Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 82: Xá đệ cách hư – 2




Cách Hư ——

Thúc ngựa đi vào bước, Cách Ngạo Sinh ôm ta hướng Vương Cảnh Trung giới thiệu: “Vương chưởng môn đây là xá đệ Cách Hư”

Cách Ngạo Sinh tự tiện gắn họ hắn cho ta, ta cũng không có gì bất mãn, lấy quan hệ giữa ta với hắn thì hắn theo họ ta cũng là bình thường, ta mang họ hắn tuy có chút cổ quái, nhưng miễn cưỡng có thể chập nhận.

Cách Ngạo Sinh nào biết mấy thứ trong đầu ta, thấy ta ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn dĩ nhiên thập phần vui mừng, lại thấy ta bộ dáng không chút thay đổi, cảm thấy càng thêm thương tiếc, tự nhiên càng thêm trìu mến.

Lâm Minh Tiêu nghe thấy hai chữ xá đệ bắt đầu trố mắt, lúc này đột nhiên phục hồi tinh thần, há mồm kinh hô “Đây là hài tử ngươi muốn tìm?”

Lâm Minh Tiêu đột nhiên ý thức được mình biểu hiện thái quá, nhanh chóng đưa tay che miệng.

“Đúng vậy” Cách Ngạo Sinh mỉm cười gật đầu, cũng không trách móc, chỉ ôm ta.

Nghe thấy Cách Ngạo Sinh thừa nhận, lại bộ dạng thân mật này, mọi người lập tức thu hồi nghi hoặc trong lòng.

Vương Cảnh Trung biết Cách Ngạo Sinh đang tìm người, thậm chí nói Cách Ngạo Sinh sở dĩ xuất hiện ở đây là vì lão phái người báo tin, nói nơi này có thể có tung tích đứa bé kia, nhưng nếu lão nhớ không lầm, đứa nhỏ ấy phải mười tuổi a, nhưng oa nhi trước mắt thế nào cũng không quá sáu tuổi, chẳng lẽ Cách Ngạo Sinh cố ý giấu diếm? Vậy càng không đúng, không nói Cách Ngạo Sinh vốn nặng dạ trọng tín, dù muốn giấu diếm cũng không cần giấu tuổi mới đúng, dù sao tiểu tử mười tuổi khác năm tuổi nhiều lắm, giấu diếm bộ dạng còn có thể tìm người, nhưng nếu giấu tuổi, thật chẳng có cách nào tìm. Lập tức Vương Cảnh Trung lại nghĩ tới một khả năng khác, có lẽ là Cách Ngạo Sinh bởi vì nguyên nhân nào đó mình không biết, cố ý bày nghi trận không chừng.

Bên này Vương Cảnh Trung ngờ vực vô căn cứ, bên kia Ngôn Bốc Tử cũng lộ ra kinh ngạc, dù sao y từng thấy tận mắt “xá đệ” Cách Ngạo Sinh, hiện tại đột nhiên là hình dạng khác, tự nhiên kinh nghi.

“Đứa nhỏ này thế nào lại ——” Ngôn Bốc Tử ở Võ Đang, trên giang hồ coi như là một đạo sĩ, nhìn thấy sự tình quái dị như vậy tự nhiên muốn biết. Nếu cho y biết lão nhân gia ta ngủ ba mươi năm thanh xuân chưa mất, chỉ sợ trực tiếp rút kiếm gỗ đào thu phục ta.

Cách Ngạo Sinh cung kính trước Ngôn Bốc Tử, gần đây địa vị Ngôn Bốc Tử ở Võ Đang rất cao, thứ hai ở Liễu Châu thành Ngôn Bốc Tử từng xuất thủ cứu ta, tuy rằng ta không cần y cứu, nhưng Cách Ngạo Sinh cũng không cho là như vậy, lúc này thấy Ngôn Bốc Tử thần tình khó hiểu, Cách Ngạo Sinh lúc này giải thích nói: “Ngôn đạo chưởng còn nhớ xá đệ từng trúng Đoạn Hồn chứ, hẳn độc dược kia quấy phá làm hại xá đệ biến thành bộ dáng này.” Nói xong một bộ tự trách cùng đau lòng, đến tiểu tâm can của ta cũng run lên theo, tâm thương hương tiếc ngọc tầng tầng nổi lên.

Nhưng ta không biết, bộ dạng ta đau lòng còn có Cách Ngạo Sinh tự trách, thành công phá vỡ toàn bộ nghi hoặc của mọi người bên cạnh, hiện tại những người này cho dù hoài nghi cũng sẽ không tiếp tục hoài nghi thân phận ta.

Sự xuất hiện bất ngờ của ta, thành công làm rối loạn kế hoạch ban đầu của đoàn người, đành phải tìm một nơi tạm trú. Đương nhiên mục đích chủ yếu vẫn là Cách Ngạo Sinh muốn Ngôn Bốc Tử giúp ta xem độc trên người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu có thể khôi phục tự nhiên là không thể tốt hơn. Nếu khôi phục không được, cũng chắc chắn hơn, vạn nhất còn xảy ra trạng huống gì không tốt ——

Đối với ta, Cách Ngạo Sinh có thể nói là có chút lo lắng đề phòng, nếu ta còn có kịch độc gì, người này không chừng sẽ gục mất.

“Đoạn Hồn này quả thật lợi hại.” Lão đạo sĩ buông cổ tay ta, vê râu nói, sắc mặt có vẻ lo lắng, hiển nhiên không thể giải thích vì sao ta lại biến thành bộ dáng này, mà Cách Ngạo Sinh vốn còn đeo chút hi vọng giờ ngã ngồi trên đất.

“Lão đạo y thuật nông cạn, xem ra không giúp đỡ được cái gì.” Nói xong nhìn Cách Ngạo Sinh thần sắc có chút xám tro, hiển nhiên có chút hổ thẹn.

“Đạo trưởng nói quá lời, ngày đó ở Vương gia nếu không phải đạo trưởng ra tay cứu giúp, chỉ sợ xá đệ không thể sống tới giờ.” Cách Ngạo Sinh ôm quyền trịnh trọng thi lễ với Ngôn Bốc Tử, lại không cẩn thận động phải miệng vết thương phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ.

Mọi người lúc này mới nhớ tới Cách Ngạo Sinh có thương tích trong người, Ngôn Bốc Tử lập tức vạch y phục Cách Ngạo Sinh, rất nhanh xử lý miệng vết thương.

Vết thương thật to ở ngực bụng bị nứt toác ra, thỉnh thoảng còn có máu loãng chảy ra, da thịt hồng nhạt khiến người kinh tâm động phách.

“Nhờ đạo trưởng” Cách Ngạo Sinh trên trán chảy ra giọt mồ hôi lớn, sắc mặt tái nhợt, môi có chút phát tím, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cường hãn nén nhịn cơn đau.

“Trước Quan Vũ cạo xương chữa thương, nay thiếu minh chủ chịu trọng thương vậy, như tiếu đàm thanh phong, thực là anh hùng.” Ngôn Bốc Tử không ngừng tay, xem xét vết thương sâu tới xương của Cách Ngạo Sinh, trên miệng tán thán nói.

Bị miệng vết thương kia làm giật nảy người ta mạnh mẽ phục hồi tinh thần, lập tức nhảy tới trước mặt Cách Ngạo Sinh, đẩy lão đạo dài dòng không chuyên tâm trị thương kia ra, ghé vào trước mặt Cách Ngạo Sinh, nhìn đến ánh mắt đều đỏ.

“Không khóc không khóc” Cách Ngạo Sinh cuống quít tạ lỗi Ngôn Bốc Tử, lại luống cuống tay chân đến hống ta.

Con mắt nhìn thế nào ra là ta khóc? Ta hung hăng trợn mắt nhìn Cách Ngạo Sinh, lại nhìn miệng vết thương ghê người kia, hận không thể một chưởng biến kẻ tổn thương hắn thành thịt vụn, ngay cả người của ta cũng dám tổn thương, hừ, lần này lão thiên muốn lưu ngươi cũng đừng mong sống sót, sát khí tăng lên, ánh mắt càng đỏ.

Ngôn Bốc Tử cũng không chấp nhặt với tiểu oa nhi, nói câu không ngại, muốn tiếp tục trị thương cho Cách Ngạo Sinh, nhưng đứa bé lại chắn ở phía trước, thật có chút vướng bận, vì thế đánh mắt cho sư chất, để hắn đem ta qua một bên.

Tịch Phương Bình hiểu ý, lập tức đến kéo ta ra, thấy hai mắt ta đỏ đậm, hiển nhiên cũng hiểu lầm như Cách Ngạo Sinh, tâm không khỏi mềm xuống, nhẹ giọng an ủi.

“Chỉ là thương ngoài da, qua một hồi là tốt rồi”

Thúi lắm, lỗ hổng lớn như vậy, không chừng còn lưu sẹo, ta gạt tay Tịch Phương Bình, lại vọt tới trước, bất quá lần này nếu không phải tới chỗ Cách Ngạo Sinh.

Ngôn Bốc Tử hiển nhiên bị ta làm hoảng sợ, thừa dịp y trố mắt, ta lôi toàn bộ bình bình lọ lọ trong ngực y ra, mọi người chỉ thấy một đứa bé quắp chân lên người Ngôn Bốc Tử, còn không thấy rõ nó làm thế nào nhảy lên, chỉ thấy đứa bé kia lại như một trận gió quét đến trước mặt Cách Ngạo Sinh, cầm trong tay một cái bình nâu rắc lên miệng vết thương của hắn.

Ngôn Bốc Tử vừa sờ ngực, nhìn nhìn ta rắc gì đó lên ngực Cách Ngạo Sinh, cười khổ nói: “Thứ tốt của lão đạo, thật không thể gạt được ánh mắt đứa nhỏ này.”

Cách Ngạo Sinh hiển nhiên cũng bị ta làm cho sửng sốt, lúc này nghe Ngôn Bốc Tử lên tiếng mới hồi phục tinh thần, vội chặn động tác của ta “Xá đệ tuổi nhỏ, xin đạo trưởng thứ lỗi.”

“Buông ra” Thấy Cách Ngạo Sinh không cho ta rắc thuốc, ta vội la lên “Bạch Vân phấn này mặc dù không tốt bằng Đoạn Tục cao của Thiếu Lâm, nhưng ít nhiều hơn mấy thứ dược trị thương khác của hắn, ngươi tạm dùng trước, sau ta sẽ tìm cho ngươi thuốc trị thương tốt nhất, cam đoan ngay cả sẹo cũng không lưu.” Lúc này ta vừa vội vừa tức, sớm biết vậy vừa rồi sẽ không uống bình Vũ Hoa Ngọc Lộ kia, vật kia ít ra hữu hiệu hơn Bạch Vân phấn này.

Cách Ngạo Sinh vừa nghe không ngờ là Võ Đang chữa thương chí bảo Bạch Vân phấn, không khỏi cả kinh, vội vàng cầm lấy tay kẻ không biết nặng nhẹ đem bảo bối như thảo dược thương mà bôi loạn trên người mình, đậy nắp lại, vô cùng cung kính tạ lỗi với Ngôn Bốc Tử: “Xá đệ bướng bỉnh, lại hồ nháo cầm linh dược, đạo trưởng thứ tội.” Bạch Vân phấn này võ lâm thiên kim khó cầu, tại bị tiểu nhân nhi không biết nặng nhẹ cầm tùy ý hồ nháo, Cách Ngạo Sinh phi thường đau đầu, không biết phải bồi tội ra sao, nhìn phấn dược trên vết thương, Cách Ngạo Sinh nhất thời đau đầu nhức óc.

Ngôn Bốc Tử tự nhiên cũng đau lòng, Bạch Vân phấn không dễ phối, y còn không nỡ dùng, miệng vết thương sâu hơn cũng chỉ dùng một chút pha với nước bôi lên nhưng hiệu quả đã cực cao, ai biết lại bị một tiểu oa nhi lãng phí nhiều thế này, nhưng đối phương chỉ là một đứa nhỏ, y còn lớn tuổi hơn đám người ở đây sao lại đi tính toán với tiểu oa nhi này.

“Tiểu công tử cũng vì sốt ruột cứu huynh, đủ thấy tâm tính khiết thiện, tương lai tất thành người tài, thiếu minh chủ không cần phải như thế.” Ngôn Bốc Tử vội vàng nâng Cách Ngạo Sinh dậy, mặc dù lãng phí, nhưng dược này dùng trên vết thương của Cách Ngạo Sinh cũng đáng.

Bạch Vân phấn quả là dược hiệu kỳ cao, một hồi đã không còn rướm máu, ta xem vừa lòng, cũng không tính toán lão đạo kia hồ ngôn loạn ngữ cái gì tâm tính khiết thiện.

Đương nhiên vì dùng loạn dược quý của người ta, ta tự nhiên cũng không thiếu sự giáo dục của Cách Ngạo Sinh, tuy rằng lải nhải, nhưng xét thấy hắn bây giờ bị thương, lão nhân gia ta quyết định không chấp nhặt với tiểu bối, đã lâu không nghe thanh âm của hắn, coi như hắn đang hát tiểu khúc đi.

Trong lòng Cách Ngạo Sinh gật gù, rốt cục ngủ say.

“Ngủ?” Lâm Minh Tiêu gẩy gẩy củi trong đống lửa, đem xương thú ăn xong vứt vào lửa.

Cách Ngạo Sinh ôm oa nhi trong lòng, đổi một tư thế tương đối thoải mái, cười có chút bất đắc dĩ, vốn định hảo hảo giáo huấn tiểu nhân nhi một chút, không nghĩ tới nói chưa xong nó lại ngủ thiếp đi, căn bản không để tâm đến lời hắn vừa nói.

Ngôn Bốc Tử ở một bên ha ha cười hai tiếng, vuốt chòm râu bạc, hỏi: “Thiếu minh chủ, đứa nhỏ này đến tột cùng lai lịch thế nào, sao đột nhiên xuất hiện ở đây?” Y hỏi như vậy cũng chỉ là hỏi, cũng không có ác ý gì.

Cách Ngạo Sinh cũng không giấu diếm, đem toàn bộ quá trình quen biết ta kể ra, đương nhiên chuyện hồ đồ trong sơn động tự động bỏ qua.

Nghe Cách Ngạo Sinh thuật lại, Ngôn Bốc Tử gật gật đầu: “Thì ra là thế.”

Đến việc ta vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, Cách Ngạo Sinh cũng không thể nói được, lúc trước chỉ lo việc giải độc, hơn nữa thật vất vả nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, kích động quá liền quên không hỏi, xem ra cũng chỉ có thể chờ người trong lòng tỉnh lại mới có thể biết.

“Tìm được là tốt rồi, chẳng qua ngày mai chính là sinh thân giáo chủ ma giáo Bạch Liêm, thật sự không thích hợp mang theo một đứa bé, không bằng ngươi đưa nó về Độc Tịch thành trước đi sư đệ.” Lâm Minh Tiêu vốn vì chuyện Cách Ngạo Sinh bị thương mà không muốn hắn mạo hiểm tới U Minh giáo, hiện tại bắt lấy cái cớ này tự nhiên càng ra sức khuyên bảo.

Cách Ngạo Sinh chần chờ một chút, vẫn cự tuyệt đề nghị của Lâm Minh Tiêu, tuy rằng không bỏ được người trong lòng, nhưng việc ngày mai rất nhiều nguy cơ, hắn thật sự không yên lòng, còn nữa, giang hồ đạo nghĩa, hắn sao có thể ném đồng bạn một mình trở về.

“Vẫn là do một vị đệ tử phái Thanh Dương đưa đứa nhỏ này về Độc Tịch là được, việc ngày mai rất quan trọng, thứ hai, ta từng tới U Minh giáo đến lúc đó nếu có sai lầm cũng dễ đào thoát, còn nữa nơi giam giữ đám người Ngọc Quế sư huynh ta đã tới một lần, sẽ không mất thời gian tìm kiếm.” Cách Ngạo Sinh nhìn thoáng qua oa nhi say ngủ trong lòng mình, nếu nói Lâm Minh Tiêu có nguyên nhân không muốn để Cách Ngạo Sinh lên U Minh giáo, thì Cách Ngạo Sinh có một trăm lý do để lên U Minh giáo.

Mọi người thấy Cách Ngạo Sinh kiên trì như vậy, còn nữa có Cách Ngạo Sinh quả thật có nhiều lợi thế, lại thấy hắn dùng Bạch Vân phấn Võ Đang kia xong, sắc mặt tốt lên rất nhiều, cũng không khuyên giải nữa.

Thấy Cách Ngạo Sinh nhìn oa nhi lại lộ ra vẻ lo lắng, Ngôn Bốc Tử không khỏi trấn an nói: “Thiếu minh chủ xin yên tâm, lệnh đệ mạch tượng tuy rằng rối loạn, nhưng lại không có dấu hiệu trúng độc, hẳn độc đã giải toàn bộ, những thứ khác ——” Lão đạo sĩ đảo mắt nhìn thoáng qua thân hình tứ chi ngắn ngủn ngủ bất tỉnh nhân sự, thở dài “Cũng chỉ đành đợi qua thời gian này.” Ý tứ đơn giản là, từ từ xem đi, sau tiếp tục nghĩ biện pháp.

“Chờ thêm xem sao, thiếu minh chủ không ngại một chuyến tới Ngũ Chỉ Phong, lão đạo cùng Hoa Y tiên cũng từng có vài lần duyên phận, có thể đòi mấy phân tình, có lẽ sẽ có biện pháp.”

“Đa tạ đạo trưởng” Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi tìm Hoa Y tiên tính tình cổ quái kia.

Vài người lại thương lượng việc cứu người ngày mai, sau đó trước sau nằm ngủ, còn bên kia, đám đệ tử Thiên Huyền cung vì ta đột nhiên chạy trốn làm luống cuống tay chân lập tức phái người thông báo Hàn Đàm, đương nhiên khi không bắt được ta mới đi báo tin.

.

.

.