Tần Ca

Chương 90: Nghĩa khí làm người ta rối rắm






Hỏi: Hiện nay trong Tần hoàn cung ai là người đại danh đỉnh đỉnh nhất?

Nếu như còn có người trả lời là đại hoàng tử Phù Tô thì hắn thực sự là out rồi (tác giả dùng tiếng anh, ý là lạc hậu rồi), giờ đay trên dưới toàn bộ hoàng cung này người hồng nhất, được đế vương ưu ái nhất chính là một nhạc công tên là Cao Tiệm Ly.

Cao Tiệm Ly thiện nhạc khí, còn không chỉ một loại, mượn lời hiện tại mà nói thì đây chính là một nhân tài ‘toàn phương vị’

Không chỉ giỏi về tranh, còn thổi vu (nhạc cụ cổ) rất khéo, nhưng hắn sở trường nhất cũng chính là loại mà Doanh Chính thích nghe nhất, đó là trúc (đàn cổ 13 dây). Tài kích trúc không ai có thể địch được, kích trúc sư trong cung cũng sau khi so tài mà mặc cảm, chủ đồng từ đi chức nhạc sư thề không bao giờ kích trúc nữa.

Rất khó tưởng tượng đế vương như Doanh Chính cư nhiên lại thích nghe những khúc nhẹ nhàng chậm rãi, hơn nữa hắn không những đàn tranh rất tốt mà ngay cả kích trúc cũng tương đương sở trường. Hắn đã từng cùng Cơ Uyển thường xuyên tranh trúc hoà minh, chỉ là sau lại Cơ Uyển rời đi, Doanh Chính cũng mất bạn cầm, cho nên sửa thành nghe nhạc sư diễn tấu.

Một ngày nọ, Doanh Chính ăn xong không có việc gì cần làm, sau khi tắm rửa thay y phục liền gọi quan viên phụ trách các hạng công việc trong thời gian mình không ở trong cung đến cử hành một hồi hội trà buổi chiều nghị thính báo cáo.

Sau hội , hắn thập phần thoả mãn với biểu hiện của các bộ môn, vì vậy tâm tình tốt đi tìm nhi tử bảo bối của mình dự định xuất cung tản bộ.

Vậy mà đợi nửa ngày lại nghe nội thị chạy qua tìm người trở về nói Phù Tô sáng sớm đã đi tuần thị quân doanh canh giữ ngoài thành Hàm Dương.

Một mình chờ đợi chẳng có chuyện gì làm rất buồn chán, vì vậy Doanh Chính lệnh cho Triệu Cao tuyên các nhạc sư mới tiến cung lên diễn tấu giải buồn, cứ như vậy, Cao Tiệm Ly ngày hôm đó được an bài kích trúc lập tức chiếm được sự thưởng thức của Doanh Chính.

Những ngày như thế kéo dài hơn một tháng, cứ cách một hai ngày Doanh Chính lại tuyên hắn tiến cung diễn tấu, ban cho không ngừng đồng thời thậm chí còn đặc biệt cho phép Cao Tiệm Ly lúc vào tẩm cung diễn tấu thì miễn một cửa soát người.

Có lần một cung nhân không cẩn thận lật úp ngọn đèn sắp bị tha xuống trượng tễ, thế nhưng Cao Tiệm Ly chỉ xin Doanh Chính tha cho có một tiếng đã thực sự miễn được tội chết cho cung nhân đó. Trong lúc nhất thời chuyện Cao Tiệm Ly trở thành tân sủng của Doanh Chính được truyền thành đủ loại phiên bản, đa số mọi người đều cho rằng hắn đã thành luyến thần của quân vương.

Bất quá Doanh Chính rốt cuộc có chân trong chân ngoài với người khác hay không chỉ có một người rõ ràng minh bạch nhất, hắn chính là cái người mỗi ngày đều ‘bị ép’ phải cùng Doanh Chính sớm chiều ở chung, Phù Tô

Nếu có người hỏi hắn lại thỉnh hắn chứng thực, thì Phù Tô cũng có thể rất phụ trách mà nói cho người trong thiên hạ nghe, đó quả thực là lời đồn vô căn cứ, phải biết rằng hắn cùng cha hắn đêm đêm điều diễn vở ‘chiến tranh bảo vệ chủ quyền ổ chăn’ nha

Thế nhưng thật đáng tiếc không ai tìm đến Phù Tô chứng thực chân tướng sự tình, cho nên chỉ có thể mặc cho lời đồn bị truyền càng ngày càng thái quá.

“Cao Tiệm Ly?”

Ngồi xổm sau bụi hoa, tiểu tổ ba người do Phù Tô, Mông Nghị cùng Uý Liễu cấu thành đang bí mật hội đàm về đại hồng nhân có thể nói chạm tay là bỏng hiện tại trong cung

Mà lúc này nghe Mông Nghị nói đến cái tê ‘Cao Tiệm Ly’ Phù Tô bỗng thấy rât quen tai, thế nhưng lại nhớ không ra mình đếnn tột cùng là đã nghe ở nơi nào.

“Đúng, chính là hắn!Điện hạ có ý kiến gì không?” Bởi vì ngồi xổm cho nên thanh kiếm đeo ngang hông làm Mông Nghị rất khó chịu, vì vậy hắn tháo luôn kiếm xuống chống trên mặt đất dùng hai tay giữ lấy, mượn thế đỡ thân.

Từ sau ngày nghe kể về quan hệ giữa Cao Tiệm Ly với Uý Liễu, Mông Nghị vẫn luôn thời thời khắc khắc quan sát người này, e sợ hắn ôm tâm từ gì khác tiến cung.

Huống chi theo như lời Uý Liễu, tình cảm của Cao Tiệm Ly với ‘Kinh Kha’ phi thường tốt, hôm nay ‘Kinh Kha’ chết dưới tay Doanh Chính, Mông Nghị tuyệt không cảm thấy Cao Tiệm Ly sẽ vô duyên vô cớ tiến cung, mặc dù việc này trôi qua cũng đã sắp mười năm rồi.

Cũng không biết là Cao Tiệm Ly quá mức cẩn thận hay là hắn thực sự không hài lòng, nói chung Mông Nghị phòng lâu như vậy thật đúng là không phát hiện ra hắn có dị động , nên trong lòng vẫn lo lắng cho nên lúc này mới gọi Phù Tô ra nói chuyện.

Ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất, Phù Tô đè cằm lên đầu gối nhìn chằm chằm cành khô trên mặt đất hồi lâu mới ngẩng đầu dạo đường nhìn qua Mông Nghị rồi Uý Liễu một vòng, tiếp đó có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi: “Vậy…nói nửa ngày…các ngươi còn chưa nói cho ta biết Cao Tiệm Ly này là ai đâu…”

Rất hiển nhiên, Phù Tô chính là cái người bị out trong hoàng cung này.

Uý Liễu Mông Nghị trừng to mắt không thể tin với vị thế của Cao Tiệm Ly hôm nay cư nhiên còn có người không biết đến sự tồn tại của hắn, mà người này cố tình lại là đại hoàng tử gần gũi với hoàng đế bệ hạ nhất.

Vì vậy Mông Nghị rất bát công (lão công của bà tám) bắt đầu thêm mắm thêm muối kể lại chuyện xấu của Doanh Chính cho Phù Tô nghe một lần.

Nghe Mông Nghị nói sắc mặt của Phù Tô càng ngày càng khó coi, đến cuối cùng không thể nhịn được nữa cắt ngang cái tên còn đang thao thao bất tuyệt kia, hét lớn: “Không có khả năng! Là giả! là giả!”

Mấy đêm nay đều bị lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại, Phù Tô dám dùng hoa nhỏ của bản thân chứng minh cha hắn tuyệt đối không có ăn vụng, không có!

Thấy Phù Tô kích động đứng lên kêu to, Mông Nghị cùng Uý Liễu vội vang kéo người ấn xuống đất, một người bịt cái người há to của Phù Tô không cho hắn lên tiếng, một người đặt ngón trỏ trước môi suỵt suỵt.

Hất móng vuốt che ngoài miệng mình ra Phù Tô từ dưới đất đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên thân, thấp giọng hỏi: “Có chứng cứ?”

“Nghe cung nhân trong tẩm cung nói bọn họ nhìn thấy trên cổ bệ hạ có…một…vết tích…” Xét thấy Phù Tô chưa cưới vợ lại không có ngữ nữ, bởi vậy Uý Liễu nói rất hàm súc.

Ngươi cũng biết bệ hạ theo quốc sư học thuật tu thân đã rất lâu không quang lâm hậu cung, mà mấy ngày nay cũng chỉ có Cao Tiệm Ly mỗi ngày ra vào điện…Mặt ngươi sao lại đỏ? Nga…Ngươi có phải hay không…” Thấy sắc mặt của Phù Tô đột nhiên đỏ rực lên Uý Liễu nghĩ người này nhất định là đã tưởng tượng đến chân trời nào rồi, vì vậy cười rộ lên

“Lăn sang một bên!” Vỗ bay cái tay đang chỉ vào mặt mình của Uý Liễu đi, Phù Tô rất xấu hổ bởi vì vết hôn trên cổ cha hắn mà theo lời Uý Liễu là bị Cao Tiệm Ly lưu lại kia kỳ thực chính là kiệt tác của hắn, còn là cố ý làm ra: “Nói trọng điểm, các ngươi ai có thể nói cho ta biết Cao Tiệm Ly này con mẹ nó đến tột cùng chính là ai, hả?”

“Ca, chuyện ngươi chọc thì ngươi nói đi…” Mông Nghị nhìn Uý Liễu.

“Ai, việc này nói đến thì dài…”Thở dài một hơi, Uý Liễu từ từ kể lại mình là làm sao mà trêu chọc phải vị Cao Tiệm Ly trọng tình trọng nghĩa đến nỗi làm người ta giận sôi này.



Vắt chân lên cổ một đường chạy như điên, ai thấy bộ dạng của Phù Tô hiện giờ khẳng định cũng đều không dám tiến lên chặn đường, huống chi theo đằng sau còn có hai người cũng một tư thế hệt như vậy.

Cao Tiệm Ly, Cao Tiệm Ly, Phù Tô rốt cuộc nhớ ra người này là ai.

Giống như nhắc đến Vương triều sẽ nhớ đến Mã Hán, nhắc tới Trương Long sẽ nghĩ đến Triệu Hổ, hay như Trần Thắng cùng Ngô Quảng (hai lãnh tụ khởi nghĩa nông dân Trung Quốc) nhất định luôn luôn đồng thời xuất hiện vậy, chỉ cần nhắc tới Kinh Kha thì tất nhiên sẽ phải nói đến một nhân vật quan trọng, đó chính là đối tượng YY được chỉ định chính thức cho hắn trong vô số tác phẩm đam mỹ, gọi tắt là quan phối: Cao Tiệm Ly

Mà sự tích nổi danh của Cao Tiệm Ly lại không phải là chuyện xấu bị người YY giữa hắn với Kinh Kha, mà chính là cái đầu bướng bỉnh của hắn có ý đồ dùng cánh tay yếu ớt của mình đi nhéo đùi Doanh Chính.

Cao Tiệm Ly, nam cầm sư nổi danh của Yến quốc, có giao hảo với Kinh Kha, cũng nhân hành thích Tần vương thất bại mà bị liên luỵ

Sau khi Kinh Kha chết, Yến quốc để lấy lòng Tần quốc đã từng một lần truy sát dư đảng của hắn, bởi vậy Cao Tiệm Ly thân là hảo hữu của Kinh Kha chỉ có thể đảo vong khỏi Yến quốc. Sau lại để sống qua ngày, Cao Tiệm Ly vốn chỉ biết cầm nhạc còn thì không có lấy một nghề đành phải uỷ thân vào một nhà thị tộc làm nhạc sư.

Vào thời kỳ Chiến quốc, nhạc sư là một chức nghiệp rất cao lại rất được tôn kính, cho nên những người có tài về mặt này thường được người khác phủng lên tận trời, cũng từ đó mới nuôi ra bọn họ ai nấy đều tâm khí rất cao. Một lần hắn nghe một vị bằng hữu của chủ nhân nhà này kích trúc xong liền nhìn không được bình mấy lời, những câu sắc bén rồi lại có lý, làm người kích trúc kia được lợi không nhỏ. Sau lại việc này truyền đến tai chủ nhân gia tộc, vị chủ nhân đó mới bảo Cao Tiệm Ly kích trúc, tài nghệ kích trúc cao siêu tuyệt luân của hắn làm những người lắng nghe ở đó không ai không nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Vì vậy Cao Tiệm Ly một lần nữa kích trúc, một lần nữa đi vào tầm nhìn của công chúng, thanh danh lan xa, mà lúc đó Tần quốc cũng từ lâu đã nhất thống thiên hạ.

Về phần Phù Tô tại sao phải một đường chạy như điên về tẩm cung, thỉnh đừng nên hiểu lầm, hắn làm như vậy cũng không phải bởi vì lo lắng cho Doanh Chính cha sẽ gặp chuyện không may, người hắn lo lắng chính là Cao Tiệm Ly.

Lấy võ công của Doanh Chính có xử lý mười Cao Tiệm Ly quả thực cũng dễ dàng như đạp chết một con kiến, Phù Tô chạy vội về là vì không muốn lưu lại tiếc nuối, hắn muốn nghe một chút xem tiếng trúc của cái người được vinh danh là tài tử âm nhạc kia đến tột cùng có bao nhiêu êm tai, hơn nữa nói gì thí đó cũng là một đại danh nhân

Tục ngữ nói rất đúng, cố chấp cùng yêu thích của một người đôi khi phải trả giá bằng một đại giới đắt đỏ, có khi đại giới đó thậm chí chính là sinh mệnh, có lẽ bản thân Doanh Chính cũng thật không ngờ mình nghe một khúc cũng có thể nghe được thích khách.

Lúc nghe khúc Doanh Chính thích cho lui người hầu, một mình nằm trên nhuyễn tháp hưởng thụ sự thanh nhàn khó có được, chính vì vậy Cao Tiệm Ly mới muốn lợi dụng khoảng thời gian trong phòng không có thị vệ cũng như nội thị này để ám sát Doanh Chính.

Giấu chuỷ thủ vào trong tay áo, Cao Tiệm Ly kích trúc đồng thời từ đầu vẫn luôn cẩn thận chú ý nhất cử nhất động của Doanh Chính. Qua một tháng tiếp xúc, đối với thời gian luân phiên thay ca của thị vệ trong tẩm cung hắn đã có lý giải đại khái, cũng đã có nắm giữ nhất định về thói quen của Doanh Chính.

Hôm nay mắt thấy thời cơ đã chín muồi, vì vậy lúc đến tẩm cung hắn len lén giấu chuỷ thủ vào trong tay áo, thừa lúc Doanh Chính nghỉ ngơi thì xông lên.

Lại nói Cao Tiệm Ly thân là một người làm nghệ thuật đầy văn nhược lại damá chỉ dựa vào khí lực của bản thân đã cho rằng có thể thành công đâm chết Doanh Chính, tất cả đều nhờ vào lời đồn ngoài phố. Lời đồn vô trách nhiệm đã lầm đạo đại chúng nhân dân, làm bọn họ nghĩ rằng Doanh Chính là một kẻ không có võ công, bằng không năm đó cũng sẽ không ở trên đại điện bị Kinh Kha đuổi chạy vòng quanh cây cột.

Cho nên mới nói Cao Tiệm Ly có thể xem như là người trực tiếp thụ hại của tin đồn sai lầm, hắn có lẽ đến nay vẫn không thể tin được vì sao mình vừa lộ ra chuỷ thủ trong tay đã bị người đá bay ra ngoài, mà hắn thì ngay cả đối phương xuất cước từ bao giờ cũng không phát hiện.

Hạng Vũ từng vì không hiểu tại sao Doanh Chính võ nghệ cao siêu lại bị người đuổi vòng quanh cây cột mà hỏi thăm Phù Tôvề tình hình thực tế trên đại điện lúc đó, cho nên mới nói bảo sao hay vậy thực sự rất hại người.

Ngồi dậy nhìn người kia bị thị vệ ấn quỳ rạp trên mặt đất y phục mất trật tự, tóc tai rối tung, Doanh Chính thần tình tiêu lãnh không nói một lời, nhưng có thể đoán được một lần tao ngộ ám sát lại là từ cái người mình chủ động trêu chọc tới thì tâm tình hắn lúc này có bao nhiêu phiền muộn

“Tha ra ngoài…”

“Chờ một chút!”

Một đường chạy đến thấy ngoài tẩm cung cư nhiên không có thị vệ canhh giữ Phù Tô biết bên trong khẳng định là đã xảy ra chuyện, kết quả khi hắn chạy vào trong điện thì quả thực chỉ thấy một người đã bị thị vệ đè trên mặt đất, mà Doanh Chính cha hắn thì đang mở miệng muốn kéo người ra , kết quả của việc kéo người ra ngoài là cái gì ngoại trừ kẻ ngu si ra ai nấy đều biết.

Ngăn lại thị vệ muốn kéo người đi, Phù Tô quay đầu lại liếc liếc mắt, thấy cùng mình vào chỉ có Mông Nghị còn Uý Liễu chẳng biết đã sớm chạy đi nơi nào rồi: “Khụ khụ~” Xấu hổ ho khan một tiếng, Phù Tô vòng qua thị vệ đi đến trước mặt Doanh Chính, hắc hắc nhếch miệng cười ngu một tiếng, mở miệng hỏi: “Không giết được không?”

“Vì sao?” Nhìn Phù Tô Doanh Chính nằm nghiêng xuống nhuyễn tháp, trong lòng rất hiếu kỳ nhi tử vẫn luôn luôn chuyện không liên quan thì không rảnh để ý đến vì sao hôm nay lại cầu tình cho một người chưa bao giờ gặp.

Nhéo một khối điểm tâm ăn vào trong miệng, Phù Tô ngồi xuống bên tháp cọ cọ ngón tay lên chăn của Doanh Chính cha cười nói: “Nhi tử không phải là còn chưa nghe qua tiếng trúc của Cao Tiệm Ly sao? Nghe nói là êm tai không gì sánh được . Nếu như phụ hoàng giết luôn người này vậy nhi tử chẳng phải là sẽ tiếc nuối cả đời? Hơn nữa người không phải cũng luyến tiếc giết hắn, lo lắng sau này không còn lại được nghe nhạc trúc mỹ diệu nữa sao?”

Phù Tô lời này thật đúng là nói không sai, muốn Doanh Chính giết Cao Tiệm Ly thì trong lòng hắn thật sự vẫn có chút không nỡ, hơn nữa hắn cũng thực không cảm thấy Cao Tiệm Ly có thể làm gì mình: “Có biết hắn vì sao lại muốn ám sát trẫm?” Doanh Chính hỏi.

“Cái này thần biết!” không muốn bỏ qua trò hay chuyện tốt, Mông Nghị vội vàng bước lên phía trước, hành lễ với Doanh Chính xong nói rằng: “Hồi bệ hạ, Cao Tiệm Ly này là chí hữu của ‘tặc nhân’ Kinh Kha, hắn lần này tiến cung chính là vì muốn báo thù cho kẻ nọ” Hai chữ ‘tặc nhâ’ Mông Nghị cố ý nghiêng đầu ra phía ngoài cửa hô lên: “Cao Tiệm Ly vừa vào cung thần đã phái người thời khắc chú ý hướng đi của hắn, nhưng không thể xác định hắn có thực sự là có lòng mưu nghịch hay không cho nên không dám tuỳ tiện hành sự, để tránh oan uổng hắn, vậy mà hôm nay hắn lại…Thỉnh bệ hạ thứ tội!” Mông Nghị quỳ trên mặt đất diễn đến là thanh tình tịnh mậu.

Đảo mắt khinhh bỉ Mông Nghị, Doanh Chính quyết định nếu người này ưa diễn như thế thì cứ để hắn quỳ trên mặt đất lâu thêm một hồi, vì vậy dời đường nhìn về phía Phù Tô: “Tô nhi sâu hiểu lòng trẫm, Cao Tiệm Ly này nếu giết thì thật đáng tiếc, thế nhưng nếu không giết…”

“Hun mù mắt hắn, như vậy vừa xử phạt được lại không ảnh hưởng đến việc hắn diễn tấu” Mặc kệ đường nhìn tràn ngập oán hận từ nơi nào đó bắn đến, Phù Tô trong lòng ngẫm nghĩ năm xưa Đát Kỳ có phải cũng giống như vậy mà đưa ra Pháo Lạc với Xà Trì hay không (Pháo Lạc: nung cột sắt dán người lên đó, Xà Kỳ: hồ rắn, hai cách giết người của Đát Kỳ ). Bất quá trong lịch sử có ghi chép Cao Tiệm Ly cũng xác thực bởi vì ám sát, Doanh Chính lại tích tài cho nên mới bị hun mù mắt giữ được một mạng.

Chuyện Cao Tiệm Ly đối với Doanh Chính mà nói chỉ là việc nhỏ, chỉ cần nhi tử hài lòng thì hắn thế nào cũng không sao cả. Bất quá để phòng ngừa Cao Tiệm Ly không thành thật nói lung tung, ngoại trừ làm mù mắt hắn Doanh Chính còn sai người cắt đầu lưỡi của hắn, để hắn sau này chỉ có thể thành thành thật thật kích trúc mà thôi.

Chờ sau khi mọi người trong phòng lui xuống rồi, Doanh Chính mới nhìn về phía Mông Nghị vẫn đang quỳ trên mặt đất, thấy người này đầy mặt uỷ khuất Doanh Chính thấp giọng nói: “Đứng lên đi, mang ‘tặc nhân’ đang nấp ở ngoài kia vào đây, đều là phiền toái của hắn”

“Tạ bệ hạ!” Từ dưới đất đứng lên Mông Nghị trừng Phù Tô đang có chút hả hê bên kia một cái, xoay người đi ra khỏi đại điện, chỉ chốc lát sau đã mang theo Uý Liễu tâm không cam tình không nguyện, vẻ mặt không được tự nhiên tiến vào.

Về Cao Tiệm Ly ngoại trừ hổ thẹn ra, Uý Liễu thật không biết mình còn có thể làm cái gì. Hắn vốn tưởng rằng theo cái chết của ‘Kinh Kha’ thì tất cả đều sẽ là quá khứ, ai biết cái tên cứng đầu này cư nhiên sau mười năm lại nhảy ra, lại còn tiến cung ám sát muốn báo thù cho mình.

Lấy lý giải của bản thân về người này, Uý Liễu dám thề với trời Cao Tiệm Ly không phải là một người đơn giản sẽ buông tha cho mục tiêu trong lòng. Đây là một người cứng đầu muốn chết, chỉ cần còn một hơi thở thì hắn nhất định phải hoàn thành sở định trong lòng

Hay có thể nói: Cao Tiệm Ly chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ ám sat lần thứ hai.

Len lén liếc mắt về phía Doanh Chính vẫn không nói lời nào trên thượng toạ, Uý Liễu muốn nói lại thôi

“Có chuyện thì cứ nói” Doanh Chính nhớ rõ lúc Uý Liễu muốn cùng ‘người nọ’ mà đến thỉnh cầu mình thì cũng không lằng nhằng như thế này, khi đó hắn thế nhưng rất dư thừa sức lực: “Muốn cầu tình cho Cao Tiệm Ly?”

Đầu tiên là lắc đầu, tiếp đó lại lập tức gật đầu, nói thật bản thân Uý Liễu cũng rất mâu thuẫn.

Hắn không thể nhìn Cao Tiệm Ly uổng tặng tính mạng, thế nhưng lại lo lắng sẽ bởi vậy mà liên luỵ đến chuyện của hắn với A Nô.

Quấn quýt hơn nửa ngày Uý Liễu rốt cuộc cũng ấp úng nói: “Kia…là thần có tội…Đều là lỗi của thần mới khiến cho bệ hạ phải chịu tai bay vạ gió…Bất quá thần vẫn hi vọng hoàng thượng niệm tình cho Cao Tiệm Ly cũng là một hán tử…”

“Trẫm đã miễn tội chết cho hắn, ngươi còn muốn thế nào?” Doanh Chính có hứng thú hỏi.

“Không dối gạt bệ hạ theo lý giải của thần vè Cao Tiệm Ly, chỉ cần người còn gọi hắn đến gần diễn tấu thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội hành thích lần thứ hai. Nhưng hắn dù sao cũng là bằng hữu của thần, thần thực sự không bằng lòng nhìn hắn lại…Hi vọng bệ hạ trục hắn xuất cung…”

Trong điện im ắng, Doanh Chính không lên tiếng Uý Liễu cũng không dám hé răng, cảnh này làm cho Phù Tô cũng Mông Nghị đang dán tai lên cửa nghe trộm bên ngoài gấp đến không nhẹ

“Tuỳ ý ngươi đi” Thật lâu sau chỉ thấy Doanh Chính nhắm mắt phất tay, thầm oán bản thân sao lại nhận thức một đám người chỉ biết chọc phiền phức cho mình như vậy.

Đầu tiên là Mông Điền vì Hàn Phi mà không tiếc chống đối mình, sau lại có Vương Bí vì Long Dương mà vừa khóc vừa quỳ, hôm nay Uý Liễu lại càng đáng sợ, hết lần này đến lần khác.

Ngày hôm nay đến một kẻ đánh đàn báo thù cho hắn, chẳng biết ngày mai có phải là sẽ lại đến thêm một tên bán thịt chó nữa hay không (