Tận Thế Ca

Chương 12




Mỗi một tế bào trong đầu đều đang kêu gào, bạo liệt... Phảng phất như có vô số cương châm đồng thời đâm vào não, Tiêu Diệu nhịn không được cả người run bắn, cắn răng rên rỉ.

Kịch liệt đau đớn khiến nàng sinh ra ảo giác, nàng nhìn thấy ánh mắt màu tím của tang thi đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau đó tang thi lại biến ảo thành Vương tướng quân, hắn đang đứng ở một bên mỉm cười... Trong miệng không ngừng nói: "Ngươi quá yếu... Ngươi quá yếu... Ta muốn rút máu của ngươi, khoét xuống đầu óc của ngươi, cứu lấy con gái ta..."

"A! ! ! ! A! ! ! ! Đừng mà! ! ! Đừng mà! ! !" Tiêu Diệu bỗng nhiên hét lớn, thân thể trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, phẫn nộ mãnh liệt làm nàng mở mạnh mắt.

Trước mắt một mảnh bạch quang lóng lánh, ánh sáng cường đại khiến người ta muốn chảy nước mắt.

"Phù... Phù... Phù..."

Cảm giác đau đớn từ xương sống truyền đến dần biến mất, ý thức cũng dần dần khôi phục, Tiêu Diệu quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển nửa ngày, chờ tầm mắt thích ứng với ánh sáng đột ngột, nàng mới giựt mình phát hiện hoàn cảnh xung quanh cư nhiên cải biến, nàng không phải đang ngồi trong phòng bếp lạnh lẽo, tối tăm, giờ phút này nàng đang ở trong một khối năng lượng màu vàng kim hình vuông, khối năng lượng này tựa như một cái lồng khổng lồ, trong lồng ấm áp lại sáng ngời, tuy rằng không có nước cùng ánh mặt trời, lại vẫn làm cho người ta cảm thấy thoải mái...

Tiêu Diệu có chút bất khả tư nghị nheo nheo mắt, nơi này rất giống không gian mà nàng có được kiếp trước, nhưng không gian kia là màu trắng, hơn nữa nàng nhớ được khi nàng lần đầu mở ra không gian là chín ngày sau đó, khi đó diện tích không gian chỉ có ba mét vuông... Tuyệt đối không lớn như vậy...

Tiêu Diệu hung hăng nắm chặt đùi, xúc cảm chân thật có thể tin, chẳng phải ở trong mộng, không khí ấm áp giúp nàng dần khôi phục thể lực, nàng dùng cả tay lẫn chân cố gắng đứng dậy, cất bước đi đến đoàn ánh sáng vàng kim bên cạnh, nhẹ chạm vào, ngón tay giống như đang chạm vào bọt biển, một loại bọt biển màu vàng trong suốt không có hình dạng, theo ngón tay dần rơi vào bên trong bọt biển, xúc cảm càng ngày càng mãnh liệt, nhưng sau khi tiến vào ba cm lại không thể tiếp tục, phảng phất có một bức vách vô hình chắn ở nơi đó.

Xúc cảm này cùng kiếp trước cũng không khác nhau quá lớn, Tiêu Diệu có chút chờ mong dùng bước chân đo đạc sơ qua diện tích không gian, ước chừng ba bước một mét vuông, nàng tổng cộng đi được mười lăm bước, tính ra là năm mét vuông... Lớn gần gấp đôi so với kiếp trước, tuy rằng không biết làm sao lại có biến hóa như vậy, nhưng Tiêu Diệu vẫn không nhịn được hưng phấn.

Không gian dị năng mỗi khi tăng lên một cấp, diện tích đều sẽ theo bội số mà nhân lên, không gian cấp hai sẽ mở rộng thành chín mét vuông, cấp ba sẽ biến thành tám mươi mốt mét vuông, nàng hiện tại đếm được diện tích là năm mét vuông, như vậy lên tới không gian cấp hai sẽ trực tiếp biến thành hai mươi lăm mét vuông... Đến cấp ba sẽ càng biến lớn hơn nữa.

Sau khi đạt đến cấp năm, cơ hồ là có thể hình thành cả một tiểu thế giới.

Kiếp trước, bởi vì thể chất suy yếu, Tiêu Diệu thủy chung vô pháp hấp thụ cao cấp tinh hạch, cho nên diện tích không gian của nàng chỉ có thể miễn cưỡng đạt được tám mươi mốt mét vuông.

Khi đó trong không gian luôn tràn ngập hơi nước, những hơi nước này tề tựu lại sẽ biến thành nước mưa rơi xuống, Tiêu Diệu mỗi lần tiến vào không gian đều cảm thấy bản thân như đang ở phòng tắm hơi... May mà không gian của nàng tốc độ tụ tập hơi nước không nhanh, bằng không với tinh thần lực của nàng, không đợi nàng đem nước tích được mỗi giờ đổ ra ngoài, không gian sẽ bởi vì quá nhiều nước mà biến thành thủy cung.

Tiêu Diệu đưa tay duỗi đến không khí trước mặt, cảm thụ được trong không khí mơ hồ có năng lượng dao động, nàng có một loại cảm giác, không gian của nàng tiến hóa, trước mắt, không gian này tuyệt đối cường đại hơn so với kiếp trước... Nhưng loại cường đại này lại khiến đáy lòng nàng đồng thời sinh ra nghi hoặc, bởi vì nó không có khả năng sản sinh ra nước như của kiếp trước.

"Không thể nào... Đã tiến hóa, hẳn là phải có giá trị hữu dụng hơn chứ..."

Tiêu Diệu có chút không cam lòng ngồi xổm trên mặt đất, chạm vào đoàn năng lượng dưới lòng bàn chân, lại đứng lên nhìn loạn chung quanh, bọt nước dễ dàng hình thành nhất ở bốn phía vách tường của không gian, nàng đi quanh vách tường bên cạnh cẩn thận thăm dò, một bên nhìn một bên sờ, rốt cục ở cuối một góc tìm được dấu hiệu hơi nước đang tụ tập, cái loại cảm giác quen thuộc này khiến tâm tình Tiêu Diệu bình ổn lại, nàng phát hiện trong phạm vi hai mét vuông tại vị trí mình đang đứng, độ dày hơi nước so với những nơi khác lớn hơn rất nhiều.

Bọt nước trên đỉnh đầu chậm rãi tụ tập, rơi xuống mặt nàng, Tiêu Diệu nhẹ nhàng lấy tay tiếp lấy giọt nước, đặt ở bên miệng liếm liếm, mùi vị có chút khác biệt...

Không kịp thăm dò nhiều, Tiêu Diệu bỗng nhiên cảm giác được đầu óc càng ngày càng nặng nề, nàng biết đây là biểu hiện tinh thần lực sắp hao hết, một khi tinh thần lực triệt để dùng hết nàng sẽ trực tiếp té xỉu, hơn nữa bị bắn ra ngoài không gian. Nàng thong thả nhắm mắt lại, lẳng lặng hồi tưởng vị trí của bản thân trước khi tiến vào không gian, sau khoảng bốn năm giây, thân thể một trận lạnh như băng, lại mở to mắt, nàng đã về tới góc phòng bếp vừa rồi vẫn ngồi.

Bốn phía một mảnh tối đen, không có người cũng không có tang thi, Tiêu Diệu thở ra một hơi, nàng nhớ được trước khi dị năng sinh ra nàng đã lăn lộn, điên cuồng la lớn, không nghĩ tới bọn người Khang Tư Thành cư nhiên không lại xem xét...

Không khí vô cùng lạnh lẽo, vì tinh thần lực ở trong không gian đã hao phí quá nhiều, Tiêu Diệu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, trong đầu lại dần hiện ra bảng thống kê số liệu dị năng của căn cứ.

Kiếp trước, căn cứ số bảy đã dùng hai năm thời gian, đối với các loại dị năng cùng kháng thể tiến hành kiểm tra rồi phân loại, sau đó thống kê.

Căn cứ theo bảng thống kê số liệu cho thấy, kháng thể của nhân loại tổng cộng có năm loại, phân biệt dùng năm màu sắc để đại biểu: trắng, xanh lá, xanh lam, tím, đỏ. Trong đó, màu trắng thấp nhất, màu đỏ cao nhất, màu trắng là phổ biến nhất, màu đỏ lại cực kỳ hiếm có.

Phân loại dị năng thì có hơi pha tạp, bất quá đại khái có thể chia ra làm hai phương hướng, thể năng cùng tinh thần, thể năng khá phổ biến, tinh thần lại có phần ít ỏi.

Có nhà nghiên cứu từng đưa ra một giả thiết, hắn nói lúc bầu trời phát sinh ánh sáng quái dị, những người bị ánh sáng chiếu rọi qua thân thể sẽ sinh ra một loại siêu cấp năng lượng, loại năng lượng này chính là "Kháng thể".

Kháng thể chứa đầy trong máu cùng tủy sống của mỗi người, nó có thể tiến hành thay đổi gien của nhân loại, mà nhân loại sau khi thay đổi sẽ sinh ra dị biến mà khoa học không thể giải thích, cũng chính là dị năng mà mọi người thường gọi.

Tình huống thay đổi gien này bình thường chỉ phát sinh một lần, thời gian phát sinh đại khái là vào giữa trưa ngày 22 tháng 12... Mà những người bị biến thành tang khi sau phóng xạ, chính là bởi vì không thể thừa nhận tác dụng phụ do thay đổi gien mang đến, khiến não bộ của họ tử vong, sau khi não bộ tử vong, thân thể họ liền bị siêu cấp năng lượng kia khống chế, không có tư duy, chỉ còn thừa lại bản năng cắn nuốt huyết nhục, khiến huyết nhục trong thân thể họ cũng biến thành bệnh độc, loại bệnh độc này cũng sẽ tiến hóa, tựa như dị năng của những người sống sót có thể tiến hóa giống nhau.

Bất quá dị năng của người sống sót tiến hóa có hạn chế.

Nếu một người cấp bậc kháng thể là màu trắng, như vậy vô luận hắn có nỗ lực thế nào, dị năng cũng sẽ vĩnh viễn ở lại cấp một, mặc cho hắn hấp thu bao nhiêu tinh hạch cùng rèn luyện cỡ nào chăng nữa đều vô dụng.

Hơn nữa tuyệt đại đa số người có được kháng thể màu trắng đều chỉ có thể đạt được biến đổi gien cơ bản nhất - thay đổi một bộ vị thân thể, ví dụ một người trước khi biến dị, cánh tay đặc biệt có khí lực, như vậy sau khi thay đổi gien lực lượng nơi cánh tay hắn lại càng tăng mạnh, nhưng các bộ vị khác vẫn bình thường như cũ.

Đến mạt thế, người mang theo kháng thể màu trắng cũng giống như người bình thường tại thế giới hòa bình, thời điểm chiến đấu cùng tang thi không chiếm được ưu thế, cho nên bọn họ ở mạt thế cũng vẫn yếu đuối, người mang theo kháng thể xanh lá mạnh hơn bọn họ một chút, có thể cường hóa hai bộ vị, mà người mang kháng thể xanh lam liền có thể trở thành thủ lĩnh, năng lực cùng địa vị khác hẳn người thường.

Cấp bậc kháng thể tựa như kim tự tháp, càng lên cao nhân số càng ít, đời trước trong căn cứ số bảy tổng cộng có hơn mười vạn người, trong đó người có kháng thể màu trắng chiếm 80% tổng nhân số, kháng thể xanh lá chiếm 15%, còn lại 5% là từ màu xanh dương trở lên, người mang kháng thể từ xanh dương trở lên đều là cao đẳng cư dân trong căn cứ, Tiêu Diệu chính là một trong số đó.

Nghĩ đến kháng thể, Tiêu Diệu lại mở to mắt, nàng từ trong túi lấy ra một cái điện thoại, nhờ ánh sáng mờ nhạt phát ra từ màn hình đi vào phòng bếp.

Mọi người trong phòng bếp thấy Tiêu Diệu tiến vào đều dùng ánh mắt hoảng sợ cùng nghi hoặc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Tiêu Diệu không để ý bọn họ. Nàng tìm được một cái bật lửa, nhờ ánh lửa cẩn thận quan sát khuôn mặt của mình soi trên một mặt gương nhỏ treo tại vách tường.

Chỉ cần dị năng xuất hiện, kháng thể cũng sẽ lấy phương thức thực chất hiện ra mặt ngoài thân thể, cho nên quan sát hình ảnh phản quang đồng tử của một người liền có thể biết được cấp bậc khảng thể của người đó, kháng thể của Tiêu Diệu là cấp năm, như vậy phản quang đồng tử của nàng hẳn phải là màu đỏ.

Nhưng Tiêu Diệu soi gương hơn nửa ngày đều không thấy màu đỏ trong mắt mình, nàng kinh dị trừng lớn mắt... Dưới ánh sáng chập chờn, trong con ngươi tối đen của nàng dần hiện ra một đạo quang mang quỷ dị màu vàng kim.

Ánh chớp lấp lánh, tựa như thủy ngân lưu động...