Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 23




Edit:Rabbit

“Cởi quần áo trên người em ra.” Ôm Nhan Nặc Ưu ngồi vào trong xe, không cảm thấy tự nhiên khi cô mặc trang phục của người giúp việc kia. Vốn muốn chính mình động thủ giúp cô cởi, nhưng lại sợ xúc phạm tới cô, chỉ có thể dùng thanh âm cứng rắn làm cho cô tự cởi.

“Cái gì?” Khi nghe thấy lời nói của Đan Sâm Duệ mặt Nhan Nặc Ưu tràn đầy vẻ hoảng sợ, không phải chứ, bắt cô tự cởi quần áo, đánh chết cũng không cởi. Gắt gao ôm vhawtj quần áo, hai mắt hoảng sợ nhìn Đan Sâm Duệ.

“Em có biểu tình gì vậy, anh bảo em cởi ra.” Nhìn Nhan Nặc Ưu không chịu nghe vào tai những lời mình nói, Đan Sâm Duệ tức giận một phen kéo Nhan Nặc Ưu qua, nhanh chóng và gọn gàng cởi trang phục người giúp việc trên người Nhan Nặc Ưu làm cho hắn chướng mắt.

“Em không có quần áo mặc sao? Nếu về sau để cho anh phát hiện em lại mặc quần áo này, anh sẽ hủy nó hoàn toàn, kể cả người có liên quan tới nó.” Lời nói ngoan tuyệt, hắn không hài lòng khi nói những lời này .

“Anh…… anh là ma quỷ, anh quá tàn nhẫn.” Cố gắng ôm cơ thể, nhueng khi nghe thấy lời nói của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu với ánh mắt màu đỏ quát.

“Ma quỷ, thế giới này đều là khuất phục người mạnh, dẫm đạp lên kẻ yếu. Nếu anh là kẻ yếu kia, có lẽ cũng phải phục tùng kẻ mạnh. Không cần quá ngây thơ cho rằng thế giới này có nhiều điều tốt đẹp, thế giới này rất dơ bẩn , chỉ có em được bao bọc quá tốt, cho nên không phát hiện mà thôi.” Cưỡng chế ôm Nhan Nặc Ưu, tay lơ đãng gian lướt qua da thịt non mềm kia của Nhan Nặc Ưu, thân thể một hồi căng thẳng, cố gắng bình ổn dục hỏa trong lòng, Đan Sâm Duệ nói với Nhan Nặc Ưu cách sinh tồn trong thế giới dơ bẩn này. Đây cũng là điều hắn biết khi tham gia huấn luyện.

“Anh chỉ là mượn cớ.” Bởi vì không có sức lực chống lại Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy phẫn nộ hung hăng nhìn hắn.

“Hận anh như vậy ta? Hận anh không thể chết sao?” Bình tĩnh nhìn Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ trong mắt tràn đầy thống khổ.

“Đúng, tôi thực hi vọng anh chết sớm một chút.” Không dám nhìn cặp mắt thống khổ kia, Nhan Nặc Ưu cúi đầu tàn nhẫn nói.

“Anh làm cho em nhiều như vậy, anh yêu em như vậy, tại sao em đều không nhìn thấy chứ.” Dùng sức loạng choạng ôm thân thể Nhan Nặc Ưu, nhìn đôi môi đỏ mọng kia, Đan Sâm Duệ hôn lên đôi môi mềm mại kia, cố gắng tham lam hương mềm mại kia.

Cơ thể bị Đan Sâm Duệ vững vàng kiềm chế, như thế nào cũng không tránh ra được, chỉ có thể làm cho hắn ở ngoài miệng mình làm xằng làm bậy.

Xe chậm rãi dừng lại, Đan Sâm Duệ cởi áo khoác của mình mặc cho Nhan Nặc Ưu, vẻ mặt âm hàn ôm Nhan Nặc Ưu xuống xe lên lầu.Cho dù có đang yêu, Đan Sâm Duệ vẫn đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, đều làm cho những người trong biệt thự sợ hãi.

“Ưu nhi, cho em hành động trong thời gian một tháng, trước thời hạn của chúng ta. Em còn có 29 ngày, tốt nhất hãy biết nắm chặt nó, nếu không cả đời em đừng nghĩ có thể trốn khỏi anh.” Ôn nhu đem Nhan Nặc Ưu đặt ở trên giường, trong mắt tràn đầy say đắm nhìn Nhan Nặc Ưu, đây là người phụ nữ của hắn, là hạnh phúc cả đời của hắn.

“Tại sao cố chấp như vậy, chúng ta rõ ràng không thích hợp , tại sao phải hạn chế tự do của tôi, anh có biết làm như vậy là phạm pháp hay không, anh đang nhốt tôi.” Phẫn nộ gào thét với Đan Sâm Duệ, nội tâm phẫn nộ cùng không cam lòng, cũng chỉ có chính cô biết.

“Ưu nhi, em cũng thật là…… Được, em đã thành công chọc giận anh.” Bước nhanh ra ngoài đóng lại cửa phòng, ngón tay nhấn một cái, cửa liền bị khóa chặt chẽ. Mấy ngày hôm trước vì để cho cô thuận lợi một chút, hắn hủy bỏ vân tay phân biệt mật mã, nhưng là hiện tại xem ra chính mình không thể xem thường cô .

Hôm nay nếu hắn không trở lại, có lẽ cô đã chạy đi rồi. Xem ra là hắn lơi lỏng , xem ra thủ hạ cũng bắt đầu vô dụng , vẫn không được rèn luyện đủ sao? Hay là do lâu ngày quá thoải mái.

Nhìn cửa phòng đóng lại, nước mắt Nhan Nặc Ưu không tự chủ rớt xuống. Một phen lau nước mắt, không cho yếu đuối bộc lộ ra. Cho dù hiện tại nơi này chỉ có chính mình.

Trong tầng hầm ngầm hắc ám, hắc y nhân đứng đầy, một đám trên người hơi thở lãnh khốc làm cho người ta sợ. Mỗi người trên mặt đều cùng mang một biểu tình, chỉ phát ra hơi thở, nhưng đó là những kẻ tay dính đầy máu nên hơi thở cũng làm cho người ta sợ hãi.

“Chuyện ngày hôm nay, ta nghĩ hẳn là các người đều đã biết.” Đứng ở phía trước một đám người, dùng thanh âm lạnh như băng cùng đôi mắt đỏ như máu nhìn quét mọi người một vòng.

Tất cả mọi người thẳng tắp đứng, biểu tình trên mặt sau khi nghe thấy lời nói của Đan Sâm Duệ, cũng đều nhịn không được bắt đầu sợ, trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi.

“Chuyện ngày hôm nay ta cũng không muốn nói thêm nữa, từ giờ trở đi, các người tốt nhất hãy tập trung tinh thần, nếu xuất hiện một chút sai lầm, các người hẳn là đều biết hậu quả……” Lạnh lùng nhìn quét một chút toàn bộ, Đan Sâm Duệ toàn thân đều tản ra lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, lạnh đến tận xương tủy.

Tất cả mọi người đều hổ thẹn cúi thấp đầu , lần này thật sự là sai lầm của bọn họ, cho tới bây giờ bọn họ đều kiêu ngạo tự phụ, lần này thật là sơ sót. Bọn họ vốn kiêu ngạo, tất cả bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, thành quả của bọn họ đều là bọn họ dốc sức mà đạt được. Bọn họ đạp hàng vạn người dưới chân mà đi lên, bọn họ vốn là người có thực lực.

“Các ngươi sau khi lui xuống cũng từ từ suy nghĩ lại, ta cũng không có gì muốn nói nữa .” Lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người, những thủ hạ này đều là người hắn tin tưởng, cho nên khi bọn họ phạm vào sai lầm, hắn mới có thể kích động như vậy. Bọn họ kiêu ngạo như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không cho phép chính mình phạm sai lầm .

Mọi người thấy bóng dáng Đan Sâm Duệ dần dần đi xa, trong mắt tràn đầy sùng bái. Người đàn ông này giống như thần thánh, là đối tượng bọn họ thề sống chết đi theo cả đời.

Đan Sâm Duệ bụng đầy tâm sự đi vào thư phòng, ngồi vào bàn, nhẹ nhàng mở một bên ngăn kéo ra, trong mắt tràn đầy nhu tình cầm lấy một cái khung ảnh, như trân bảo mềm nhẹ vuốt ve.

Trong ảnh chụp là một cô gái như tinh linh tràn ngập linh khí, nét mặt tươi cười như hoa ở trong hoa viên chơi đùa , trên mặt có nụ cười hồn nhiên của một cô bé, nụ cười kia ấm lòng người, cho dù đang có nhiều ưu sầu cùng bất đắc dĩ, chi cần khi nhìn thấy tấm ảnh chụp cô gái tinh thuần đáng yêu kia, mọi thứ đều tan thành mây khói.

Ảnh chụp cô gái có một đôi mắt trong suốt như mặt nước, mang theo một chút tính trẻ con, pha lẫn một chút vẻ ngây thơ thời niên thiếu.

Thèm muốn cùng yêu say đắm vuốt ve khung anh, Đan Sâm Duệ trong lòng tràn đầy chua xót.

“Ưu nhi có phải hay không đã quên Duệ, không còn muốn Duệ làm chồng của em.” Nghĩ đến lúc thơ ấu hai người là những đứa trẻ hồn nhiên vui đùa, trong lòng Đan Sâm Duệ cảm thấy đau xót. Tại sao hắn lại sinh ra trong gia đình này, tại sao phải có nhiều gánh nặng và trách nhiệm như vậy. Nếu như năm đó không phải vì gia tộc, không phải vì trách nhiệm, hắn cũng sẽ không rời khỏi Ưu nhi, cho nên khi trở về cô đã quên hắn.Chuyện như vậy làm sao hắn có thể chịu nổi.

Mi tâm gắt gao mặt nhăn, cầm lấy khăn tay ở một bên, nhẹ nhàng lau khung ảnh, trong mắt nhu tình cùng tình ý dạt dào kia có thể cho người ta biết, hắn yêu cô sâu đậm như thế nào.

Đôi mắt trong suốt xinh đẹp kia, theo hắn suốt mười năm, lúc hắn tưởng như mình sắp chết hoặc là không thể chống đỡ được trách nhiệm kia, ánh mắt kia đã trở thành động lực cho hắn. Bởi vì năm đó lúc gần đi cô nói với hắn, chờ hắn trở về, cô sẽ làm vợ của hắn……