Tam Thế

Quyển 2 - Chương 11-3: Cái kết viên mãn cho ba kiếp theo đuổi




Sau khi rời khỏi kinh thành, Trọng Hoa và Yên Vũ chọn một trấn nhỏ để định cư, mở một quán trọ để kiếm sống lâu dài. Còn nhớ lúc đầu khi mới đến đây, chàng có hỏi nàng: “Nàng thật sự không làm vũ kỹ nữa? Chẳng phải từ trước đến giờ nàng rất thích múa sao?”.

Yên Vũ mỉm cười trả lời: “Ta thích múa nhưng cũng yêu chàng. Vậy nên ta vẫn sẽ múa nhưng từ giờ sẽ chỉ múa cho mình chàng xem”.

Tự do đã lâu nhưng thỉnh thoảng Yên Vũ vẫn mơ thấy chuyện cũ, cả chuyện xảy ra ở hai kiếp trước lẫn kiếp này. Không ít lần nàng giật mình tỉnh dậy từ ác mộng hằng đêm, và cũng nhiều lần Trọng Hoa tỉnh dậy theo nàng, lau mồ hôi lạnh trên trán ái nhân và dịu dàng hỏi: “Lại nằm mơ thấy ác mộng sao?”.

Yên Vũ gật đầu, ánh mắt vẫn còn mờ sương như đang lạc trong ác mộng: “Ta mơ thấy rất nhiều chuyện xảy ra trước đây, cả khi ta là Vân Nhược, Ngọc Thất hay Yên Vũ. Ký ức cứ trộn lẫn vào nhau khiến trong đầu ta rất hỗn loạn, khiến ta không phân biệt được đây là kiếp trước hay kiếp sau, hạnh phúc này là thật hay chỉ là tưởng tượng, chúng ta còn sống hay đã chết”.

“Đó là lý do mà trước khi đầu thai chúng ta phải uống canh Mạnh Bà để quên đi quá khứ, nhưng có được ký ức kiếp trước cũng tốt, nhờ vậy mà chúng ta biết được những chuyện phải làm trong kiếp này.” Trọng Hoa cầm tay Yên Vũ đặt lên bụng nàng, nụ cười vốn đã dịu dàng giờ càng thêm ấm áp: “Sao nàng lại không biết đây là hiện thực hay mộng ảo, chúng ta đã chết hay còn sống chứ? Nếu chúng ta không còn, nếu đây không phải hiện thực thì sao lại có đứa trẻ này?”.

Nơi hai người đang đặt tay, trong bụng nàng bây giờ có một đứa trẻ đang lớn lên từng ngày, họ còn định đặt tên cho nó là Trọng Viêm, sao có thể là giả được chứ? Đứa trẻ này chính là kết tinh tình yêu của họ, là minh chứng của hạnh phúc được đánh đổi bằng những khổ sở đớn đau mà họ từng phải chịu đựng.

Trọng Hoa giúp nàng nằm xuống, hôn lên trán nàng như để trấn an: “Những chuyện đã qua rồi thì hãy cho qua luôn đi, những chuyện đau buồn càng không nên canh cánh trong lòng làm gì. Quan trọng là chúng ta đang ở bên nhau, đang được hạnh phúc và sẽ còn hạnh phúc hơn thế nữa. Giờ thì ngủ đi, cả con lẫn nàng đều cần được nghỉ ngơi”.

Yên Vũ nghe lời nhắm mặt lại, nụ cười vẫn nở trên môi, lòng tràn trề mãn nguyện, tay vẫn nắm chặt tay chàng dưới chăn, lòng thầm nhủ lần này nhất định sẽ không buông tay, không để vuột mất hạnh phúc đánh đổi bằng mọi khổ sở đớn đau trong ba kiếp.