Tân Sủng

Chương 31: Ba người




Còn có cả việc chịu trách nhiệm với đàn ông sao? Không phải lừa bịp đấy chứ?

Hứa Kha tránh khỏi cánh tay anh, nghiêm mặt ném lại một câu "Việc gì cũng phải có giới hạn của nó", sau đó vội đi vào trong bệnh viện. Dọc đường mặt cô đỏ bừng, trái tim thình thịch thình thích đập mạnh chỉ sợ anh đuổi theo. Chỉ là vài câu đối thoại ngắn ngủi vậy mà lại khiến cô như hoa rơi xuống nước, chạy vội đi, đúng là không phải đối thủ của anh.

Vào bệnh viện, Thiệu Nhất Bình vẫn đang ở trong phòng theo dõi, không cho thăm hỏi. Hứa Kha đứng ở cửa hỏi bác sĩ về tình trạng sức khỏe, lòng cũng an ổn hơn.

Chủ nhiệm Trương nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay cô mỉm cười: "Hôm nay vẫn chưa thể ăn cơm. Hai ngày này cô không cần phải túc trực ở đây đâu. Sau khi bà ấy trở về phòng bệnh thường, sau này mỗi ngày đều cần cô chăm sóc, cô nên dưỡng sức trước đi."

Hứa Kha gật đầu, đứng ngoài cửa sổ phòng theo dõi nhìn một lát sau đó xoay người đi đến thang máy.

Cửa thang máy vừa mở, người đi ra chính là Doãn Vãn Thừa. Anh vừa nhìn thấy Hứa Kha lập tức nở một nụ cười sáng lạn.

"Thế nào rồi?"

"Cậu đừng vào nữa. Tôi vừa vào rồi, vẫn không được vào thăm đâu. Có lẽ ngày kia mới được thăm."

"Ờ, sức khỏe tốt chứ?"

"Bác sĩ nói rất tốt."

Hứa Kha anh xuống thang máy, đi đến cửa bệnh viện. Doãn Vãn Thừa chỉ vào chiếc Land Rover của mình, hỏi: "Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi."

Hứa Kha nhìn chiếc Land Rover của anh, ngại ngùng hỏi: "Cậu có thể giúp tôi chuyển nhà không?"

Doãn Vãn Thừa nhìn cô, nghiêm trang nói: "Có thể, nhưng không miễn phí, chuyển xong thì phải mời tôi ăn cơm."

Hứa Kha cười đồng ý. Có lẽ đúng như Doãn Vãn Thừa đã từng nói, cô là do Thiệu Nhất Bình nuôi lớn , còn trong người anh lại chảy dòng máu của Thiệu Nhất Bình, cho nên cô có một loại cảm giác huyết mạch tương thông với anh, tuy rằng lúc đầu là không hề quen biết, chỉ vài ngày tiếp xúc đã nhanh chóng có cảm giác thân thuộc, giống như đó là anh em bị thất lạc nhiều năm. Lúc ở cùng với anh so với lúc ở cùng với Thẩm Mộ tự nhiên thoải mái hơn nhiều.

Xe chạy vào trong ngõ nhỏ ở Hổ Tây, Doãn Vãn Thừa vừa cẩn thận lái xe, vừa bày ra vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm: "Chút nữa mà đổ xe thì xấu mặt lắm đây."

Hứa Kha cố nén cười: "Không sao, tôi sẽ không nói với ai đâu ."

Xe dừng ở bên dưới, Hứa Kha chậm rãi bước lên cầu thang, tâm trạng đột nhiên nặng nề, u ám hẳn đi. Chỗ này cô đã ở hai năm rồi, không thích, nhưng cũng có tình cảm, hai căn phòng trong nhà kia đã từng là nơi cô chịu rất nhiều oan ức, cũng là nơi cô chờ đợi rất nhiều.

Đứng trước cửa, mặc dù là cô có cầm chìa khóa, nhưng vẫn gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa. Chỉ một vài giây sau, cửa mở ra, là Lâm Dao.

Cô ta nhìn thấy Hứa Kha và Doãn Vãn Thừa, rõ ràng là run rẩy một chút sau đó xoay người đi thẳng vào phòng, ngay cả một câu cũng không thèm nói với Hứa Kha, lạnh lùng như với người xa lạ.

Hứa Kha nói với Doãn Vãn Thừa đứng ở phía sau: "Cậu chờ tôi một lát nhé."

Cô đi vào trong phòng mới phát hiện Lý Bình Ngọc vẫn còn ở đây, lại còn ở trong phòng của cô nữa. Cô rất buồn nhưng vẫn cố nén xuống, chỉ mỉm cười với Lý Bình Ngọc, "Dì, cháu tới lấy chút đồ."

Lý Bình Ngọc khách khí gật gật đầu, chỉ vài thùng giấy nhỏ ở góc phòng: "Tôi đã bảo Lâm Dao giúp cô thu dọn xong rồi."

Bà dường như đang chờ Hứa Kha đến chuyển đồ đi, kiểu thái độ không thể chờ đợi nổi của bà khiến lòng Hứa Kha càng buồn hơn, chẳng có ai lại thích người khác động vào đồ đạc của mình. Hơn nữa, nơi đây cô cũng từng là chủ nhà. Thế mà bây giờ, cô lại giống như bị đuổi khỏi nhà vậy. Ngay cả giường cũng đã bị Lý Bình Ngọc chiếm dụng.

Lòng cô có chút bi thương, giờ phút này chẳng còn tâm trạng ở lại đây thêm chút nào, thầm nghĩ nhanh chuyển đi thôi. Lúc mới lên đây, cô còn sợ gặp phải Lâm Ca, sợ chứng khiến Lâm tâm trạng của anh, giờ phút này những sợ hãi đó dường như đã tan biến hết.

Lâm Ca mãi mãi vẫn là con của Lý Bình Ngọc, là anh trai của Lâm Dao, loại này quan hệ máu mủ ruột già này không thể vứt bỏ, hơn nữa Lâm Ca luôn là một người lương thiện như vậy, rất có trách nhiệm với gia đình. Giờ này khắc này cô vô cùng thấu hiểu câu nói đau ngắn còn hơn đau dài, nếu còn lưu luyến, những năm tháng sau này chỉ là thống khổ vô tận, cô và Lâm Ca cả hai đều sẽ như vậy.

Cô cố nén giận, ôm lấy một thùng giấy, nói với Doãn Vãn Thừa đứng ngoài phòng khách: "Vãn Thừa, cậu vào đây bê giúp tôi chút."

Doãn Vãn Thừa đi tới, cười cười với Lý Bình Ngọc, sau đó ôm lấy hai thùng giấy.

Ra tới cửa, Hứa Kha nghe thấy Lâm Dao nói một câu.

"Mẹ nhìn đi, cô ta lại đi tìm người khác rồi, thật là một người phụ nữ lẳng lơ."

Hứa Kha cuối cùng không thể nhịn được tức giận trong lòng nữa, xoay người bỏ thùng giấy xuống, quay đầu lại rồi tiến tới.

"Lâm Dao, cô nhanh nhanh bán nhà để trả tiền cho tôi đi. Mẹ tôi bị bệnh, tôi phải mượn tiền của Mạc Tiểu Tiểu, tôi không muốn vì loại người như cô mà thiếu ân tình của Mạc Tiểu Tiểu."

Lâm Dao mở to hai mắt nhìn: "Mẹ tôi viết giấy ghi nợ cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa?"

Sự giận dữ của Hứa Kha lên tới đỉnh điểm: "Vì Lâm Ca, tôi đã muốn quên chuyện này đi. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy con người như cô không đáng để tôi đem tiền cho cô vay. Nếu cô không làm, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa."

Lý Bình Ngọc lập tức khẩn trương, đứng lên nói: "Được, chúng tôi cũng chẳng muốn thiếu nợ cô. Tôi sẽ bảo Lâm Dao nhanh chóng giải quyết."

Hứa Kha vội vàng xoay người bước đi, tức giận đến mức run rẩy. Lâm Dao con người này cuối cùng cô cũng nhìn rõ . Hy vọng cô ta nhanh chóng xử lí cho xong chuyện căn nhà, cô không bao giờ muốn gặp mặt con người này lần nữa.

Đi xuống dưới, Doãn Vãn Thừa nhìn cô, không nói gì, xếp đồ cho cô xong mới khe khẽ thở dài: "Tiểu Kha, cậu thật biết nhẫn nhịn, giống hệt mẹ tôi."

Hứa Kha giật mình, Chương Nguyệt Quang, bà là một người thế nào?

"Lúc tôi còn nhỏ, ông nội tôi không ngày nào là không **** mắng bà, không có một việc gì là không đổ lỗi cho bà. Ngay cả việc tôi đi đánh nhau với người khác, ông ấy cũng chẳng mắng tôi, chỉ mắng mẹ tôi. Bà rất nhẫn nại, một người phụ nữ có ba đứa con, lại còn phải ra bên ngoài làm việc, dường như tôi chưa bao giờ thấy mẹ cười. Mãi đến khi ông nội tôi qua đời, bà mới dần vui vẻ lên."

Nói tới đây, Doãn Vãn Thừa thở dài, "Mẹ thực sự rất vất vả."

Hứa Kha vẫn im lặng . Tuy rằng bà là mẹ đẻ con, nhưng khi cô nghe những chuyện xưa kia của bà thì lại không quá xúc động.

Khẩu khí Doãn Vãn Thừa có chút khẩn khoản: "Tôi rất yêu bà, mặc dù tôi biết bà không phải là mẹ ruột của tôi. Ngày mai bà tới đây rồi. Tiểu Kha, cậu đừng hận bà, được không?"

Hứa Kha yên lặng ngồi trên xe, nỗi bất an trong lòng dâng lên. Gặp bà, nphải nói gì đây? Cô hận bà ư? Hình như không hận, cô thậm chí còn ngầm cảm thấy may mắn khi được đổi cho Thiệu Nhất Bình, có thể được hưởng một tình thương sâu nặng như vậy.

Xe đến Vinh Để, Doãn Vãn Thừa giúp Hứa Kha chuyển đồ lên tầng hai. Anh đánh giá xung quanh một chút, đứng trên ban công nhìn lớp cỏ xanh rờn phía dưới, cười tủm tỉm nói: "Nơi này thực sự rất tốt, rất thích hợp để mẹ cô nghỉ ngơi."

Hứa Kha trong lòng lộp bộp một chút, sau đó thấp giộng nói: "Vãn Thừa, tôi có thể xin cậu một việc không?"

Doãn Vãn Thừa quay đầu dáng vẻ sợ sệt, "Xin? Cậu đừng làm tôi sợ, có việc gì thì cứ sai bảo."

"Sau khi mẹ tỉnh lại, cậu có thể gọi bà là mẹ không?"

Doãn Vãn Thừa cứng đờ, nhưng chỉ mỉm cười: "Được. Nhưng gọi như thế sẽ lẫn lộn, gọi mẹ Thiệu, có được không?"

Hứa Kha cười gật đầu.

Doãn Vãn Thừa đột nhiên nghiêm mặt nói: "Căn nhà lớn như vậy, cậu ở một mình sẽ rất sợ, hơn nữa bây giờ cậu không có xe, không có phương tiện mà đi ra ngoài. Tôi chuyển tới đây sống cùng mọi người, có thể làm chân chạy vặt."

Hứa Kha suy nghĩ một chút, cười gật gật đầu. Anh nói rất có lí. Quan trọng là, Thiệu Nhất Bình chắc chắn rất muốn sống cùng anh ta . Tìm được đứa con thất lạc hơn hai mươi năm này là việc vui nhất lúc già của bà. Nếu Doãn Vãn Thừa có thể làm bạn ở bên cạnh mẹ cô thì không còn gì tốt hơn nữa.

"Đúng rồi, đồ của mẹ vẫn chưa chuyển tới đây sao?"

Hứa Kha cười nói: "Nếu hôm nay cậu rảnh rỗi, cùng tôi đi về tỉnh L một chuyến chuyển đồ của mẹ tới đây."

"Được, nhưng không miễn phí đâu. Cậu phải mời tôi xem phim."

Hứa Kha ra vẻ không hờn giận, quệt miệng nói nói: "Thật đúng là không muốn chịu thiệt. Chuyển nhà giúp mẹ cũng tính phí."

Doãn Vãn Thừa giả vờ giả vịt gật đầu: "Ờ, người làm ăn, cậu biết mà."

Hứa Kha xì một tiếng.

Một giờ sau, hai người tới tỉnh L. Hứa Kha thu dọn một vài món đồ dụng hàng ngày và quần áo của Thiệu Nhất Bình xong chuyển ra ngoài cốp xe. Chiếc Land Rover của Doãn Vãn Thừa rất lớn, cốp xe rộng như một căn phòng. Nhìn căn nhà trống rỗng chỉ còn vài món đồ, lòng Hứa Kha có chút buồn buồn.

Vườn rau phía sau nhà có vẻ đã khô héo rồi. Cô đi tới đó, nhổ một vài gốc rau lên, để vào trong một chiếc túi plastic to.

Doãn Vãn Thừa khó hiểu nhìn cô: "Cậu muốn làm gì?"

"Bỏ đi tiếc lắm, mang về nấu ăn."

Doãn Vãn Thừa khoa trương nhìn cô: "Sau này cậu chắc chắn sẽ là mẹ hiền vợ thảo, gia đình hạnh phúc nha."

Hứa Kha đỏ mặt lườm anh một cái: "Buổi tối mời cậu ăn cơm, dùng rau này nấu."

Luc quay lại Vinh Để đã hơn sáu giờ tối. Doãn Vãn Thừa giúp cô sắp xếp gọn gàng đồ đạc của Thiệu Nhất, trời đang tối dần.

Hứa Kha ngồi nghỉ trên ghế sofa một lát, đang định đi nấu cơm, đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe ô tô. Một lát sau, Thẩm Mộ mở cửa ra, đi vào.

Anh nhìn thấy Doãn Vãn Thừa, lông mày nhíu lại, hình như có chút bất ngờ. Còn Hứa Kha nhìn thấy anh, cũng có chút bất ngờ.

Doãn Vãn Thừa cười ha ha đi tới: "ồ, dì Lê nói anh sẽ ở lại Vân Đình mà, không phải à?"

Thẩm Mộ buông chìa khóa trong tay xuống, nói: "Tôi sợ Hứa Kha một mình ở đây không có phương tiện đi lại, cho nên tôi tới xem sao."

"Không sao, em đã nói qua với Tiểu Kha rồi, em ở lại đây chăm sóc mẹ con họ."

Thẩm Mộ ngẩn ra, ánh mắt quét tới đây. Hứa Kha tránh tầm mắt của anh, xoay người vào phòng bếp, "Tôi đi nấu cơm, hai người nói chuyện nhé."

Hứa Kha vừa mới nấu xong nồi cơm, Thẩm Mộ đi tới.

Lòng cô không hiểu sao lại hoảng hốt, cúi đầu xuống rửa rau. Số rau mới hái từ vườn rau của mẹ, nhỏ hơn ngoài chợ rất nhiều nhưng tất cả đều mang hương vị của thiên nhiên.

Anh đứng phía sau cô, rất lâu cũng không lên tiếng. cô càng ngày càng cảm thấy không tự nhiên, giống như có cái kim chọc vào lưng.

Đột nhiên, anh hỏi khẽ: "Trong lòng em, anh ngay cả Doãn Vãn Thừa cũng không bằng sao?"

Cô nhìn dòng nước trong bồn rửa, nhất thời không biết nói gì. Thời gian như nước, chỉ trong nháy mắt đã trôi qua. Trước đây trong lòng cô anh quan trong gần bằng Thiệu Nhất Bình, nhưng bây giờ, đã sáu năm xa cách, cảm giác với anh đã chôn vùi trong khoảng thời gian đã qua, nhất thời không biết tìm ở đâu, cũng không thể tìm về được. Anh còn quan trọng không? Cô không tìm được đáp án, lòng mơ hồ không rõ.

"Chuyển nhà gọi nó, ở đây cũng là em với nó. Em coi anh là cái gì?"

Giọng nói anh mang theo vẻ tức giận rõ ràng. Cô càng không biết nói gì, xét theo khía cạnh nào đó, bây giờ quan hệ của anh với cô thực sự không gần gũi bằng quan hệ của cô với Doãn Vãn Thừa.

Cô đành thấp giọng nói: "Không phải. Cậu ấy đúng lúc rảnh rỗi, hơn nữa, cậu ấy là con của mẹ em, em nghĩ cụa ấy ở đây mẹ em sẽ vui vẻ."

"Em cố ý chọc tức anh phải không?"

Giọng nói anh cao vút, có vẻ không giận hờn. Hứa Kha quay đầu nhìn qua mới biết anh đang hung hăng lườm cô.

"Không hiểu." Cô quay đầu đi thấp giọng lẩm bẩm một cái, tức giận gì chứ.

Anh im lặng một lát rồi đột nhiên hung dữ nói một câu: "Được, vậy anh cũng ở đây."

Cô sửng sốt, kìm lòng không được quay đầu lại. Có vẻ anh một chút cũng không hờn giận, dưới hàng mi đen dày là đôi mắt kiên định mà chân thật đáng tin.

Dáng vẻ bá đạo không biết đúng sai này, thực sự giống hệt với sáu năm trước. Cô có chút bất đắc dĩ, định mặc kệ, coi như không nghe thấy.

"Có gì cần tôi giúp không?" Doãn Vãn Thừa đúng lúc không bình thường xuất hiện ở cửa bếp, cười tủm tỉm nhìn Hứa Kha, hóa giải cục diện bế tắc, cưn sóng ngầm mãnh liệt gầm gừ trong phòng bếp.

"À, không cần, sắp xong rồi."

"Thẩm Mộ, chúng ta đi chơi cờ đi."

Thẩm Mộ nhìn Hứa Kha rồi đi ra ngoài.

Trên bàn cơm, Doãn Vãn Thừa khen tay nghề của Hứa Kha không dứt miệng, khoa trương phong tặng cô danh hiệu "Ngon hơn cả khách sạn", mẹ hiền vợ đảm điển hình.

Hứa Kha được khen có chút xấu hổ, sắc mặt ửng hồng càng khiến cô trở nên xinh đẹp động lòng, lông mi thật dài động đậy dưới ánh đèn , giống như đôi cánh bướm.

"Mắt anh luôn rất chuẩn." Thẩm Mộ từ đầu vẫn im lặng nghe lời khen của Doãn Vãn Thừa, giờ phút này đột nhiên phun ra một câu ý vị sâu xa như vậy, giống như lãnh đạo phát biểu lời tổng kết, hàm nghĩa sâu sắc.

Doãn Vãn Thừa sửng sốt, mặt Hứa Kha lập tức từ hồng biến thành đỏ.

Không khí trên bàn cơm đột nhiên rất kì lạ, Doãn Vãn Thừa dường như có chút bất ngờ, giờ phút này đột nhiên nhạy cảm, cố ý vô tình nhìn Hứa Kha rồi lại nhìn Thẩm Mộ, dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.

Hứa Kha ngầm giận Thẩm Mộ phá hỏng không khí, khiến quan hệ giữa anh và cô thêm ái muội. Hơn nữa, lòng cô còn hơi lo lắng, sau này, ba người sẽ cùng ở đây tình trạng sẽ thế nào đây? Haiz, đau đầu.

Ăn cơm xong, Doãn Vãn Thừa rửa bát, xong rồi cười nói với Hứa Kha: "Tiểu Kha, cậu không phải muốn mời tôi đi xem phim à, bây giờ đi nhé?"

"Được rồi, xem xong đi tới bệnh viện thăm mẹ luôn." Hứa Kha thuận miệng đồng ý luôn. Mấy ngày nay đầu óc vẫn căng thẳng, trải qua cuộc phẫu thuật nguy hiểm của mẹ, chia tay Lâm Ca, trong hoàn cảnh bao nhiêu chuyện như vậy Thẩm Mộ lại còn bắt cô chịu trách nhiệm, lòng cô thật sự hỗn loạn lắm, bây giờ đi thả lỏng một chút cũng tốt.

Không ngờ Thẩm Mộ buông tờ báo trong tay xuống, đứng lên nói: "Anh cũng đi."

Ba người... đi xem phim sao?