Tân Hôn

Chương 6: Săn sóc




Nghĩ như vậy, Lý Cẩm Thành gửi mail cho Tống Hòa Kiều chủ của văn phòng thám tử, hỏi bọn họ có đồng ý cùng mình giao dịch một lần nữa hay không.

Người của văn phòng thám tử rất nhanh hồi âm đồng ý, ở cuối thư còn ghi rõ giá cả lần giao dịch này.

Nhìn mẫu tin nhắn kia, Lý Cẩm Thành không khỏi cười khổ.

Bởi vì cố ý lấy lòng vài người trong Lý gia, cậu đem tất cả tiền của mình dùng hết cho mấy người này, thậm chí ngay cả Lý Gia Tuấn cũng có một chiếc xe mới đắt tiền của châu Âu, chiếc xe này trước kia cậu cũng đã dùng tiền tiết kiệm để mua cho hắn, mục đích là ăn mừng hắn tốt nghiệp đại học.

Lần ủy thác trước, Lý Cẩm Thành đã dùng hết tiền dự phòng gửi trong tài khoản ngân hàng, bất đắc dĩ cậu đành phải gọi điện thoại cho giáo sư đại học của mình là Tống Lưu Bạch.

Lý Cẩm Thành trước đây đã học đại học tại trường nổi danh nhất Hồng Kông, giáo sư của cậu là Tống Lưu Bạch tiếng tăm lừng lẫy.

Ban đầu ông vốn là tiến sĩ, nhưng bởi vì giúp người bạn tốt đang sinh bệnh đến dạy thay nên mới quen biết Lý Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành quen biết ông khi đang học đến năm thứ hai đại học, Tống Lưu Bạch dạy là thơ đời Đường và văn vần đời Tống kiểu thẩm mỹ, bởi vì Lý Cẩm Thành đối với văn vần đời Tống yêu trọn một đời, hơn nữa cậu có ý kiến hiểu biết riêng của mình, khiến cho Tống Lưu Bạch dần dần càng ưu ái cậu.

Tống Lưu Bạch là học giả đích thực, luôn ý thức trách nhiệm mà không tiếc công sức trong việc thúc đẩy nền văn hóa Trung Quốc.

Ông cảm thấy rằng những thứ như vậy nên bắt đầu học từ khi còn nhỏ, bởi vậy hàng năm ông đều cùng chính phủ Hồng Kông và các giáo sư nổi danh của các trường đại học hợp tác xuất bản mấy quyển sách phân tích thơ từ thông thường dễ hiểu.

Ngoài ra, ông cho rằng cậu sẽ thành công vì cậu có một tài năng nhất định và tiềm năng của những người trẻ trong lĩnh vực này.

Năm đó Lý Cẩm Thành cố ý chạy đến nơi này của ông để dạy tiểu học, Tống Lưu Bạch tức giận đến mức khoảng nữa năm không chịu nhận điện thoại của cậu.

Khi đó ông hy vọng Lý Cẩm Thành sẽ tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu sau đại học, và trở thành chuyên gia trong lĩnh vực này, đáng tiếc khi đó mặc dù trong nhà Lý Cẩm Thành không thiếu tiền, nhưng cậu cũng có ý thức trách nhiệm giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Nhưng sự hiểu chuyện và nhẫn nại của cậu cũng không được những người kia quan tâm, và có lẽ ngay cả rắm cũng không bằng.

Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Lý Cẩm Thành càng thêm tùy ý.

“Cẩm Thành?”

Lý Cẩm Thành còn chưa kịp nói gì, Tống Lưu Bạch đã đè thấp thanh âm của mình nói: “Thầy đang họp, chờ một chút thầy gọi điện thoại lại cho em!”

Tống Lưu Bạch ở Hồng Kông rất có danh, thời gian mỗi ngày đều không đủ dùng, cách một khoảng thời gian ngắn, ông còn phải bay ra nước ngoài để trao đổi học thuật.

Lý Cẩm Thành tỏ vẻ thông hiểu, vào buổi chiều hôm sau, cậu nhận được điện thoại của Tống Lưu Bạch gọi đến.

Nghe lời giải thích của Lý Cẩm Thành, Tống Lưu Bạch có vẻ hài lòng, chỉ nghĩ đến cậu đã hoang phí mấy năm qua, ông không nhịn được oán giận vài câu.

“Thưa thầy, em có thể ứng trước tiền lương được không?”

“Đang thiếu tiền sao?”

“Dạ”

Tống Lưu Bạch bất đắc dĩ đưa cho cậu số điện thoại trợ lý của mình, để cậu tự liên hệ.

Tống Lưu Bạch yêu thích tinh hoa của dân tộc, nhưng ông cũng không phải là người cổ hủ, luôn tiếp thu ý kiến của mọi người, chọn lựa sở trường của các chuyên gia giỏi, bởi vậy ba tháng tiếp theo Lý Cẩm Thành làm việc tại phòng làm việc của cậu, cùng những người khác hoàn thành việc biên soạn bộ phân tích sáng tác thơ từ trong một năm.

Ông cho trợ lý của mình điện thoại gọi cậu đến, Lý Cẩm Thành cùng trợ lý kia nói chuyện vài câu, không lâu sau cô đem tiền thù lao của Lý Cẩm Thành chuyển vào tài khoản của cậu.

Lý Cẩm Thành đã chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của văn phòng trinh thám, thông qua liên lạc trực tuyến cậu bắt đầu nhận việc từ cuối tuần này.

Phòng làm việc của Tống Lưu Bạch nằm trong trường đại học Lý Cẩm Thành từng học, một gác nhỏ mang hương vị và màu sắc cổ kính, ẩn trong một mảnh đất xanh tươi ấm áp, đây là phong cách kiến trúc thuộc địa ở Hồng Kông nó được xem như là một sự hiện diện độc đáo.

Bộ phân tích thơ từ này chia ra ba phần, thơ đời Đường, văn vần đời Tống, tạp kịch đời Nguyên, Lý Cẩm Thành được phân công làm phần văn vần đời Tống.

Cùng làm việc với cậu có tám người, ngoại trừ Lý Cẩm Thành những người khác nếu không phải đang giảng dạy tại trường này, thì cũng là tài học uyên bác, cũng may bọn họ bằng tuổi nhau hơn nữa đều thích văn vần đời Tống nên bầu không khí cũng coi như thoải mái vui vẻ.

Phân tích văn vần đời Tống cũng được chia ra ba phần, giới thiệu vắn tắt về tác giả, giải thích từ ngữ lạ, và mô tả tóm tắt nội dung khái quát của bài thơ, Lý Cẩm Thành cần hoàn thành chính là phần ba, cũng may không cộng thêm hai phần trước, nếu không với lượng công việc nặng nề mà chỉ có thời gian một năm sợ bọn họ không thể nào làm được.

Đợi cho đến khi bọn họ tự hoàn thành công việc của mình sẽ cùng Tống Lưu Bạch sửa chữa chọn lựa, cuối cùng đóng thành quyển giao cho nhà xuất bản xuất bản.

Vừa từ trường học đi ra, Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Hà Chấn Hiên gọi tới.

Bởi vì bận rộn, mấy ngày nay hai người chỉ liên hệ qua điện thoại hoặc tin nhắn.

Mới cùng anh nói chuyện xong, Lý Cẩm Thành thấy một người đàn ông trung niên đi về phía cậu.

“Cậu Cẩm Thành?”

Lý Cẩm Thành gật đầu, người đàn ông trung niên kia dẫn cậu đến chiếc xe châu Âu màu đen đang đậu trước cổng trường.

Hà Chấn Hiên ngồi trong xe, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, nút áo toàn bộ cài lại, dung mạo xuất chúng, khí chất lạnh lùng, toàn thân tản ra hơi thở cấm dục.

Ngoài ra, hành động cử chỉ của anh đều rất tao nhã, ngay cả khi Lý Cẩm Thành cùng anh vào phòng ăn trong nhà hàng vẻ mặt của anh cũng rất là bình tĩnh.

Lý Cẩm Thành đối với cơm Tây không quá thích, nhưng vì đói nên ăn rất nhiều món, cậu mới cùng anh nói: “Không ngon bằng cơm nhà anh.”

Động tác khẽ nhăn mũi làm cho cậu thoạt nhìn có chút trẻ con, khoé miệng của Hà Chấn Hiên có chút cong lên, nói: “Vậy về sau chúng ta ở nhà ăn.”

Nghe cách dùng từ của anh, Lý Cẩm Thành chỉ cười.

Sau bữa tối, Hà Chấn Hiên lại dẫn Lý Cẩm Thành đi xem kịch.

Đây là một trong số ít những loại hình mà Lý Cẩm Thành yêu thích, cùng Hà Chấn Hiên đi vào hội trường, cậu cảm giác trước đây Hà Chấn Hiên hẳn là đã xem qua hồ sơ của cậu.

Đây là một vở kịch nổi tiếng, đã tồn tại được hơn mười năm, đạo diễn đến từ Đài Loan, diễn viên tất cả đều là ngôi sao tài năng nổi tiếng ở hai bên bờ biển Đài Loan. Lý Cẩm Thành vốn rất chờ mong buổi biểu diễn này, nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, không đến nửa giờ cậu đã buồn ngủ khi trên sân khấu vẫn đang biểu diễn.

Đang chuẩn bị dựa vào ghế đơn giản đi vào giấc ngủ, cậu lại cảm giác được Hà Chấn Hiên bên cạnh cẩn thận nâng đầu của cậu dựa vào vai anh, nhân tiện cũng điều chỉnh một chút tư thế ngồi của mình làm cho cậu thoải mái hơn.

Lý Cẩm Thành có chút cảm động, đáng tiếc đã từng chết một lần, cái chết đã dạy cho cậu một bài học là muốn đạt được điều gì đó cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lúc bị Hà Chấn Hiên đánh thức, Lý Cẩm Thành còn chưa tỉnh hẳn, ánh mắt mê mang nhìn Hà Chấn Hiên trong chốc lát, cậu mới nói: “Thật có lỗi, vừa rồi không cẩn thận ngủ quên…”

“Đừng lo, bọn họ sẽ ở lại nơi này khoảng một tháng.” Nghĩ một lát, Hà Chấn Hiên còn nói: “Nếu về sau có mệt mỏi, thì gọi điện thoại cho anh, chúng ta không nhất thiết phải gặp mặt.”

“Nửa tháng đầu nên hơi bận rộn, nửa tháng sau sẽ không bận như vậy.”

Hà Chấn Hiên gật đầu, lại đưa cho cậu một chiếc hộp đóng gói rất đẹp.

“Cái gì vậy?”

Mở hộp ra, Lý Cẩm Thành mới phát hiện bên trong có hai mươi chiếc khăn tay dành cho nam được gấp gọn gàng sờ vào cảm xúc mềm mại, trên nền màu nâu là hai chữ G màu đen.

“Vì sao lại tặng cho tôi cái này?”

“Lần trước thấy em dùng.”

Sau khi nghe anh nhắc nhở, Lý Cẩm Thành mới nhớ đến lần trước hai người luyện tập đi đường, cậu đã dùng một chiếc khăn tay giúp Hà Chấn Hiên lau mồ hôi.

Lý Cẩm Thành một lần nữa cảm nhận được sự cẩn thận và săn sóc của anh, nghĩ đến thường ngày trên lớp dạy học trò, cậu cười và nói cảm ơn.

“Đúng rồi, chân anh thế nào? Dám dùng sức đạp trên sàn chưa?”

“Dám, bất quá bác sĩ nói tôi không thể nóng vội, phải từ từ.”

“Bác sĩ nói đúng, anh phải nghe lời của ông ấy!”

Ngữ khí và vẻ mặt thật giống như một đứa bé đang nói chuyện, Hà Chấn Hiên nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu hoạt bát sáng sủa hơn rất nhiều so với hai lần gặp trước.

Đang chuẩn bị để nói điều gì đó, Lý Cẩm Thành đã mở cửa xe, nói: “Tôi tới rồi, Chấn Hiên, cám ơn, còn có, ngủ ngon.”

Môi cảm nhận được một cảm giác mềm nhẹ ấm áp, Hà Chấn Hiên ngơ ngác đặt tay lên môi, một lát sau, anh mới nhớ tới mà xoay người.

Lý Cẩm Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mang một cái túi màu đen, thân hình cao ngất, không bao lâu bóng lưng của cậu hoà vào màn đêm vô tận.

Đợi cho đến khi không còn nhìn thấy cậu, Hà Chấn Hiên mới quay đầu lại thấp giọng nói câu: “Về nhà.”

Giống như Lý Cẩm Thành suy đoán, ngoại trừ mối tình năm mười bảy tuổi, Hà Chấn Hiên chưa từng yêu đương với ai khác.

Về đến nhà không lâu, chú Thiệu rốt cục không thể nhịn được nữa hỏi một câu, nói: “Chấn Hiên, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”

Sau khi về nhà anh ngồi ở phòng khách thái độ khác thường ngày, tựa hồ là ngẩn người nhưng chỉ trong chốc lát, anh sẽ chạm vào má phải lộ ra ý cười không rõ.

Đợi cho chú Thiệu hỏi xong câu này, anh mới hậu tri hậu giác nhớ tới, đây là dấu hiệu đơn giản của tình yêu!

Lúc Hà Chấn Hiên ngẩng đầu thì thấy trước mặt chú Thiệu và ông nội đang nhìn mình chằm chằm.

“Chấn Hiên, thích như vậy sao?”

Hà Chấn Hiên cười nhẹ nhìn ông nội, cũng không nói lời nào.

“Nếu thích như vậy con nên sớm một chút cầu hôn với cậu ấy!”

Thấy Hà Tông Đồng run rẩy mở báo chí trong tay mình, Hà Chấn Hiên có chút chần chờ nói: “Có phải nhanh quá hay không?”

“Ngu ngốc! Cẩm Thành được yêu mến như vậy, đến lúc đó không may bị người khác đoạt đi làm sao bây giờ?”

Nghe ông nói như vậy, trong lòng Hà Chấn Hiên đột nhiên tràn ngập cảm giác nguy cơ.

Bất cứ người đi làm nào cũng sẽ khiếp sợ ngày thứ hai đầu tuần.

Lý Cẩm Thành cả một tuần bận rộn không dừng, cho đến khi chờ ngày vất vả hôm nay kết thúc, cậu lại nghe tiếng điện thoại di động reo vang.

Nhìn màn hình điện thoại, Lý Cẩm Thành mới phát hiện mình thế lại không có xoá số điện thoại di động của Liêu Trường Viễn.

Cậu không hận Liêu Trường Viễn, có đôi khi cậu thậm chí phải cảm ơn người này, bởi vì nếu không có Liêu Trường Viễn thì cho đến bây giờ cậu có thể không biết nguyên nhân cái chết của mẹ mình.

Hơn nữa đối với loại người như Liêu Trường Viễn, mình hận hắn chỉ sợ hắn biết lại cho rằng mình đối với hắn chưa quên được, bởi vậy cậu khinh thường chứ không hận.

Quăng điện thoại qua một bên, Lý Cẩm Thành chuyên tâm lái xe.

Khu vực quanh trường học đều có yêu cầu hạn chế tốc độ, Lý Cẩm Thành lái xe ra cửa trường, đang chuẩn bị quẹo phải, đột nhiên có người lao tới ngăn cản xe của cậu.

Cậu nhìn người nằm trên đầu xe của mình thì ra là Liêu Trường Viễn, Lý Cẩm Thành vô thức mím môi lại, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.