Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 76: Chúc thọ giáo chủ – 1




Thấy ta u mê, Tử Minh nói chậm lại, hiếm khi ôn nhu nói với ta một câu “Không hiểu cũng không sao” Một bàn tay chạm lên trán ta tiếng lọt vào tai “Ngươi cứ ở đây là được, còn lại ta để giải quyết.” Nói xong xoay người bỏ đi, trước khi tới cửa lại lo lắng quay đầu lại nhìn ta “Sự tình có thể phải cần một khoảng thời gian, chậm nhất ngày mai sẽ quay về, nơi này có đồ ăn cùng đệm chăn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Mới vừa bị kia bàn tay tuyết trắng kia câu hồn, đến khi tỉnh lại thì vạt áo người đã biến mất sau cửa động, miệng mở ra ngạnh giữ chừng, đây là chỗ nào?

Trong thạch thất đốt cây đuốc coi như sáng sủa, góc sáng sủa có mấy cái rương lớn, đều đã khóa lại, đệm chăn đồ ăn Tử Minh nói đều đặt trên mặt rương, rất dễ thấy, ta đi qua, tùy tay lục lọi, mền là tơ tằm thượng đẳng, đồ ăn cũng tinh xảo, tùy tay bỏ một miếng vào miệng, ánh mắt lại bị hai cái rương lớn hấp dẫn, ước lượng cái khóa bằng gang, không khỏi tò mò, không biết người nọ giấu gì trong này?

Lòng hiếu kỳ giết chết một con mèo, ta do dự chốc lát, liếc liếc bốn phía, nghĩ thầm người nọ là người của ta, đồ đạc tự nhiên cũng là đồ đạc của ta, chỉ nhìn xem thì có sao nào.

Tay vận lực, khóa sắt “kích” một tiếng gãy ra, nhìn cái khóa lớn từ tay mình rơi xuống đất, Vũ Hoa Ngọc Lộ quả nhiên là thứ tốt, không nghĩ tới võ công lại khôi phục nhanh như vậy.

Mở rương ra, nháy mắt hào quang bắn ra bốn phía, ta líu lưỡi, ba mươi năm trôi qua quả không tầm thường, ta không nhớ rõ năm đó Chung Minh Ngọc có bao nhiêu bảo bối, hoặc nói là ta không biết?

Tùy tay cầm lấy một món trang sức, xanh ngọc dịu dàng mát lạnh trong tay, đủ biết đó là vô giá, lại xem cái hộp nhỏ đơn độc ở một góc, không khỏi cầm lên mở ra, chỉ thấy một thiềm thừ mặc ngọc điêu khắc (con cóc khắc bằng ngọc), trông rất sống động, giống như động vật nhỏ, không khỏi lại líu lưỡi, thiềm thừ này có thể giải được bách độc đó, chỉ không biết người nọ thế nào có được.

Lại nhìn trong rương, vô số bảo bối người đời khó cầu, xem đến hoa cả mắt, muốn nuốt cả đầu lưỡi, lập tức mở rương bên cạnh, bất quá lần này không có kim quang bắn ra bốn phía ——

Một rương sách —— không phải là bản đơn lẻ kỳ thực, cũng không phải tác phẩm danh gia xuất sắc gì, càng không đẹp mắt như rương vừa rồi, lại đáng giá hơn những bảo bối kia nhiều, ít nhất là đối với nhân sĩ võ lâm, tuyệt đối muốn rương này không cần rương kia, đương nhiên nếu có cả hai lại càng tốt.

Buông một quyển Võ Đang kiếm phổ, cầm lấy một quyển Thiếu Lâm thối pháp, gẩy qua một quyển Hoa Sơn nội kinh, xả qua một quyển Ngũ Độc mật chưởng, trong rương lại thu hết võ công trong thiên hạ, từ Trung Nguyên đến Tây Vực, từ phương bắc đến phía nam, từ Thiếu Lâm Võ Đang đến Bát Đại môn phái, trừ bỏ Thiếu Lâm chí bảo Dịch Cân kinh cùng Lưỡng Nghi kiếm của Võ Đang có thể nói là toàn bộ đều chất trong rương này, nếu đổi thành bất kỳ một kẻ biết võ nào thấy rương này chỉ sợ lập tức mừng đến phát điên rồi, nhưng với ta mà nói nửa điểm tác dụng cũng không có ——

Năm đó ta một lòng võ học, không tiếc dụng sức thu thập võ công thiên hạ, chiêu kỳ lộ sổ, tập kỳ nội kinh, dĩ cầu võ học chi cảnh tối cao, chỉ chưa từng nghĩ đến, ba mươi năm sau lại ở đây thấy lại những thứ năm đó bỏ công bỏ sức săn tìm.

Nhìn cái rương sách, ta không khỏi cảm khái nghìn vạn lần, tìm bách gia võ học tiêu phí của ta không ít thời gian. Thế nào trước đây không thấy phiền toái, ngược lại còn thích thú chứ.

Tùy tay lật cuốn Đại Lực Kim Cương Chỉ, nét mực cũ, trang giấy ố vàng, chữ lại nhỏ, một số bức họa cực kỳ dụng tâm. Với bản lãnh ta lúc này, chỉ sợ trực tiếp lôi ra viết lại, khiến kẻ khác không thể phân biệt được trước sau nó có khác gì nhau, đó cũng chẳng phải việc ta quan tâm.

Đậy nắp rương, ta lo ngay ngáy gắn lại khóa, chỉ hy vọng Tử Minh lúc trở lại sẽ không quá chú ý tới. Tuy nói mấy thứ này thấy cũng không quan hệ nhưng dù sao vẫn đang khiến người ta không vui, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, a di đà Phật, thiện tai thiện tai!

Quét mắt qua mấy rương nhỏ khác, ta cũng không có hứng mở ra. Lại ném một khối điểm tâm ném vào miệng, ta đánh giá thạch bích, đột nhiên nhớ tới Hà Lân Sinh, ta lúc đi không bảo người nọ, giờ ta bị Tử Minh tha tới đây, chỉ sợ y đã sớm trở về, phải làm sao đây?

Cuống quít đứng dậy, đẩy cửa đá định đi ra, nhưng đẩy không ra, giờ ta mới phát hiện cửa đã bị phong kín, không khỏi nhớ tới lúc nãy Tử Minh dặn dò một lượt, ta không khỏi cười khổ, ngươi để ta ở đây, lại nhốt ta lại, chẳng lẽ sợ ta chạy mất? Lập tức nghĩ đến mình quả thật muốn chạy, không khỏi ngượng ngùng sờ sờ mũi, cũng không phải không trở lại, khóa cái gì.

Thở dài, ta tả ngẫm hữu nghĩ, dao động không chừng, tuy rằng không về Hà Lân Sinh cũng không thể làm gì ta, nhưng bộ dạng y ôm bình rượu luôn đánh vào lòng ta, thế nào cũng không bỏ nổi, nhưng nếu ta bỏ đi, Tử Minh về không thấy ta, lần sau gặp lại còn không lột da lão nhân gia ta?

Lắc đầu, hay là đừng có chọc gia hỏa ương bướng kia, đụng đến một cơ quan, ta chậm rãi vặn, thạch bích không có lấy một khe hở chậm rãi trượt ra một cái cửa nhỏ, cơ quan trong U Minh giáo tin rằng không kẻ nào rõ ràng hơn chủ nhân chính thống này, dù sao ta cũng kế vị theo quy củ, nên tư truyền gì đó tự nhiên cũng sẽ không thiếu, mà Hà Lân Sinh cùng Bạch Liêm, Tử Minh lại bất đồng, bản đồ mật đạo trước nay đều do tiền giáo chủ đích thân truyền lại, nếu ta mất tích, còn ai có thể cho bọn hắn biết địa đồ kia, dù có thể tìm ra một phần cũng không thể hoàn toàn dùng được.

Lắc mình vào mật đạo, thạch bích chậm rãi khép lại, nhìn không ra chút dấu vết. Đi về dặn dò một tiếng, rồi quay lại cũng chỉ mất chút thời gian, sẽ nhanh thôi.

Nhìn thạch bích chậm rãi khép lại, Tử Minh lăng lăng xuất thần, cũng không biết qua bao lâu, một thanh âm trào phúng vang lên sau lưng y: “Còn nhìn cái gì? Người cũng đã đi rồi.”

Thấy Bạch Liêm đột nhiên xuất hiện phía sau mình, Tử Minh có chút kinh ngạc, lập tức nheo mắt lại “Ngươi đã đến bao lâu rồi?”

“Hừ” Bạch Liêm cũng không trả lời, lướt qua Tử Minh tới trước mấy cái rương, đưa tay khẽ đụng, cái khóa miễn cưỡng duy trì nguyên dạng lập tức “bịch” rơi trên đất. Bạch Liêm vừa bực mình vừa buồn cười, lại thế nào cũng cười không nổi.

Đưa tay mở rương, chỉ thấy một rương châu quang bắn ra bốn phía một rương mặc hương du viễn, đủ để làm rớt mắt bất kể kẻ nào, vô luận ngươi là cầu tài hay cầu thế.

Thản nhiên nhìn lướt qua rương, Bạch Liêm châm chọc cười: “Ngươi có thực không ít đồ a.”

Tử Minh không đáp, hỏi lại: “Ngươi sớm đã tới, hay là ——” Trong mắt hiện lên một nét tinh quang “Ngươi ngay từ đầu đã không rời khỏi Tây Lưu cung?” Tuy là câu hỏi, nhưng nói xong Tử Minh đã thập phần khẳng định người trước mắt cũng như mình, căn bản chưa từng bỏ đi.

Bạch Liêm không đáp, tiếp tục lật xem gì đó, ngón tay mân mê nét mực trên trang sách, hiển nhiên là thừa nhận lời Tử Minh nói.

“Một rương quý hiếm, người đời khó cầu, người nọ lại chỉ tùy ý nhìn xem, một rương bảo điển, hội tụ thiên hạ võ học đừng nói nhân vật võ lâm bình thường đến chính ngươi, ta chỉ sợ cũng khó không động tâm, thế nhưng hắn lại một quyển cũng không lấy, ngươi nói hắn rốt cuộc là trung hậu thành thật đến ngu dốt, hay ——” Bạch Liêm mạnh mẽ quay đầu lại nhìn thẳng Tử Minh “Hắn căn bản là không đem mấy thứ này để vào mắt?”

Ánh mắt Tử Minh tránh đi, thần sắc bất định, tay nắm thành quyền, buông siết không ngừng.

“Lúc này ngươi còn muốn lừa bản thân sao?” Bạch Liêm vuốt ve sách trong tay, chữ viết tinh tế lại khó dấu nét tiêu sái, cho dù là trâm hoa tiểu khải nhưng dưới nét bút người nọ cũng thành đao kiếm, mà lời này của Bạch Liêm không biết là nói với bản thân hay đang nói với Tử Minh.

“Cái kẻ tham tài háo sắc, mặt dày mày dạn, sợ chết kia tại sao có thể là ——” Tử Minh giãy dụa, tuổi không đúng, thân phận không đúng, cái gì cũng không phải, nhưng khuôn mặt đó, thái độ quái dị của sư phó, không phải là không thể ——

“Ngươi biết không? Ngay cả ta cũng không biết mật thất lại có một cửa khác ở đây” Bạch Liêm cầm sách trong tay, ánh mắt nhìn trên thạch bích sớm khép lại, cười khổ nói “Hắn làm sao mà biết được —— “

Thật lâu sau thở dài: “Người kia đã trở lại —— “

.

.

.