Tàn Ngọc Li Thương

Chương 23: Dạ tập [ thượng ]




“Thật không ngờ tới kia là người Huyết Sát Môn.” Hoa Mộ Diệp nhìn Tiêu Vũ Thanh đã tắt thở nói.

“Ý của ngươi là nói, người hạ độc lần trước chính là y.” Liễu Thi Mặc nhìn Hoa Mộ Diệp, trong khẩu khí đã là tràn đầy khẳng định. Nghĩ muốn thần không biết quỷ không hay hạ độc. Nếu như không có võ công thượng thừa thì cách dễ dàng nhất là tới gần người hắn. Mà ngày hôm đó người duy nhất tới gần hắn cũng chỉ có Tiêu Vũ Thanh.

“Mộ Diệp. . Thi Mặc. . Các ngươi đang nói cái gì a.” Kì Thiên Dực nhịn không được hỏi.

“Giải thích với ngươi sau .”Hoa Mộ Diệp nói. .

“Trang chủ. . ?” Tần Bích Sương nhìn Liễu Tàn Nguyệt không có phản ứng gì. Cho dù nhìn thấy Ngọc Điệp rời đi cũng chỉ là nhìn, căn bẳn không có ý xuất thủ. Trang chủ rốt cuộc đến đây làm gì a?

“Quay về trang. .” Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng bỏ lại một câu liền hướng đại môn đi đến. Tần Bích Sương vừa định hỏi Thi Mặc làm sao bây giờ thì thấy Liễu Thi Mặc vội vàng chạy tới, thật cẩn thận hỏi: “Phụ thân. . Ta có thể mang vài bằng hữu quay về trang hay không.”

“Tùy ngươi. .”Không thèm liếc Liễu Thi Mặc một cái. Liễu Tàn Nguyệt cũng không quay đầu lại, ly khai.

Không ngờ phụ thân sảng khoái đáp ứng như vậy. Liễu Thi Mặc có chút sững sờ. Nhìn nhìn Tần Bích Sương bên cạnh đang cười quỷ dị, Liễu Thi Mặc tò mò hỏi: “Bích Sương. . Phụ thân àm sao vậy? . . Lại sảng khoái đáp ứng như vậy.”

“Trang chủ a. . Đây là chờ không được nữa. .” Bích Sương nháy mắt mấy cái, cười nói.

Độc Cô Phong tiến lên. Cố nhịn cười làm ra vẻ mắt nghiêm túc nhìn Bích Sương: “Cẩn thận trang chủ nghe được. .”

Tần Bích Sương vừa định nói sẽ không. Trang chủ vội vả trở về với Tàn Ngọc thiếu chủ. Đã bị lời nói dùng nội lực từ xa truyền đến làm kinh hách đổ một thân mồ hôi lạnh: “Ta cũng nghe được . .” Nhất thời Bích sương cùng Độc Cô Phong cứng ngắc. Thầm kêu không xong, lôi kéo Mộ Dung Vân vẻ mặt không hiểu bên cạnh đuổi sát Liễu Tàn Nguyệt đã đi thật xa. Để lại ba người vẫn mê man. Tuy rằng cũng rất nhanh thanh tỉnh xử lý chuyện trong trang giúp Lăng Tử Ngân. .

Mang theo Sở Hồng Tú ly khai Lĩnh Việt sơn trang. Tới chỗ cách sơn trang khá xa thì dừng lại.. Lấy giải dược trong ngực cấp Sở Hồng Tú: “Bang chủ có nhiệm vụ giao cho ngươi, ngươi mau trở về. .” Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi. Lại bị Sở Hồng Tú giữ chặt: “Kia, Ngọc, ngươi sao. .”

“Ta còn có nhiệm vụ không thể bỏ dở.” Nhìn trong mắt Sở Hồng Tú không có ý định buông tha. Liễu Tàn Ngọc dừng một chút nói. .

“Nga. . Như vậy a. .” Sở Hồng Tú thất vọng cúi đầu. Rồi lại giống như nhớ tới cái gì đó mạnh mẽ ngẩng đầu. Kéo xuống sa mỏng che mặt của Liễu Tàn Ngọc. Quả nhiên trên khuôn mặt tinh xảo như được mài ra từ mĩ ngọc hiện ra một vết cắt. Trên đó chảy ra một chút máu tươi lại làm cho Liễu Tàn Ngọc càng thêm xinh đẹp. Vội lấy ti quyên trong ngực ra lau vết thương cho Liễu Tàn Ngọc. Trong mắt tràn đầy hối hận: “Ngọc. . Thực xin lỗi. . Nếu không phải ta tùy hứng Ngọc sẽ không như vậy . .” Lệ trong hốc mắt đảo quanh, cũng không để rơi xuống. Đều là mình không tốt. . Thầm nghĩ muốn gặp Ngọc lại không nghĩ tới sẽ mang phiền toái đến cho hắn. Đều là vì mình tùy hứng làm hại. .

“Ai. .” Thở dài, không biết vì sao Sở Hồng Tú đặc biệt thích cùng mình một chỗ. Liễu Tàn Ngọc chỉ có bất đắc dĩ. An ủi vỗ vỗ đầu Sở Hồng Tú. Liễu Tàn Ngọc bỏ đi biểu tình lạnh lùng, ôn nhu nói: “Không sao. . Ăn giải dược một lát sẽ tốt.”

Nhìn Liễu Tàn Ngọc ôn nhu. Nước mắt rốt cục không khống chế được chảy xuống. Mở miệng nhiều lần lại không biết nên nói gì với Liễu Tàn Ngọc. Sự ôn nhu này của Liễu Tàn Ngọc dường như trong chớp mắt sẽ biến mất. Mình có thể làm gì vì hắn?

Tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Sở Hồng Tú lại thấy càng nhiều thêm: “Thực xin lỗi. . Thực xin lỗi. . Ngọc. . Thực xin lỗi. .” Lặp lại ba từ thực xin lỗi, không biết còn có thể nói cái gì.

“Ngươi không sai. . Cho nên đừng khóc . .” Thấy Sở Hồng Tú không ngừng khóc. Liễu Tàn Ngọc lại thở dài. Chính mình không có biện pháp mà. Tay nguyên bản vì Sở Hồng Tú mà gạt lê, đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ xinh vẫn chảy nước, tà tà cười: “Khóc có thể xấu a. . Cẩn thận biến thành người quái dị nga. .”



“Hừ. . Ai biến thành người quái dị a. .” Dùng tay áo mạnh mẽ xoa xoa nước mắt cho đến khi không chảy ra nữa mới lên tiếng. Biết Liễu Tàn Ngọc đang an ủi mình. Cho nên nàng không thể để hắn tiếp tục gặp phiền toái: “Kia Ngọc. . Ta về Huyết Sát Môn trước. Sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ cũng nhanh trở về nga. Ta không muốn không có Ngọc ở Huyết Sát Môn.” Bướng bỉnh tươi cười làm cho Liễu Tàn Ngọc an tâm.

“Ân. . Đi thôi. .” Liễu Tàn Ngọc nhìn Sở Hồng Tú vẫn có chút luyến tiếc dùng khinh công rời đi. Mới cúi đầu. Tóc đen che mặt hắn, nhìn không ra biểu tình giờ phút này của hắn: “Thực xin lỗi. . Ta không muốn. .”

Về tới Tàn Nguyệt sơn trang. Đẩy cửa liền gặp Hàn Quang ngồi ở trước bàn. giống một pho tượng điêu khắc. Thấy Liễu Tàn Ngọc trở về, nhanh chóng hành lễ nói: “Môn chủ. .”

“Như thế nào. .” Liễu Tàn Ngọc thản nhiên hỏi. “Không bị bất luận kẻ nào phát hiện. .” Hàn Quang cung kính hồi đáp. .

“Ân. . Trở về bảo Lê Chiêu chú ý Tiêu Kình nhiều hơn. Thuận tiện xem Sở Hồng Tú đừng để nàng xảy ra việc. .” Nói xong Liễu Tàn Ngọc đi tắm rửa. . Đem một thân huyết khí tẩy đi. Lại nhắc nhở một việc, sau đó liền để Hàn Quang trở về.

“Môn chủ. . Xin hãy cẩn thận. .” Trước khi đi. . Hàn Quang lo lắng dặn. Sau đó thân ảnh liền biến mất.

Nhìn chính mình trong gương. Đầu óc trống rỗng lại đột nhiên hiện lên bóng dáng Liễu Tàn Nguyệt. Tim đột ngột đập mạnh. Không biết tại sao mình lại nhớ tới hắn, lo lắng lắc đầu, liền quay về giường ngủ, dùng chăn mỏng che nửa khuôn mặt. .”Lạnh quá. .” Rầu rĩ nói, nhắm mắt lại mở mắt. Vì sao ngủ không được? Bởi vì không có Liễu Tàn Nguyệt? Hẳn sẽ không. . Rõ ràng mới ở vài ngày, không phải sao. .

Đứng dậy đến bên cổ cầm. Trong mắt là mê mang cùng mê hoặc. Thật kỳ quái. Vì sao cảm thấy bất an. Nhớ tới lúc trước ở Lĩnh Việt sơn trang bị Liễu Tàn Nguyệt nhìn lại càng lo lắng. Chẳng lẽ ta sợ bị hắn phát hiện sao. . Chỉ là bởi vì nhiệm vụ vẫn chưa thành mới sợ bị phát hiện phải không.

Ánh trăng hắt vào phòng. Soi đến Liễu Tàn Ngọc cô độc một mình ngồi trước cửa sổ. Tiếng đàn vang lên trong phòng. Cũng là thủ khúc lúc trước đã gảy ở Diễm Tương lâu. Đã có cổ cầm âm sắc độc đáo. Tiếng ca gãy gọn hòa với tiếng đàn. Gợi lên mơ hồ đau thương cùng bất đắc dĩ. Như đang muốn nói gì đó. .

Hãy lãng quên một tương lai như thế. .

Lại một lần nhuộm máu thiên thu. .

Cơn gió lạnh như đang vờn gọi . .

Có lẽ là đang nói với ta. .

Hãy thoát ra, hãy thoát ra….

Khỏi cơn mê dài đau khổ. .

Ngươi chẳng phải hoa của địa ngục. .

Lớn lên trên mảnh đất vô thường. .

Đừng nở rộ, đừng nở rộ. .

Đừng buồn thương đánh mất tình ta. .

Hãy nhìn xem, mảnh vỡ thời gian đang vờn quanh trong gió. .

Thanh âm linh hoạt kỳ ảo quanh quẩn trong phòng. Liễu Tàn Ngọc đột nhiên cảm thấy ấm áp phía sau. Quay đầu lại liền thấy Liễu Tàn Nguyệt ôm chính mình, cười nói: “Ngươi đã trở về. .”

Thấy Liễu Tàn Ngọc quay đầu lại nhìn mình. Liễu Tàn Nguyệt buông tay thản nhiên gật đầu. Ngồi bên người Liễu Tàn Ngọc rót chén trà cho hắn, mới hỏi: “Trễ như thế. . Sao không ngủ. .”

Uống một ngụm trà Liễu Tàn Nguyệt đưa tới: “Ngủ không được. .” Thấy Liễu Tàn Nguyệt nghe mình nói xong câu đó nở nụ cười không rõ ý tứ, kỳ quái nhìn Liễu Tàn Nguyệt.

“Ngủ. .” Lôi kéo Liễu Tàn Ngọc còn mang vẻ mặt không hiểu gì đến bên giường, ôm lấy hắn liền không thèm nhắc lại. Oa trong ***g ngực ấm áp. Chỉ chốc lát sau liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Cảm giác người trong lòng hô hấp dần dần đều đều. Liễu Tàn Nguyệt nhìn người ngủ say, khẽ hôn Liễu Tàn Ngọc. Con ngươi phỉ thúy tràn đầy ôn nhu. Kỳ thật Liễu Tàn Nguyệt đã đứng trước cửa phòng từ lâu, chính là Liễu Tàn Ngọc không phát hiện mà thôi. . Nghe được Liễu Tàn Ngọc xướng, có một cỗ xúc động muốn đi ôm lấy hắn, rồi lại nhịn được. . Liễu Tàn Nguyệt chưa bao giờ nghe qua Liễu Tàn Ngọc xướng, nghe đến đó chấn kinh. Tiếng nói kia như thanh âm của trời, vô cùng linh hoạt kỳ ảo: “Ngọc nhi. .” Nhẹ nhàng gọi nhân nhi trong lòng, như muốn xóa đi sự lo lắng của hắn. .

Trong mộng, có người khẽ gọi tên của mình, lại không thấy rõ người nọ là ai. thân ảnh mơ hồ gắt gao cầm lấy tay mình. Hảo ấm áp, cầm lấy bàn tay cho chính mình ấm áp. Khóe miệng hiện ra một mạt mỉm cười. .