Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 27




“Buông.” Đứng cách phòng ngủ còn không xa, Hoắc Mẫn Lăng nhìn bàn tay còn đang nắm lấy tay mình, thản nhiên nói.

Hiện tại chung quanh không có người nên hắn mới dám nói những lời này, vừa rồi dọc theo đường đi có rất nhiều người, hắn nếu thực nói như vừa rồi, không biết còn có thể gặp phải phiền toái gì……

“Ân?” Hàn Kì đi ở phía trước sửng sốt, dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn người nói chuyện ở phía sau.

“Vì cái gì phải buông?” Nhíu mày, Hàn Kì hoàn toàn xoay người đối mặt với Hoắc Mẫn Lăng, tư thế thay đổi nhưng không có ý muốn buông tay.

“Vì cái gì muốn nắm?” Hoắc Mẫn Lăng liếc mắt về phía đồng hồ trên cổ tay Hàn Kì, nhìn cây kim trên mặt đồng hồ, bỗng nhiên nhớ tới thời gian mình phải đọc sách. Không đúng, thời gian của hắn vẫn đều dùng để đọc sách, hôm nay cùng thiếu gia này ở đây lâu như vậy, lãng phí quá nhiều thời gian của hắn!

Vừa nghĩ như vậy, Hoắc Mẫn Lăng vội vàng muốn rút ta mình về, nhưng mà Hàn Kì đã sớm có chuẩn bị, gia tăng lực đạo của nắm tay, gắt gao giữ chặt.

“Buông tay!” Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, muốn về phòng ngủ đọc sách, Hoắc Mẫn Lăng cũng sử dụng hết sức, một bàn tay khác cũng hiệp lực bắt lấy cổ tay đang bị nắm nhằm rút tay mình quay trở về.

“Không có cửa đâu!” Khẽ cắn môi, nhìn tay dần dần bị Hoắc Mẫn Lăng kéo hướng qua bên kia, Hàn Kì cũng không cam lòng yếu thế, dùng tới một bàn tay khác gắt gao bảo vệ cho ưu thế của mình.

“Mau buông!” lắc mạnh tay, Hoắc Mẫn Lăng nhìn ma trảo (móng vuốt =]]]) hấp lực rất mạnh còn đang dính vào trên cổ tay mình, trong lòng thầm tưởng niệm bảo bối thư thư, càng lúc càng lo lắng.

“Tốt nhất nên nghĩ đến ngươi đi!” Búng bàn tay trợ thủ của Hoắc Mẫn Lăng ra, Hàn Kì không ngừng gắng sức kéo Hoắc Mẫn Lăng đi.

Gia khỏa này……

Trên cổ tay truyền đến từng trận đau đớn, trên da thịt trắng nõn đã ửng lên vết sưng đỏ, Hoắc Mẫn Lăng lo lắng cào cấu mặt trên năm ngón tay, cho dù có cắt ngắn qua nhưng đầu ngón tay ít nhiều vẫn còn lưu lại móng tay, vừa cào vừa đấm, ở trên da thịt không cẩn thận vẽ xuống nhiều điểm hồng ngân.

Bất quá, hắn lại không có tâm tư để ý tới chuyện này, trong lòng chỉ tưởng niệm sách tham khảo hồi lâu đã không có nhìn thấy, Hoắc Mẫn Lăng gấp đến độ thẳng dậm chân.

“Hừ, ta xem ngươi làm sao thoát được!” Hàn Kì cố hết sức giơ lên một cái cười xấu xa…… Mệt chết hắn, tứ mắt tử này ngày thường thoạt nhìn gầy teo nhược nhược, không nghĩ tới khí lực cư nhiên cũng không nhỏ a!

Bởi vì quá mức dùng sức, nên trên sàn hành lang không biết từ lúc nào đã có thêm vài vệt nước bẩn, Hoắc Mẫn Lăng không cẩn thận đạp trúng một vũng nước nhỏ, dưới chân vừa trợt liền hướng trước cái ngực rắn chắc của Hàn Kì xông tới……

“Ba.” Ngực vang một tiếng cộng hưởng, va chạm của Hoắc Mẫn Lăng cũng làm cho cước bộ của Hàn Kì nhất loạn, thụt lui vài bước, cuối cùng vẫn là khống chế không được từ trước ngã về sau……

“Bính!” Thanh âm trọng vật va chạm, Hàn Kì chỉ cảm thấy phía sau tê rần, tiếp theo lại là thả rơi tự do, không quá lâu liền ‘Bàng’ một tiếng lớn, Hàn Kì hét thảm một tiếng, ngã ở trên sàn.

Thân mình Hoắc Mẫn Lăng rơi xuống theo, ngay trong vài giây va chạm, trước ngực Hàn Kì được giáng cho một cái áp bách thật mạnh, thế là sau vài giây tiếp theo, một đạo tiếng la giết heo vang vọng toàn bộ tòa lầu.

Hai người đang ở bên trong phòng ngủ bất thình lình bị xâm nhập cũng bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Hàn Kì té trên mặt đất nên không có nhìn thấy, nhưng Hoắc Mẫn Lăng thì lại thấy được.

Lớp quần áo màu trắng lệch ngang đầu vai, da thịt tuyết trắng mà rắn chắc, dáng người cao to gầy gầy, quần áo toàn thân đều hỗn độn nửa hở trên người, dưới đôi kính mắt viền vàng xinh đẹp là một đôi phượng nhãn trừng hai người đang quỳ rạp trên mặt đất, trên gương mặt xinh đẹp trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.

Nam tử nằm ở phía dưới hơi hơi ngẩng đầu, gương mặt soái khí không hề có vẻ ôn hòa tươi cười ngày xưa, mà là phát ra sắc thái phi hồng dâm mị, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đứt quãng từ trong cái miệng nhỏ hồng phát ra, y phục bên dưới lộn xộn, chỗ hai nam nhân ái ân còn đang chậm rãi mấp máy……

Đây là……

Vốn đang chết khiếp muốn chửi ầm lên Hoắc Mẫn Lăng đang thư thư phục phục tựa vào trên người hắn, nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng có chút ngốc lăng nhìn phía trước, liền nghi hoặc quay đầu qua, vừa lúc thấy này một bộ hình ảnh xuân sắc sinh động……

“Nga……”

Ba ánh mắt đối diện nhau, không khí nhất thời giằng co……

Tắm rửa xong, Phương Vu Hi đi ra phòng tắm, tùy tiện ngồi xuống, phượng nhãn nhìn Hàn Kì ở đối diện.

“A, thực thật có lỗi, không nghĩ qua là nhìn đến các ngươi đang làm việc ……” Hàn Kì mỉm cười, trên mặt biểu tình có điểm vui sướng khi người gặp họa.

Đối với lời giải thích của Hàn Kì chỉ đổi lại sự lặng yên, Phương Vu Hi đem tầm mắt chuyển tới Hoắc Mẫn Lăng đang ở một bên cúi đầu đọc sách, biểu tình trên mặt có nhiều điểm âm trầm.

Sau đó lại đem ánh mắt về tới trên người Hàn Kì.

“Thật không nghĩ tới lưng của Hàn đại thiếu gia rắn chắc như vậy, ngay cả cửa cũng có thể đánh vỡ……” ngữ điệu thản nhiên, nhưng vẫn là có chút oán khí bao lấy Phương Vu Hi.

“Ai, Phương Vu Hi, lời này của ngươi là ý gì?” Nghe ra châm chọc bên trong, Hàn Kì nhướng mi, nhớ tới lần té ngã đó, không đề cập tới thì hoàn hảo, nhắc tới là hắn lại tức giận!

Hắn bị tiền hậu giáp công nha! Ngã đau chết được…… Ngực cũng là……

Sờ sờ lên tấm ngực còn ẩn ẩn phát đau, Hàn Kì không khỏi nhớ tới tình cảnh khi Hoắc Mẫn Lăng ngã ở trên ngực hắn.

Tứ mắt tử này…… Nhất định là quan báo tư thù……

Hắn còn tưởng rằng cái mạng nhỏ của mình thiếu chút nữa đã không còn…… Xương cốt có thể hay không bị nát vụn a? Nếu không ngày mai đi làm cái kiểm tra x-quang?

Nhìn Hàn Kì sờ lên ngực còn bản thân thì đã thả trôi phương nào, Phương Vu Hi cũng không nói gì nữa, tiếp tục đứng lên, lại đi đến phòng tắm sửa sang cái gì đó.

Đúng rồi……

Nhìn đến một nửa sách thì Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ ngây người ngẩn ngơ.

Viễn Phi nói muốn đi tới chỗ giáo vụ nói chuyện đổi phòng, không biết thế nào rồi?

Hắn cũng không muốn tiếp tục ở phòng này, tuyệt không thể sống yên ổn.

Trên cổ tay truyền đến một tia đau nhói, xoay xoay động động, nhìn một vòng ứ ngân sưng đỏ, còn có dấu tay linh tinh phân bố khắp trên cánh tay, ửng lên nhiều vết trầy đỏ hồng…… Hoắc Mẫn Lăng cẩn thận nâng lên lại buông xuống, đau nhức lan ra từ da thịt làm cho tay phải của hắn tạm thời còn không thể động.

Lật đến trang sách cuối cùng liền cúi đầu, Hoắc Mẫn Lăng tâm phiền ý loạn luôn luôn nghĩ tới chuyện đổi phòng, kỳ thật từ lúc vừa rồi tiến vào đến bây giờ, cho dù có sách đặt trước mặt, hắn cũng vẫn không chuyên tâm được.

Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả sách đều xem không được, hắn còn làm sao sống sót nha?!

Không được, hy vọng Viễn Phi…… Có thể thuận lợi làm tốt……

Thất thần cúi đầu dưới đáy lòng than ngắn than dài, theo thói quen tính nâng lên tay phải lật sách thì một cỗ đau đớn vô lực lập tức rơi vào trên vai, mày nhíu nhíu, Hoắc Mẫn Lăng chỉ có thể sửa lại dùng tay trái.

Đêm, lại thêm thâm sâu,8:50, Hoắc Mẫn Lăng vác cái đầu vừa gội còn chôm bôm, ôm đồng phục, trên tay còn mang vết thương chưa kịp chăm sóc tốt, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.

Vừa mở cửa, chỉ thấy Phương Vu Hi quấn một cái khăn tắm ngồi ở trên giường hắn, mà Hàn Kì thì tựa hồ đã nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Dừng một chút, Hoắc Mẫn Lăng vẫn là nâng cước bộ từng bước một đi đến trước giường mình, buông xuống quần áo, chậm rãi đi tới trên giường mình.

Phương Vu Hi chỉ là nhìn hắn, không nói gì.

Thân thủ đem cánh tay ẩn vết thương vừa thấy kia kéo lại đây, ứ ngân sưng đỏ đã muốn chuyển sang xanh tím, gần phía mạch máu còn lưu lại một chút đỏ tươi bị nứt ra.

Tay kia thì chuyển đến chỗ nách của Hoắc Mẫn Lăng, cầm lên cánh tay gầy yếu, nhẹ nhàng mà di động, đem toàn bộ tay phải đặt ở trên đầu gối mình.

Mở ra hòm thuốc sớm đã đặt ở bên cạnh, Phương Vu Hi thuần thục xuất ra mấy bình rượu thuốc, dùng bông y tế dính dính, nhẹ nhàng mà ở trên miệng vết thương điểm điểm, phượng nhãn thoáng nhìn Hoắc Mẫn Lăng một chút, nhìn thấy hắn dường như không cảm thấy đau mới bắt đầu vẽ loạn lên.

Xử lý xong miệng vết thương vừa đúng lúc đến chín giờ, Phương Vu Hi đem dược vật thả lại hòm thuốc, cẩn thận theo trình tự nguyên lai mà sửa sang lại.

“Cám ơn.” thanh âm nhu nhẹ từ bên tai truyền đến, lặng yên giữa hai người mới coi như bị đánh vỡ, thoáng ngừng lại, Phương Vu Hi quay đầu, phượng nhãn sắc bén nhìn con mọt sách ngồi ở trên giường nhìn miệng vết thương của chính mình.

Khóe miệng kéo ra một chút tươi cười, Phương Vu Hi không có đáp lời, xoay người từ bên giường Hoắc Mẫn Lăng định chuyển hướng qua trước giường mình. Xem ra, tựa hồ cũng không tính tiếp tục cùng Hoắc Mẫn Lăng ngủ.

Mặc cho thân mình khêu gợi kia từ trên người mình bay qua, Hoắc Mẫn Lăng kéo qua đệm chăn, chậm rãi hướng lên trên người mình đắp kĩ.

Ngay khi hắn yên ổn nằm trong chăn, Phương Vu Hi bỗng nhiên ngừng lại, hai tay ở hai bên gối, thân hình cao gầy che chắn ở mặt trên, khuôn mặt gần ngay trước mắt hắn.

Ý vị thâm tường nhìn chăm chú, Phương Vu Hi nhìn đại khái hai phút sau mới bỗng nhiên tiến đến bên tai Hoắc Mẫn Lăng, đôi môi đỏ mọng nhẹ chạm tới vành tai khéo léo, ái muội ma xát, nhiệt khí vững vàng ở bên lỗ tai bồi hồi, một đạo thanh âm thấp trầm mà bá đạo chậm rãi vang lên:“Ngươi trốn không thoát đâu……” Bên miệng, tựa hồ còn mang theo ý cười.

Năm chữ, có rất nhiều ám chỉ……

Hoắc Mẫn Lăng nhìn bóng dáng tự tin tao nhã kia đi trở về giường mình, trong nháy mắt hắn bỗng nhiên rõ ràng……

Bản thân mình muốn từ phòng này chuyển ra ngoài……

Đã là không có khả năng ……

Xem ra thế giới này căn bản không có thần……

Hoắc Mẫn Lăng nhanh kéo chăn lên, nhắm mắt lại, buồn bực nghĩ……