Tận Thế Ca

Chương 23




"Ngao..." Tang thi lại hét lên một tiếng, nó nhanh chóng từ trên đất bật dậy. Đại thúc trung niên lùi thân lại luân động ống tuýp đánh xuống đầu tang thi. Thế nhưng con tang thi này không ngờ lại biết tránh né, nó mau lẹ lui về phía sau một bước, ống tuýp ở trên bờ vai nó đánh ra một lỗ hổng. Tang thi hai lần thất thủ phát ra tiếng gầm rú bén nhọn, điên cuồng vặn vẹo đầu, bỗng nhiên nằm ở trên đất mở ra miệng rộng táp về phía chân đại thúc trung niên, đại thúc trung niên chật vật lui về phía sau mấy bước.

Lúc này một con tang thi khác cũng vọt tới, Tiêu Diệu quay lại chỗ điều khiển trong xe tải lấy ra rìu chữa cháy, đứng ở phía sau đại thúc xem chuẩn thời cơ hướng đến đầu con tang thi nằm trên đất chém một nhát.

"Ngao... Ngao..." Con tang thi phía sau rít gào nhào tới, Tiêu Diệu kêu lên: "Ta đánh con trên đất này! Con kia giao cho ngươi!"

"Được!"

Trung niên đại thúc hô một tiếng, liền gào lớn nghênh đón con tang thi đối diện đánh tới, thời điểm hắn lao ra khỏi thành phố J cũng chỉ giết vài con tang thi, lại chưa từng gặp qua con nào động tác nhanh nhẹn như vậy lại còn có thể né tránh ... Ống tuýp bị hắn vung lên, một phát lại một phát đánh vào trên cánh tay vươn ra của con tang thi tốc độ, tay của nó bị đánh gãy, chỉ còn lại một đoạn da thịt dính liền, nửa cánh tay vung vẩy giữa không trung, bị đại thúc một cước đá bay.

"A! ! A! !" Trung niên đại thúc đánh hăng hái, không tự giác quát to.

Con tang thi thứ nhất đã bị Tiêu Diệu chém chết, nàng thừa dịp đại thúc trung niên đang chiến đấu, từ trong óc tang thi đào ra một viên tinh hạch màu trắng.

Phốc!

Trong tiếng trầm đục, ống tuýp của đại thúc trung niên rốt cục đập trúng đầu con tang thi còn lại, nó không rên một tiếng ngã xuống đất, nửa đầu bị đánh tới lõm xuống, não trắng chảy đầy trên mặt đất.

"Tiểu cô nương lá gan rất lớn, ngay cả quái vật cũng dám giết, con gái ta cũng không có can đảm được như ngươi!" Trung niên đại thúc vừa thở phì phò vừa nói.

Tiêu Diệu gật gật đầu, thừa lúc đại thúc kia quay lại xe cứu thương đổ xăng, đem viên tinh hạch từ trong óc con tang thi tốc độ thứ hai lấy ra, đồng dạng cũng là màu trắng.

Phóng xạ mới ba ngày có thể tìm được hai viên tinh hạch màu trắng, đã là vạn phần khó được, Tiêu Diệu đem tinh hạch lau sạch sẽ liền cất vào trong túi.

Trên quốc lộ không còn tang thi đuổi theo, Tiêu Diệu đem súng lục cất lại, từ trong chỗ điều khiển tìm ra một cái thùng kim loại rỗng, nàng học theo bộ dáng của đại thúc trung niên đi trộm xăng trong mấy chiếc xe ven đường. Sau nửa giờ, Tiêu Diệu mới có thể đem thùng xăng ba mươi lít đổ đầy.

Trung niên đại thúc khởi động xe cứu thương đến đón Tiêu Diệu cùng đi, Tiêu Diệu nhìn ô tô đình trệ bên đường bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng vẫy vẫy tay: "Ngươi đi đi, ta định tìm trong mấy chiếc xe xung quanh xem có vật gì sử dụng được không."

"Mấy chiếc xe này ta vừa rồi đều đã kiểm tra qua, vật hữu dụng đều ở trong xe của ta, ngươi nhanh chút lên xe cùng nhau đi, trời tối như vậy, ta lo lắng đem một tiểu cô nương như ngươi ở tại chỗ này."

Tiêu Diệu nhăn mày, người bình thường ở mạt thế căn bản sẽ không quan tâm đến sống chết của người khác, vị đại thúc này lại giống như dùng không hết hảo tâm.

Nàng cẩn thận nhìn kĩ đồng tử của đại thúc, kháng thể màu tím, dị năng giả hệ lực lượng, đúng thật làm cho người ta giật mình. Dựa theo tỉ lệ dị năng giả kiếp trước, vị đại thúc này tuyệt đối được cho là vạn dặm mới tìm được một, nếu sau hừng đông nàng còn không thể đi qua trạm thu phí, khả năng thật sự phải đi đường nhỏ vòng qua huyện... Đến lúc đó có lẽ sẽ cùng đường với vị đại thúc này, nhưng cá tính thích xen vào việc người khác của hắn thật sự khiến Tiêu Diệu cảm thấy rất chán ghét.

Tiêu Diệu lạnh mặt thỉnh đại thúc trung niên rời đi, nàng nói nàng không thích ở cùng một chỗ với người lạ, đại thúc trung niên thấy lặp lại lời mời không có kết quả, rốt cục mang theo ánh mắt lo lắng lái xe đi trước, Tiêu Diệu thấy xe cứu thương đã đi xa lập tức mở ra một cánh cửa không gian cao chừng ba mét, đem xe vận tải trực tiếp nhét vào không gian.

Đời trước hơi nước trong không gian quá nồng, đáy không gian lúc nào cũng tràn đầy nước, Tiêu Diệu đã thử qua ở phía trên không gian dựng một giá hàng để vật phẩm, lại chưa từng nghĩ tới đem xe nhét vào trong không gian, hiện thời rốt cục có cơ hội nếm thử.

Lại nói tiếp, sử dụng không gian kỳ thực cũng có rất nhiều hạn chế, ví dụ như trong không gian không thể thả vật còn sống, bởi vì nó phát ra từ trường bài xích với sóng điện não sinh vật. Còn có, cửa không gian có thể mở đến rất lớn, chỉ cần có đủ tinh thần lực, thậm chí có thể đem cửa không gian mở ra một trăm mét. Mặt khác, mỗi một phút đứng trong không gian đều phải tiêu hao một phần tinh thần lực của chủ nhân không gian, tinh thần lực càng mạnh thời gian có thể lưu lại trong không gian càng nhiều.

Tiêu Diệu sau khi đem xe vận tải nhét vào trong không gian, lại ở ven đường chọn một chiếc xe Benz màu đen không bị hư hỏng cùng một chiếc xe Jeep hơi cũ, xăng xe Jeep đã được đổ đầy. Tiêu Diệu đem nó cho vào trong không gian, ngồi lên chiếc xe Benz màu đen.

Lái xe đã sớm không thấy tăm hơi, có lẽ đã bị tang thi lôi ra ngoài ăn, cũng có lẽ đã trở thành một thành viên của đại quân tang thi.

Tiêu Diệu vốn định tìm một địa phương an toàn lưu lại một đêm, sau khi trời sáng lại thử xông qua quốc lộ một lần nữa, không nghĩ tới nàng vừa đem xe chạy được nửa dặm liền nhìn thấy đại thúc kia mở cửa xe cứu thương, đem đường ngăn cản, hắn thấy ngồi trong xe là Tiêu Diệu liền la lớn: "Tiểu cô nương, ngươi sao lại đổi xe ... Bất quá chiếc xe này cũng tốt, dễ dàng chạy đường tuyết!"

"Uh, đại thúc, phiền toái ngươi tránh đường!" Tiêu Diệu nói.

Đại thúc trung niên lại nói tiếp: "Ta cố ý trở về tìm ngươi, ta vẫn còn lo lắng cho ngươi, ngươi theo chúng ta đi... con gái ta chỉ nhỏ hơn ngươi một chút, các ngươi ở cùng nhau cũng có thể làm bạn. Nàng hai ngày nay lúc nào cũng rất sợ hãi, ngươi đi bồi nàng, lá gan của nàng còn có thể lớn hơn một chút."

Lông mày Tiêu Diệu dính chặt vào nhau, nàng kỳ thực cũng không phản cảm đồng hành cùng người khác. Dị năng của nàng thuộc hệ phụ trợ, kiếp trước đã sớm quen hợp tác đoàn đội, thậm chí vài giờ trước nàng còn nảy sinh ý định thành lập một đoàn đội toàn dị năng giả cao cấp. Nhưng trong cảm nhận của nàng bộ dáng đồng đội cũng không phải giống như vị đại thúc trước mắt này, nàng cảm thấy vị đại thúc này hơi thiếu tâm nhãn, còn có hắn quá thiện lương, thiện lương đến mức không thức thời. Kiểu người như hắn gặp được quái vật liền che ở phía trước, vừa thấy kẻ yếu đã nghĩ phải bảo hộ, chỉ e rằng đoản mệnh.

Tiêu Diệu lại cự tuyệt đề nghị của đại thúc trung niên, nàng đem xe dừng ở ven đường, nhắm mắt lại không nói câu nào.

Đại thúc trung niên lại khuyên vài câu, thấy Tiêu Diệu không để ý, đành chạy xe đi.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Diệu mở to mắt, trở lại không gian, lấy ra đồ ăn làm sẵn cướp được trong căn tin trường học. Trải qua vài ngày quan sát, nàng phát hiện không gian của mình còn có công năng giữ tươi, nhưng thời gian giữ tươi cũng không dài. Hiện tại đồ ăn này đã xuất hiện dấu hiệu biến chất, còn có một đống sủi cảo và thịt tươi đông lạnh đang chậm rãi rã đông.

Mùa đông mặt trời xuất hiện trễ, Tiêu Diệu chờ mặt trời mọc lên hoàn toàn mới lái xe chạy đến trạm thu phí. Khi còn cách trạm thu phí hai km, đến chỗ lúc nãy trộm xăng, nàng đem xe Benz cất vào trong không gian, lại từ bên trong không gian lấy ra súng lục cầm trên tay phải, tay trái cầm rìu chữa cháy, cẩn thận đi bộ về phía trước.

Ưu thế của dị năng tốc độ lúc này hiển hiện ra, Tiêu Diệu bước chân không phát ra tiếng động. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, hơn mười con tang thi dần tiến vào trong tầm nhìn của nàng.

Đám tang thi lạc đàn cũng không có phát hiện Tiêu Diệu, chúng nó vừa gào thét, vừa chậm rãi du đãng không mục đích. Tiêu Diệu đem thân thể giấu sau một chiếc ô tô ven đường, ánh mắt tìm kiếm phương hướng phá vây.

"Rống ô..." Lại một tiếng thét bén nhọn từ phía trước truyền đến, là thanh âm của tang thi lực lượng.