Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 90: Thí cổ trảo ấn – 2




Hà Lân Sinh đến không thể nghi ngờ đã khiến mọi người lắp bắp kinh hãi, nếu nói cung chủ Thiên Huyền cung đột nhiên giá lâm làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, thì vị Thái thượng giáo chủ ẩn cư bảy năm không hỏi giáo vụ đột nhiên lộ diện càng làm cho người ta khó hiểu, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cả hai người này cùng xuất hiện?

Tất cả mọi người đều quỳ trên đất, ngay cả Bạch Liêm cũng không ngoại lệ, chỉ trừ ta cùng Hán Nghiêu Sinh.

Hà Lân Sinh nhận được tin lập tức chạy tới, thấy thân ảnh hai ngày không gặp đang ôm con vịt trong tay tâm cũng thả lỏng, nhưng vừa kẻ đứng bên tâm lại treo lên.

Hà Lân Sinh đương nhiên biết Hán Nghiêu Sinh, khi thuộc hạ hội báo y đã đoán được là ai, lúc này bất quá là xác nhận mà thôi.

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Hắn đã trở lại, ta tự nhiên cũng muốn trở về.” Hán Nghiêu Sinh nhìn Hà Lân Sinh ý vị thâm trường hồi đáp.

“Nơi này không chào đón ngươi, ngươi có thể đi rồi.”

“Chỉ sợ, giờ không tới phiên ngươi tác chủ.”

“Ngươi ——” Hà Lân Sinh oán hận trừng mắt, lại không cách nào phản bác lời Hán Nghiêu Sinh, y sớm biết, Hán Nghiêu Sinh sớm muộn sẽ trở về, nhưng y thật không ngờ người này sẽ đến nhanh như vậy, y còn chưa chuẩn bị vạn toàn, y cảm thấy sợ, sợ hãi người này cướp mất thứ y thật vất vả có được, ba mươi năm trước y đã sợ, ba mươi năm sau y càng sợ, ba mươi năm trước y không có cái gì, không thể nói rõ là mất đi, chỉ cảm giác nguy cơ mà thôi, nhưng bây giờ thì sao, đêm đó triền miên, ngay khi người ấy chấp nhận y —— như vậy mà mất đi y chịu không nỗi.

Hà Lân Sinh nghĩ người mình một lòng thương nhớ, chỉ khi người đang ở trong tay y y mới có thể an tâm, dù chỉ cách vài bước cũng đủ làm y bất an, huống chi kẻ cũng có tâm tư như y lại đang đứng gần người ấy hơn.

Hán Nghiêu Sinh thân chợt lóe thành công chặn đường Hà Lân Sinh.

“Ngươi làm cái gì?”

“Ngươi thì làm cái gì?”

“Ta làm cái gì không tới phiên ngươi quản, tránh ra” Kẻ này luôn chống đối y, ba mươi năm trước, ba mươi năm sau lại vẫn muốn chống đối y, hừ, chắn cái gì, chắn đến giờ hắn không phải vẫn chẳng được gì sao, một phần tâm tư kia, chỉ sợ người bị hắn ngăn phía sau cũng không biết, từ điểm này mà nói, Hán Nghiêu Sinh không bằng y. Nghĩ đến đây Hà Lân Sinh nở nụ cười, mấy chục năm y rốt cục có một lần cảm thấy thỏa mãn.

“Ngươi cười cái gì?”

“Cười ngươi si nhân thích nằm mơ, mơ ba mươi năm còn không thanh tỉnh.”

“Tốt hơn kẻ si tâm vọng tưởng như ngươi.”

“Nga? Phải không? Có lẽ ba mươi năm trước là si tâm vọng tưởng, nhưng ba mươi năm sau không nhất định ——” Hà Lân Sinh cười càng rạng rỡ.

Hán Nghiêu Sinh sắc mặt đại biến “Ngươi —— “

Đúng lúc này, Hà Lân Sinh đột nhiên một chưởng đánh tới Hán Nghiêu Sinh, thân mình quỷ mỵ tới trước mặt ta, đang muốn ôm lấy, lại bị kẻ khác đoạt trước.

“Ngạo Sinh?” Ta cả kinh lập tức vui vẻ, đang muốn ôm đùi hắn, lại bị hắn kéo ra phía sau.

“Hà giáo chủ là tiền bối, ra tay với một tiểu hài không có lực đánh trả không phải rất mất mặt sao?”

“Thì ra là Cách thiếu minh chủ”

Hán Nghiêu Sinh sửng sốt, lập tức nhíu mi: “Ngươi là Cách Ngạo Sinh? nhi tử Cách Khâu?”

“Vãn bối Cách Ngạo Sinh, gia phụ là Cách Khâu, Hán cung chủ hữu lễ.”

“—— Bạch mi lão nhân là gì của ngươi ——?”

“Vãn bối là đệ tử Bạch mi lão nhân”

Hán Nghiêu Sinh như có suy nghĩ gì gật đầu “Thì ra là thế” Đang muốn nói cái gì, Cách Ngạo Sinh lại đột nhiên thi lễ, nói: “Vãn bối từng nhiều lần nghe gia sư nói đến cung chủ, thỉnh cung chủ nể mặt gia sư cho ta đưa xá đệ xuống núi.”

Hán Nghiêu Sinh gật gật đầu “Ta cùng sư phụ ngươi coi như là bạn cũ, ngươi đem người phía sau giao cho ta, ta để huynh đệ ngươi xuống núi.”

“Đa tạ cung chủ” Cách Ngạo Sinh vui vẻ, vừa rồi nóng lòng hiện thân không màng sinh tử, hắn chỉ mong đưa oa nhi này xuống núi, nhưng U Minh giáo nơi chốn hung hiểm muốn xuống núi nói dễ hơn làm, hắn nếu không mang thương tổn còn có thể xông vào, nhưng giờ e mọc cánh cũng khó bay, được Hán Nghiêu Sinh cam đoan không thể nghi ngờ là cho tiểu nhân nhi bên người thêm một con đường sống.

Nói xong lại thi lễ, đồng thời còn đè đầu ta “Hư Nhi mau tạ ơn Hán cung chủ.”

Một tiếng “Hư Nhi” thốt ra, làm Hán Nghiêu Sinh kinh hãi tột đỉnh, nửa ngày không thể nói lên câu, thật lâu sau mới gian nan hỏi: “Lệnh đệ là?”

“Xá đệ Cách Hư”

Hán Nghiêu sinh hít sâu một hơi, trên người ta nhìn nhìn, lại quay qua Cách Ngạo Sinh xem xem, hầu kết lên xuống, muốn nói, lại nói không nên lời, tựa hồ có chút choáng váng, nhu nhu huyệt thái dương.

Mà lúc này ta cũng bị đả kích không nhẹ, Bạch mi lão nhân —— Bạch mi lão —— Bạch mi nhi ——

Trời ạ, Cách Ngạo Sinh không ngờ lại là đồ đệ tên vô lại kia?

Lão nhân gia ta chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, trước mắt đều biến thành u tối một mảnh, học Hán Nghiêu Sinh nhu mày, đả kích của ta quyết không dưới hắn, chẳng qua nguyên nhân đả kích hai ta bất đồng thôi.

Ngay tại khi chúng ta còn chịu đả kích, Hà Lân Sinh tiến lên “Cách thiếu minh chủ, những người bổn tọa giữ sau núi, ngươi lần này tới hẳn cũng vì mấy người kia đi, bổn tọa sẽ cho người thả bọn hắn, cho các ngươi một đường xuống núi, còn hài tử bên cạnh ngươi —— “

“Tiểu đồ được Cách thiếu minh chủ chiếu cố, bổn tọa vô cùng cảm kích, không dối gạt Cách thiếu minh chủ, bổn tọa tìm nó đã lâu ——” Hà Lân Sinh dừng một chút “Hiện tại nếu nó đã trở lại, không lý nào lại để nó rời đi, Cách thiếu minh chủ chiếu cố tiểu đồ ân tình này bổn tọa sẽ nhớ rõ, phần tiểu đồ —— sau cũng không nhọc đến Cách thiếu minh chủ lo lắng.”

“Tiểu đồ?” Cách Ngạo Sinh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, tuy rằng sớm hoài nghi thân phận người phía sau, nhưng ——

“Vãn bối chưa từng nghe nói Hà giáo chủ thu đệ tử mới.”

“Nó thật là người U Minh giáo, Hán cung chủ cũng có thể làm chứng, bổn tọa sao phải lừa ngươi.”

“Ngươi dẫn những người đó xuống núi đi, hắn quả thật không thể theo ngươi.” Hán Nghiêu Sinh chần chờ một chút, nói với Cách Ngạo Sinh.

Tử Minh kinh ngạc nhìn oa nhi bên cạnh Cách Ngạo Sinh, mà Bạch Liêm thì vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thân phận liên tiếp nhảy lên hiển nhiên khiến đại đa số người có chút ăn không tiêu.

Thị đồng cung chủ Thiên Huyền cung, tiểu đồ Thái thượng giáo chủ U Minh giáo, yêu tử võ lâm minh chủ, vô luận là thân phận nào đều không thể coi thường được.

Ngay khi tất cả đang quan sát hài tử trước mắt đến tột cùng có thân phận thế nào, thì oa nhi vẫn tránh phía sau Cách Ngạo Sinh lại đột nhiên vươn tay, móng vuốt trơn loáng hạ ấn trảo xuống kiều đồn vểnh cao của Cách Ngạo Sinh.

Thân thể Cách Ngạo Sinh chấn động, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn đôi tay nhỏ không thành thật vẫn đang không ngừng xoa nắm.

.

.

.