài, nếu cứ để hắn đứng như vậy, có lẽ đến ngày mai ta cũng đừng mong đi phối giải dược được.

Bỏ chày dã thuốc ra, cầm lấy bát sứ trắng bên cạnh, ngồi lại chờ hắn nói chuyện.

Quả nhiên ——

“Khinh Trúc?” Thất Ái nhỏ giọng gọi, bộ dáng cẩn thận chọc người thương tiếc.

Ta thờ ơ, tiếp tục uống trà.

“Khinh Trúc, ngươi có thể hay không ——” Thất Ái chần chờ nói ra yêu cầu “Ngươi có thể ở trước mặt Hữu hộ pháp nói giúp ta vài lời, Khinh Trúc, ta, ta không phải muốn tranh sủng Hữu hộ pháp với ngươi, ngươi, ngươi hiện tại được sủng ái, bọn hắn đều ghen tị ngươi, ngươi nói, ngươi trước mặt Hữu hộ pháp nói ta, ta —— “

Ta lắc đầu, hôm qua hai thằng nhãi con bất hiếu còn ném lão nhân gia ta lại thủy lao, lão nhân gia ta còn chưa muốn sớm đi tìm bọn chúng như thế.

Thất Ái tựa hồ căn bản không nghĩ đến ta sẽ cự tuyệt hắn, thủy châu dâng lên trong mắt, vẻ mặt cực kỳ bi thương “Khinh Trúc, ngươi giúp ta đi, ta, ta —— “

Ta tiếp tục lắc đầu, chưa nói đến thân phận của lão nhân gia ta, ngươi từng thấy gia gia nào muốn làm nam sủng cho tôn tử chưa? Huống chi sao ta phải ‘muốn làm’, hừ.

“Khinh Trúc ngươi thật sự không chịu giúp ta?” Thất Ái cực kỳ bi thương nói.

Lần này ta rất sung sướng cho một cái gật đầu.

“Vì sao?” Thất Ái khó có thể tin hỏi, người trước mắt là người duy nhất sẽ trợ giúp hắn, nếu người này cũng không giúp hắn, còn ai có thể giúp hắn? Chẳng lẽ hắn thật sự phải ở chỗ này mặc người khinh nhục cả đời? Không, hắn tuyệt đối không muốn như vậy, hắn muốn bay ra ngoài, chỉ cần được giáo chủ sủng ái, hắn sẽ không bao giờ bị người lăng nhục.

“Ta chưa từng nghĩ tới ngươi không chịu giúp ta Khinh Trúc.” Thất Ái cúi đầu thì thào nói một câu, người cũng không tự chủ lui về phía sau.

Nhìn hắn như vậy ta nhất thời không biết nên tỏ vẻ gì, vô luận là Bạch Liêm hay Tử Minh đều không phải người lương thiện, huống chi lấy sắc thị người, xưa nay không ai có thể chết già, hắn coi như là người ta quen biết, không thể để hắn dấn thân vào.

“Khinh Trúc, ta, ta thật sự nhận thức ngươi sao?” Nói xong người liền chạy ra ngoài.

Cuối cùng cũng chỉ là một người đáng thương thôi, Nhưng ta đường đường là một ma giáo giáo chủ, từ khi nào cũng học thương xuân bi thu?

Ta nhìn cửa phòng mở rộng, khó được một lần vì người khác tính toán, cuối cùng lại chẳng đổi được gì, chẳng lẽ ta thật không có tư chất làm người lương thiện? Ngửa đầu nhìn trời, bụng lại truyền đến cảm giác đói bụng.

Xoa xoa cái bụng, lúc này mới nhớ từ ngày hôm qua sau khi trở về còn chưa nếm qua cái gì, không đói bụng mới thật kỳ quái.

Trước kia thức ăn đa phần đều là Thất Ái lấy, giờ hắn chạy mất, ta cũng không biết làm sao, nhìn nhìn căn phòng trống trải sau cuộc náo loạn hôm qua, ta nhấc chân ra ngoài, cũng không thể ngồi chờ đói chết được a.



“Ta nói không sai đi?”

Thất Ái mím môi cúi đầu, tóc hạ xuống che hơn phân nửa khuôn mặt.

“Muốn được cái gì chỉ có thể dựa vào chính mình” Thúy y nhân vuốt ve kim giác huân lô dưới tay “Người khác —— ai cũng không giúp được ngươi —— “

“Được rồi, ngươi khóc cái gì? Đem cái này hạ vào cơm canh của Khinh Trúc, ta tự nhiên sẽ đưa ngươi đến trước mặt giáo chủ, giành lấy sủng ái của giáo chủ.”

“Ngươi —— “

“Thế nào? Không tin năng lực của ta?”

Thất Ái lắc đầu, người trước mắt được giáo chủ sủng tín, càng được giáo chủ coi trọng ban thưởng ngụ ở Bích Hải Triều Sinh các, hắn căn bản không nghi ngờ y có thể đưa mình đến gặp giáo chủ hay không, chỉ là ——

“Ngươi, vì sao phải hãm hại Khinh Trúc” Thanh âm ngăn không được run rẩy, hắn căn bản không nghĩ tới người này sẽ tới tìm hắn.

“Ngươi không phải xen vào, ngươi chỉ cần đem vật này cho Khinh Trúc ăn, ta tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa của ta cho ngươi diện kiến giáo chủ.

“Có thể —— “

“Ngươi còn không hiểu? Hắn căn bản sẽ không giúp ngươi, ngươi có biết hắn vì sao lại đi lâu như vậy mới về? Bởi vì —— “

“Bởi vì, hắn bị người bắt gian tại trận —— “

Cái gì? Thất Ái mạnh mẽ ngẩng đầu, quả thực không thể tin được điều vừa nghe.

Thì ra Khinh Trúc trộm trốn đi là vì ——

Nhìn Thất Ái thần sắc sợ hãi trước mắt, Bích Hoa cười lạnh một tiếng “Ngươi cho là người như vậy còn có thể tiếp tục lừa gạt ân sủng sao? Ta không sợ nói cho ngươi biết, hiện tại Hữu hộ pháp là ngay cả gặp đều không muốn gặp hắn, đừng nói đến phi hoàng đằng đạt, ngươi sớm chết tâm đi, nơi này chỉ có ta mới có thể giúp ngươi.”

Nói xong đưa một bọc giấy vàng, Thất Ái run rẩy vươn tay, tựa hồ vừa nhận thứ sức nặng ngàn cân.

“Đây, đây là cái gì?”

“Yên tâm chỉ là dược vật làm cho người ta phát điên, đến lúc hắn phát tác ta sẽ có lý do đuổi hắn đi.”

“Cái gì? Ngươi, ngươi muốn —— “

“Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, đối với hắn như vậy cũng chưa hắn là chuyện xấu, một kẻ phản bội Hữu hộ pháp, ngươi cho là còn có thể sống được sao? Nếu hắn điên rồi, có lẽ còn có thể bảo trụ cái mạng nhỏ.”

“Hữu hộ pháp, Hữu hộ pháp phái nhiều người như vậy đi tìm hắn…”

“Đó là trước khi hắn yêu đương vụng trộm, giờ Hữu hộ pháp đã biết, ngươi cho rằng còn có thể để yên sao? Tình nhân kia của hắn đã bị xử tước hình, mà người bên cạnh hắn, nếu không cẩn thận có thể cũng sẽ bị —— “

Thất Ái không tự chủ được rùng mình một cái, tước, tước hình…



Đúng ngọ, mặt trời có chút lớn, chiếu lên mặt hồ lăn tăn, thật khó được có một chỗ thoáng mát, ta lau mồ hôi trên trán, bước nhanh qua Lâm Uyên các, nếu nhớ không lầm, trù phòng hẳn là nằm ở góc Tây Bắc.

Nhưng ngay khi ta rẽ qua đoạn gấp khúc hành lang, đột nhiên có người nhảy ra, nhìn bộ dạng hẳn cũng là người Khung Ngọc viên, có thể ——

Ta thật sự không nghĩ ra, mình bây giờ còn có cái gì để cho người ta nhớ, nếu không như thế, sao còn có người tới yêu thương nhung nhớ?

Đúng vậy chính là yêu thương nhung nhớ, còn thập phần kịch liệt, bởi vì ngay lúc ta giật mình, người kia đã bắt đầu xả vạt áo của ta, ta dám thề ta tuyệt đối chưa từng gặp người này, nhưng bây giờ không thể xác định “Khinh Trúc” có biết hắn hay không ——

Nhưng bất kể thế nào, giữa ban ngày ban mặt, ta tuyệt đối không chơi dã chiến. Xác định mình cần kiên trì, ta lập tức đoạt lại quyền chủ động, chộp lại vạt áo của mình, bàn tay chụp một cái, người đã bị ta đẩy vào trong hồ bên cạnh ——

Nuốt nước miếng, ta chỉ có thể bất đắc dĩ líu lưỡi đầu, quên mất võ công của mình lại bắt đầu khi có khi không, tuy rằng mỏng manh, nhưng đối phó với một người thường không biết võ công, cũng mạnh hơn nhiều lắm ——cho nên chỉ phất nhẹ một cái như vậy, người đã bay vào trong nước ——

Bất quá lại nói, ta đây võ công tựa hồ so với hôm qua lại mạnh hơn một ít, chẳng lẽ nó rốt cục bắt đầu sống lại?

Võ công thật sự khiến ta không hiểu ra sao, thực có chút đau đầu, thật giống như có gia sản bạc vạn không thể chi tiêu, có còn hơn không.

.

.

.