Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 77: Chúc thọ giáo chủ – 2




Vội vàng chạy về Tây Lưu cung, mới nhảy vào tẩm điện, liền chứng kiến Hà Lân Sinh cầm bộ y phục đứng bên giường không nhúc nhích, ta tính nhìn xem y gì, đang muốn đụng đến, lại nghe y hỏi “Tìm được rồi sao?”

“Cái gì tìm được hay không tìm được?”

Nghe được thanh âm của ta, Hà Lân Sinh bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt kích động, nháy mắt biến thành mừng như điên, nhưng đôi mắt còn có chút phiếm hồng “Ngươi —— “

“Thế nào sắc mặt kém như vậy?” Ta kéo y qua, ngồi xuống giường, vuốt ve gương mặt tái nhợt, thực có chút đau lòng, thở dài nói: “Ngươi nghĩ rằng ta lại bỏ đi nữa sao?”

Hà Lân Sinh cúi đầu.

“Đây là cho ta sao?” Ta cười cười lấy y phục trong tay y, gấm vóc hoa lệ sa, chạm vào một mảnh ẩm ướt, cười khổ một tiếng.

“Đợi lâu rồi?” Nếu không lâu, vài giọt lệ làm sao có thể khiến y phục thành thế này.

“Ta nếu muốn đi, nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”

Hà Lân Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, ta còn muốn nói an ủi y, lại đột nhiên bị thứ ôn nhuyễn chặn lại. Một trận điên loan đảo phượng mây mưa vu sơn, đầu óc thoáng chốc biến thành hỗn độn, ta chỉ biết là, khi lệ Hà Lân Sinh rơi trên mặt ta, ta đã không thể đẩy y ra.

Nhưng ta cuối cùng vẫn là tên vô sỉ đã ném một người khác ra sau đầu, cho nên đúng vào lúc này ông trời trừng phạt ta, ta cũng không còn lời nào để nói ——

Lấy tay ra khỏi tay áo thùng thình, ta thất bại ghé vào ngực Hà Lân Sinh, buồn bực cắn miệng thịt, bậm mội —— Vì cái gì a vì cái gì ——

Hà Lân Sinh kinh ngạc nhìn người đột nhiên thu nhỏ trước ngực mình, trong lúc nhất thời nói không nên lời, ngơ ngác tùy ý để người kia ngoạm trên ngực mình, chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Giáo, giáo chủ?” Hà Lân Sinh chần chờ kêu, diễn cảm giống như đã hóa đá.

Ta lẩm bẩm ngẩng đầu khỏi đống y phục quá khổ, nếu nói Hà Lân Sinh đã hóa thạch, thì ta đây không thể nghi ngờ chính là hóa thạch bị thiêu đỏ, nổi trận lôi đình không đủ để hình dung, nắm tay đấm xuống, một quyền nện vào ngực Hà Lân Sinh, nhưng cũng không dùng lực, lực đạo lớn ta sẽ luyến tiếc a, đập hư rồi ai bồi ta?

“Giáo chủ đây là ——” Hà Lân Sinh rốt cục lấy lại tinh thần sau cơn khiếp sợ, ngồi dậy, ta vốn ở trên người y, hiện tại thân hình thu nhỏ tự nhiên ngăn không được lực đạo của y, thân mình liền ngã ngửa ra sau, Hà Lân Sinh cuống quít ôm lấy ta.

“Giáo chủ nội tức lại bị quản chế?” Hà Lân Sinh quan sát thân hình nho nhỏ trước mắt, miễn cưỡng bình ổn kinh ngạc, mở miệng hỏi.

Ta âm thầm vận khởi Cửu Hỏa, chẳng những thông suốt, ngược lại ngày càng mạnh, lại nhìn thân hình lại thu nhỏ, không khỏi nghi vấn đầy não, nếu nói lúc trước ta có thể phỏng đoán nguyên nhân, hiện tại ta thật sự không rõ, hay ngay từ đầu ta đã phỏng đoán sai, ta thu nhỏ căn bản không liên quan tới Cửu Hỏa áp chế Thanh Long quả?

Thấy ta lắc đầu, Hà Lân Sinh không khỏi khẩn trương, xem bộ dáng y ta nhanh chóng nói: “Ta nội tức tuy rằng điều hòa nhưng công lực vẫn không thể hoàn toàn khôi phục, mà Thanh Long quả có thể cải lão hoàn đồng, công lực ta lúc này hẳn không kịp áp chế không nổi dược lực của Thanh Long quả.”

Ta giương bàn tay nhỏ bé mềm núc ních an ủi vỗ vỗ vai Hà Lân Sinh, “Đừng lo lắng” Miệng nói thoải mái, trong lòng lại kinh sợ không yên, chính mình rõ ràng trạng huống của mình, nói cái gì công lực chưa hồi phục đều là bịa đặt, lần trước còn đẩy trả công lực cho Bạch Liêm, nghịch chuyển công lực quả thật tiêu hao không ít nội lực của ta, tuy là khôi phục vô cùng mau, lại cũng khó mà hoàn toàn phục hồi trong thời gian ngắn, nhưng công lực ta hiện tại lại so với ba mươi năm trước còn cường thịnh hơn, vậy phải giải thích thế nào?

Chẳng lẽ thân thể ta thu nhỏ thật sự không quan hệ gì đến công lực sao? Hay dược lực Thanh Long quả trong ba mươi năm ngủ say đã phát sinh biến hóa?

Hà Lân Sinh hiển nhiên tin lý do của ta, nhưng vẫn không yên lòng bắt mạch cho ta, đến khi xác định không có bất cứ dị thường nào mới thoáng hạ khẩu khí, tò mò đánh giá hình dáng ta.

Ta bị y nhìn cả người run lên, cảm giác mình thế này thật sự quá yếu thế, vạn nhất Hà Lân Sinh là kẻ luyến đồng, lão nhân gia ta đây chẳng phải là xong rồi ——

“Đúng rồi, giải dược ta muốn ngươi tìm đã tìm được chưa?” Ta tự nhiên không để ý mặt mình, ta để ý chính là ánh mắt Hà Lân Sinh nhìn ta ——

Hà Lân Sinh bị ta đánh lạc chú ý, xoay người lục lọi phía đầu giường, một hồi liền lấy ra cái hộp nhỏ đưa đến trước mặt ta, nói: “Dấu vết trên mặt giáo chủ sau khi dùng Vũ Hoa Ngọc Lộ đã nhạt rất nhiều, tiếp tục dùng giải dược này không đến hai ngày là hoàn toàn khôi phục.”

Ta cả kinh, theo bản năng đưa tay sờ mặt, Hà Lân Sinh lấy cái gương bên cạnh cho ta xem, gương vốn không lớn, nhưng hiện tại ta lại hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn thân.

Ngón tay vuốt qua mặt gương, ta nhéo mặt mình, nhìn cái gương không lớn không nhỏ, trước vẫn là bộ dáng mười tuổi, có chút lão thành cũng là tiểu đại nhân, nhưng bây giờ lại tính là cái gì? Một tiểu oa nhi, thoạt nhìn bất quá cũng chỉ có năm tuổi.

Nghĩ lão nhân gia ta năm nay đã năm mươi bảy tuổi, bộ dạng trong gương sợ là ngay cả năm tuổi bảy tháng cũng chưa tới.

Hà Lân Sinh nhìn tiểu oa nhi đang than vãn với gương trước mắt, không khỏi cười ra tiếng, y tin lý do ta bịa ra, tự nhiên có thể cười vô tâm, mà ta lại thế nào cũng cười không nổi, nghĩ ta ngủ một giấc ba mươi năm đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của thế tục, nếu ta có ngày đột nhiên chết đi hoặc lại ngủ say cũng chưa biết chừng. Sự tình không có quy luật, không thể đoán trước thường thường càng làm người ta sợ hãi. Quên đi, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô bổ, giật nhẹ nội y lùng bùng trên người, ta vội vàng bảo Hà Lân Sinh giúp ta chuẩn bị vài bộ y phục có thể mặc, cũng không thể cởi y phục rồi lắc mông ra ngoài được.

Thừa dịp Hà Lân Sinh đi thu xếp y phục cho ta, ta lấy gương cẩn thận nhìn ngó mặt mình, chấm đỏ lúc trước quả nhiên nhạt rất nhiều, thậm chí có thể xem như không thấy, nói như vậy, khi đó ta ở Thiên điện gặp Bạch Liêm Tử Minh, gương mặt đã khôi phục hơn phân nửa, vừa rồi ta bị Tử Minh tha đi chẳng phải là càng không thấy gì?

.

.

.