Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 40: Cơ hội




“Sao lại bị như thế?” Thời thơ ấu của mỗi người đều không giống nhau. Trịnh Thế Bân có cảm giác câu chuyện của Hồ Loạn không đơn giản như vậy. Vết bỏng tàn thuốc kia nhất định ẩn chứa điều gì đó. Nghĩ vậy anh cảm thấy thật hối hận vì đã hỏi như vậy.

Ánh mắt Hồ Loạn trở nên trống rỗng. Cậu yên lặng xoay người, cầm lấy tay anh, nhẹ giọng nói, “Để em kể cho anh một câu chuyện.”

“Có một người đàn ông, vào thời điểm vợ mình mang thai thì lại đi cặp kè với tình đầu của mình. Lúc hai người mới quen nhau, mối tình đầu của người đàn ông đang học đại học, còn người đàn ông thì học cao trung. Hai người sau khi gặp lại đã lên giường với nhau. Sau khi người vợ biết được chuyện, tuy rất tức giận nhưng vẫn cố nhẫn nhịn chịu đựng vì đứa con, bà đã lớn tuổi nhưng vất vả mãi mới có được một mụn con. Tâm trạng buồn bực cứ kéo dài, khiến bà mắc chứng uất ức sau khi sinh. Người đàn ông đó không thích đứa con nên lại càng trầm mê vào cuộc tình với mối tình đầu của mình.

Rốt cuộc người vợ cũng không chịu đựng nổi áp lức trong lòng nên đã tự sát. Còn người đàn ông mang mối tình đầu về nhà. Bà ta luôn đối xử tệ với con riêng của chồng, thường xuyên đánh đập mắng chửi, nhưng người đàn ông lại không quan tâm. Đứa bé lúc đầu không hiểu chuyện, về sau mới nghiệm ra cứ khóc mãi cũng vô dụng, nên liền im lặng chịu đựng. Đến cả giáo viên ở trường cũng biết chuyện này, còn đến tận nhà khuyên bảo, cầm lấy cánh tay đứa nhỏ, nói rằng phận làm cha mẹ không thể đối xử như vậy với con mình.

Khi đó người đàn ông đang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, phải nằm liệt giường. Trước lúc chết cuối cùng cũng có chút hối lỗi với con trai, nên thái độ cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Người đàn ông đó nói rằng, mối tình đầu của ông bị người xấu hại nên không sinh con được, muốn đứa nhỏ đối xử với mối tình đầu của mình như với mẹ ruột.” Hồ Loạn dựa người vào ảnh đế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trịnh Thế Bân kinh ngạc, ôm chặt Hồ Loạn, hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, cũng có một khoảng thời gian ngắn, người mẹ kế đối xử với đứa nhỏ tốt hơn. Nhưng đứa nhỏ lúc đó lại rất béo, cũng xấu xí, cho nên sau khi người đàn ông chết, bà càng thêm chán ghét đứa nhỏ. Dùng cành cây, dép, đầu thuốc lá để đánh đứa nhỏ. Đứa nhỏ khi lớn lên thì giảm béo thành công, còn gom tiền đi phẫu thuật, bảo dưỡng, để trên làn da không còn xuất hiện vết sẹo nữa. Đứa nhỏ muốn làm minh tinh, nên đã đi làm diễn viên quần chúng…” Hồ Loạn quay đầu hôn nhẹ Trịnh Thế Bân, vẻ mặt như vừa tỉnh lại trong cơn mê, “Làn da hiện tại của em vốn dĩ không phải như thế này.”

Hồ Loạn nhẹ ôm lấy thắt lưng Trịnh Thế Bân, đầu tựa lên vai anh, “Tối hôm qua anh luôn sờ phía sau lưng em, thật ra trước kia có rất nhiều vết sẹo trên lưng. Là em đi phẫu thuật mới khôi phục lại được, còn vết trên đầu kia, coi như giữ lại làm kỷ niệm.” Hôg Loạn thở dài, xoay người tách ra khỏi Trịnh Thế Bân. Cậu chỉ biết những vết sẹo của mình là do người này đã gián tiếp mang đến.

“Em rất vĩ đại.” Bởi em vĩ đại, cho nên em với thế giới bên ngoài kia, khác biệt như ngày và đêm.

Bàn tay chống đỡ trên bàn dần nắm chặt lại. Trịnh Thế Bân lẳng lặng nắm lấy, thương tiếc hôn lên đầu vai cậu, “Anh rất tiếc.”

“Có gì mà phải tiếc. Em cũng không thèm để ý.” Hồ Loạn múc một muỗng canh cá lên ngửi, khóe miệng kéo lên, “Em như thế, anh vẫn còn muốn kết giao với em chứ? Anh vẫn có một cơ hội để đổi ý vào lúc này.”

Giọng điệu của cậu không quá kiên quyết. Trịnh Thế Bân cảm thấy cậu quả thật là một con thỏ có vẻ ngoài tinh khiết, nhưng bên trong không biết có bao nhiêu hư hỏng.

“Em đây là đang đàm phán với anh?”

“Đúng.” Tim cậu đập loạn.

Mấy chuyện cậu kể một chút cũng không khiến anh cảm thấy áp lực. “Ngủ cũng ngủ rồi, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm. Em nói xem, không thích em thì sao có thể ngủ với em chứ?” Nhìn cậu ngơ ngác, anh kéo Hồ Loạn ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói, “Anh cũng không phải là kẻ thích chơi bời, bạ ai ngủ với người đó.”

Bàn ăn không lớn, chỉ chốc lát đã bị lấp kín thức ăn. Mắt Hồ Loạn hơi rưng rưng, “Đây là sự lựa chọn của anh đấy nhé.” Câu này cậu nói nhỏ đến nỗi ảnh đế cũng không thể nghe thấy.

Không quá vài phút, tâm tình lại trở lại bình thường.

Trịnh Thế Bân để đĩa rau lên bàn, “Tay nghề có hạn. Chắc khó ăn lắm đây.”

Hồ Loạn gắp thức ăn, lí nhí nói, “Cảm ơn anh.” Không biết có phải do tâm tình chuyển biến không mà cảm giác đồ ăn hôm nay đều là mỹ vị.

Cơm nước xong xuôi, Trịnh Thế Bân đi về. Lúc sắp đi, anh quay lại, hôn lên trán Hồ Loạn một cái, “Gọi điện thoại nhé.” Sau đó anh đưa cho cậu một dãy số, đây là số chỉ có người trong nhà mới biết được, hiện cũng chỉ có 3 người là bố và chị anh, thêm cả Hồ Loạn nữa.

Tim Hồ Loạn đập liên hồi. Nhưng Hồ Loạn là diễn viên, nên vẫn kiềm chế khỏi bị thất thố được, “Ừm, em biết rồi.” Tay siết chặt điện thoại, cậu chạy nhanh vào trong thang máy.

Ảnh đế lại coi đó là hành động thẹn thùng của đối phương. Anh ngẩng đầu lên nhìn trăng, cười mỉm.

—-

Hôm nay vì sao mọi người lại muốn mình về nhà, Trịnh Thế Bân đại khái cũng đoán ra được. Anh có một cậu em trai, lúc qua đời mới chỉ được một tuổi. Hồi đó, Trịnh Vĩ lo hai anh em bị đối xử không công bằng nên muốn vợ mình gần gũi với em trai anh hơn, để rồi không ngờ em trai anh lại là người chết thay anh trong vụ tai nạn xe đó.

Sau khi điều tra rõ mọi việc mới biết được là do một đại cổ đông góp vốn vào công ty làm. Trịnh Vĩ không có khả năng sinh con, nếu người trong nhà có thể chết hết trong vụ tai nạn xe đó thì người được lợi nhất chính là người nắm giữ số cổ phiếu lớn thứ hai trong công ty.

Mai chính là ngày giỗ của em trai. Dựa theo lệ, dù có bất kỳ chuyện gì thì cũng phải có mặt ở nhà trước một ngày. Trịnh Thế Bân đỗ xe xong xuôi mới đi vào nhà. “Dì Lưu, bố cháu đâu ạ?”

“Bố cháu đang ở trong thư phòng bàn chuyện công ty. Chỉ đợi cháu về để ăn cơm thôi.” Hiếm khi Trịnh Thế Bân mới về nhà một lần, dì Lưu liền nhanh chóng chạy lại nhìn xem anh gầy hay béo, nhìn một lúc rồi mới thốt ra một câu, “Lạ nhỉ, sao lại không già đi tí nào thế này.”