Tân Nương Mới Gả

Chương 49: Một người một con mèo đi thiên nhai




*thiên nhai: chân trời

Editor: tan_hye

Lại nói, trong nháy mắt Thẩm Tử An cảm giác tình yêu của mình với tiểu thư Đồng đã chết. Nàng đau lòng yên lặng bỏ đi, bất tri bất giác thế nhưng chính mình trở lại Phong Trần Hiên, chỉ là nơi này đã không người. Nàng nghĩ lại chuyện lúc trước, không khỏi lớn tiếng kêu lên: "Ta muốn trở về. . . . . ." Bây giờ nàng thật muốn trở về, bởi vì bị lừa gạt rất nghiêm trọng.

Một cái thanh âm nói: "Bây giờ ta không có năng lực đưa ngươi trở về, nhưng lại có thể mang ngươi mang ra khỏi nơi này. Như thế nào, muốn đi ra ngoài một chút sao?"

Thẩm Tử An nghe được là thanh âm Miêu nhi, xoay người thấy một con mèo nhỏ đứng ở phía sau mình. Chính là, Miêu nhi kia.

Thẩm Tử An đột nhiên nghĩ đến một người, nói: "Nhưng là, Tứ cô nương. . . . . ."

"Xem ra ngươi còn không biết, Tứ cô nương đã mang thai đệ đệ của ngươi, cho nên cho dù ngươi đi cũng sẽ không mang cho nàng tổn thương quá lớn."

"Như thế là tốt." Không thể nghĩ tới là như vậy.

Chân trái Miêu nhi bước một bước nói: "Đi tay không sao?"

Thẩm Tử An nắm quyền nói: "Mới sẽ không, đồ trước kia ta chuẩn bị vẫn còn ở đó." Nàng thu dọn đồ đạc của mình sau đó buộc thành một bọc nhỏ, nói: "Ta không muốn tiếp tục ở lại đây, đi thôi!"

Miêu nhi gật đầu, sau đó nói: "Đi theo ta." Nói xong nhảy lên đi ở phía trước.

Thẩm Tử An sớm biết Miêu nhi đã có năng lực hiện nguyên hình, chỉ là không biết vì sao hôm nay nó lại đột nhiên xuất hiện. Chỉ là, bây giờ nàng cảm giác tất cả đều không quan trọng, chỉ muốn cách nơi này càng xa.

Động tác một người một mèo vô cùng nhanh, nhưng đến bên ngoài nàng mới nhìn thấy, Kinh Thành đã loạn thành một đoàn. Không ngờ nhìn Tuần phủ coi như còn bình yên, chiến trường bắt đầu cũng là kết thúc. Bên ngoài, vẫn còn chưa có kết thúc, hoặc là còn chưa có bắt đầu.

Quân đội tách ra đánh nhau, không muốn nhường cho nhau.

Miêu nhi nói: "Đi từ phía trên thôi, phía dưới hình như không cách nào đi ra thành." Nói xong lại nói: "Bây giờ ngươi tưởng tượng mình là một con mèo, không phải là người."

Mèo thì mèo đi, Thẩm Tử An vội vã đi ra ngoài, vì vậy lập tức vội suy nghĩ mình là con mèo. Quả nhiên, không có ai chú ý tới các nàng, thế nhưng không bận tâm đi ra khỏi thành.

Đi liên tiếp mấy dặm, Thẩm Tử An mới cảm thấy mệt mỏi, ngừng lại nói: "Nghỉ ngơi một chút đi!"

Miêu nhi nói: "Không phải ngươi sợ hắn đuổi theo sao?"

"Hắn đang vội vàng chuyện quốc gia đại sự, đuổi theo ta mới là lạ. Coi như đuổi tới, ta cũng vậy không biết hắn." Thẩm Tử An ngồi xuống, lại cảm giác trong lòng phiền hoảng, lại đứng lên nói: "Vẫn là tiếp tục đi thôi!"

"Người thất tình quả nhiên nói gió thì có mưa." Miêu nhi ở cùng nàng, thật ra thì bây giờ nó có thể đưa người trở về. Nhưng mà, vẫn không thể làm cho nàng sống lại mà cũng phải tiếp tục sống bằng cơ thể người khác. Mà nàng bây giờ, mặc dù gặp phải vấn đề khó khăn, nhưng không khó giữ được hạnh phúc về sau.

Một người một mèo lên đường một mạch ba ngày, Thẩm Tử An rốt cuộc mệt đến nằm ở trên giường khách điếm, một giấc ngủ rất sâu. Vốn tưởng rằng ra ngoài giải sầu sẽ khá hơn chút, ai biết lại đến chỗ tiểu thư Đồng biến mất, trong lòng lập tức vô cùng khó chịu. Mặc dù người cũng không có chết, nhưng thân phận và lời nói dối trước kia nói với nàng đều trở thành bọt nước.

Rõ ràng hôm trước còn hết sức ân ái, ngày hôm sau lập tức thay đổi tình hình. Không trách được hắn không đồng ý để cho nàng tham gia bữa tiệc, chính là sợ loại tình hình này đi!

Mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc lại nghĩ những thứ này. Không được, muốn tìm một số chuyện làm. Nàng ngồi dậy, vừa lúc thấy Miêu nhi ở một bên nói: " muốn tìm việc làm?"

"Ngươi biết?"

"Đoán cũng đoán được, không phải là mệt đến không chịu được mới ngủ, ngươi đây là muốn cho mình chết lặng. Đúng lúc trong cửa tiệm này mướn công nhân, không bằng ngươi đi thử một lần đi." Miêu nhi liếm móng vuốt của mình nói.

"Dù sao bây giờ cũng cách rất xa, ta đi thử làm tiểu nhị bồi bàn một lần xem như thế nào." Thẩm Tử An nhảy xuống giường thu thập một tý, sau đó chạy đi nộp đơn vào công việc tiểu nhị ở cổ đại.

——— ——————— phân cách tuyến chuyển đổi nhân vật ——— ————————

Lại nói bên này Tuần Hạo xử lý xong tất cả mọi chuyện, lại thỉnh an cha mẹ xong, lại phát hiện một chuyện không đúng, đó chính là con mèo nhỏ kia của mình không biết như thế nào lại không thấy tung tích. Nhất định là nhất thời không tiếp thụ nổi, cho nên tức giận chạy về.

Hắn bên này ngay cả hoàng thượng cũng không tự mình tiễn đưa, chạy thẳng tới Phong Trần Hiên của mình.

Chỉ là cảnh vật vẫn như cũ, nhưng không thấy người.

Trong lòng hắn lập tức cảm thấy lạnh lẽo một mảnh, lại nhớ đến Thẩm Tử An từng nói, nếu như nàng muốn rời khỏi, thì sẽ không một ai tìm được nàng. Im lặng ngồi sững ở trên giường của nàng, trong phòng vẫn lưu lại mùi thơm ngọt ngào của nàng như cũ, nhưng người lại không biết đi nơi nào?

Mình rõ ràng đã khôi phục thân phận, hơn nữa tướng mạo còn không biết tốt hơn Tiếu thư đồng gấp mấy lần, coi như nàng không hài lòng cũng có thể nói thẳng, tại sao lại lựa chọn rời đi? Hoặc là, nàng chỉ là lạc đường ở trong viện.

Nghĩ tới đây chính mình cũng không bình tĩnh như vừa mới chỉ huy nữa, chạy ra ngoài lập tức kêu người chạy khắp nơi tìm kiếm vị trí Thẩm Tử An.

Đồng nhất việc tìm người trong tất cả các viện làm kinh động toàn bộ phủ công chúa, công chúa đi ra lại thấy nhi tử này của mình từ trước đến giờ đều lạnh nhạt lại gấp đến độ mồ hôi đầy đầu sắc mặt tái nhợt, cho dù là bình tĩnh đứng ở nơi đó, một đôi tay cũng có chút run rẩy. Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng nhi tử như thế, không khỏi đi lên nói: "Con a, ngươi đang làm cái gì?"

Từ trong nội tâm Tuần Hạo sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng, có lẽ đời này sẽ không còn được gặp lại nàng. Trước mặt bỗng tối sầm, đứng nguyên tại chỗ hơi choáng váng.

Tuần Mai vội la lên: "Đại ca, đây là thế nào. . . . . ."

Tuần Vũ lại thở dài nói: "Nhất định. . . . . . Nhất định là chị dâu không thấy." Hắn ít nhiều gì cũng có loại cảm giác này, cho nên rất rõ ràng tâm tình đại ca hiện tại. Nếu như đại ca chính là Tiếu thư đồng, nếu như đại tẩu biết chân tướng. . . . . . Mặc dù nàng mặt ngoài rất ngoan ngoãn, nhưng hắn nhìn ra được, nàng giống như gió, làm cho người ta sờ không tới chân chính phương hướng.

Công chúa nhíu nhíu mày, tuy nói người là cưới hỏi đàng hoàng tới, chỉ là cũng chính là một nhi nữ thứ xuất. Dung mạo cũng không quá xuất chúng, làm sao lại khiến nhi tử lưu tâm. Nghĩ đến bọn họ ở cùng dưới một mái hiên rất lâu, có lẽ. . . . . . Nàng vốn còn muốn sau khi chuyện chấm dứt, lập tức sẽ tìm một nữ tử môn đăng hộ đối vào cửa, mặc dù không thể trừ đi danh phận của Thẩm Tử An, nhưng là có thể bỏ xuống làm phu nhân. Như thế, đối với nàng cũng coi là hợp tình hợp lý.

Ai ngờ, đây chẳng qua là đi ra ngoài một lát, nhi tử liền gấp thành như vậy, trong lòng hơi bỏ đi ý niệm thoáng chút nói: "Thiếu phu nhân nhất định là đi lạc đường, mọi người nhanh cũng tìm mọi nơi một chút."

Kết quả, tìm cả ngày cũng không thấy người. Lại ra khỏi thành tìm, cũng không có ai nhìn thấy. Xảo nhi lại ngồi đốt dầu nói: "Ngân lượng bình thường Thiếu phu nhân cất giữ đều không thấy. . . . . ."

Tuần Hạo vốn mất hết ý chí nghe lời này nhảy lên, bắt được đôi tay Xảo nhi nói: "Thật sự không thấy. . . . . ."

Xảo nhi hốt hoảng gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Nói như vậy nàng vẫn còn, như vậy rất tốt, như vậy rất tốt." Tuần Hạo vòng vo hai vòng trên mặt đất, lập tức kêu lên: "Người tới, nghe lệnh ta điều động quân đội, vô luận như thế nào, nhất định phải tìm được nàng."

Công chúa cau mày nói: "Chờ một chút, như vậy có phải quá mức hay không."

Tuần Hạo cười khổ nói: "Nếu thật không tìm được nàng, nhi tử nguyện cả đời không lập gia đình." Nữ tử khác chẳng qua là ham mê dung mạo và thân phận của hắn mà thôi, nhưng là Thẩm Tử An lại bất đồng. Nàng không quan tâm thân phận thư đồng của hắn, không quan tâm dung mạo hắn bình thường, chỉ là thật lòng thương hắn người này mà thôi. Nếu như thật sự mất đi, như vậy cõi đời này còn đi nơi nào tìm được nữ tử như vậy.

Công chúa bị hắn làm sặc cho đến không nói một lời nói, mặc dù nàng dung túng thân tử, nhưng là cũng là biết rõ tính tình của hắn. Luôn luôn biết tiến biết lùi, khác thường như vậy cũng là lần đầu tiên. Hơn nữa tính tình của hắn, là chuyện đã quyết định nhất định phải làm được. Nếu không cũng sẽ không vì trợ giúp hoàng thượng tiêu diệt gian thần mà giả chết, thậm chí ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng giấu giếm.

Hôm nay, bị một nữ tử cự tuyệt gấp thành như vậy. Ngay cả cơm cũng không ăn, chỉ nghĩ tất cả biện pháp tìm kiếm, nếu như mình lại nói ngược lại ý hắn, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào.

Tuần Hạo đột nhien bắt được một tia ánh mặt trời, há có thể bỏ qua cho. Thậm chí dứt khoát tự mình ra ngoài tìm, cũng không tin dùng quân đội dò xét lại không tìm được một người. Chỉ là, hắn càng nghĩ càng không rõ tư vị. Rõ ràng hai người đã có da thịt thân thiết, nhưng nàng lại không chút do dự rời đi. Chỉ nghe nói nam tử phụ lòng có thể như vậy, thế nào nàng một tiểu nữ tử lại như vậy! Trong lòng đột nhiên lại một 囧, chính mình tính là cái gì, tìm được người thì yêu cầu nàng chịu trách nhiệm sao? Nghĩ tới đây gương mặt không khỏi đỏ lên, đại nam tử một cửa ải này lại không qua được rồi.

Chỉ là, trước mắt tìm người quan trọng hơn, nếu nàng thật sự biến mất, chỉ sợ mình sẽ hối hận cả đời.