Tận Thế Ca

Chương 38




Trần Hạo vừa mới chuẩn bị đi tìm, chợt nghe thấy tiếng la táo bạo của Tráng Tử từ phía xa truyền đến: "Chạy mau! ! ! Nhanh xuống xe, xuống xe! ! Phía trước không thể chạy tiếp! !"

Trần Hạo vội vàng cầm theo súng chạy ra đại viện quân khu, nhìn thấy Phương Triệu Vũ lái xe Hummer chạy đến, hắn hô to qua cửa sổ: "Xe buýt bị kẹt ở bên kia ! Đã lấy được súng rồi sao!"

"Lấy được! ! Bất quá trước đó có người đã tới, chỉ còn lại có mấy khẩu súng tự động! !"

"Lên xe! Chúng ta mau chạy đi! !" Phương Triệu Vũ hô to, hắn quay đầu nhìn xe buýt phía xa lập tức sẽ bị tang thi bao vây, mắng một câu thô tục, khởi động xe Hummer chạy trước.

Trần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Tráng Tử vừa mới từ trên xe buýt nhảy xuống, do dự một giây, vẫn là chạy về phía xe buýt. Hắn hiện tại có sáu khẩu súng tự động, ước chừng bắn được hai ngàn phát. Muốn lao ra khỏi bầy tang thi tụ tập gần tảng đá màu đỏ, phải có người thủ vững phía sau, người tại trấn Hoài Vũ không thể sử dụng, nếu để Tráng Tử chết thật sự rất đáng tiếc.

Tráng Tử không nghĩ tới Trần Hạo sẽ quay lại cứu hắn, mặt hắn bởi vì kích động đã biến đỏ bừng! Trần Hạo ném một khẩu súng tới tay Tráng Tử: "Ngươi đã từng làm lính, chắc là biết dùng súng tự động chứ?"

"Biết!" Tráng Tử một cước đá văng con tang thi phía trước, một tay tiếp nhận khẩu súng Trần Hạo đưa qua, kiểm tra bảo vệ cò súng cùng băng đạn một chút. "Chưa từng dùng qua loại súng kiểu mới này!"

"Đều giống nhau!" Trần Hạo hồi đáp, nổ súng bắn chết một con tang thi lao tới.

"Đều xuống xe, nhanh xuống xe! !" Tráng Tử hô to với vài người trong xe.

Bởi vì hành động nguy hiểm, những người không có sức chiến đấu đều ở lại ngoài thành, hiện tại trên xe chỉ có ba nam nhân một nữ nhân, thanh niên da ngăm đen ngày hôm qua ở cùng nữ sinh tóc quăn cũng có mặt trong xe, hắn nói với Trần Hạo: "Cũng cho ta một khẩu súng đi."

Trần Hạo quay đầu nói: "Ngươi biết bắn súng sao? Đừng lãng phí đạn! ! Ra phía sau đi! !"

Thanh niên đành phải cầm gậy sắt vọt tới phía sau, lúc này tang thi đã vây đầy sau xe buýt, Tráng Tử vừa hô to vừa lui về phía sau.

Một viên đạn không biết từ nơi nào tới, chuẩn xác bắn trúng bình xăng xe buýt. Xe buýt nổ mạnh một tiếng, xung lực vĩ đại cùng ngọn lửa đem đám tang thi đánh văng ra bốn phía, mấy con tang thi trong chớp mắt liền biến thành hỏa thi... Đám người Trần Hạo cũng bị dòng khí sinh ra từ vụ nổ đẩy ngã sấp về phía trước.

"Kháo! Kháo!" Tráng tử vừa mắng vừa từ trên tuyết đứng lên, quay đầu nhìn thấy phần lớn tang thi phía sau đều bị xe buýt đang bốc cháy chặn lại. Nữ nhân có không gian dị năng cưỡi xe máy chạy đến tiếp ứng Trần Hạo. Trần Hạo leo lên xe, ở phía trước mở đường, Tráng Tử cầm súng đoạn hậu, vài người không có súng giơ gậy sắt, ống tuýp đi ở giữa.

Tráng tử bỗng nhiên hô một tiếng: "Nha đầu dẫn quái kia làm sao bây giờ?" Hắn nói là Tiêu Diệu.

Trần Hạo cảm thấy Tiêu Diệu nhất định đã chết, phía trước nhiều tang thi như vậy, nàng lại là người dẫn quái, ngay cả xe của Tráng Tử cũng bị chặn lại, xe máy của nàng nhất định không thể lao ra, cho dù nàng có dị năng tốc độ cũng vô pháp chạy thoát khỏi bầy tang thi. Trần Hạo lãnh khốc nói: "Mặc kệ nàng ! Là do nàng xui xẻo! !" Cứu Tráng Tử là hành động quyết định dưới điều kiện chính hắn không gặp nguy hiểm, còn cứu một người có khả năng đã chết cũng không phải là tác phong của hắn.

Tráng Tử bĩu môi không nói chuyện, bên cạnh lại có tang thi lao tới. Tráng Tử vội vàng nổ súng, thương pháp của hắn không tốt, đã có chút kích động không ngừng bắn loạn tang thi, Trần Hạo hô to nhắc nhở hắn không được lãng phí đạn.

Đoàn người đánh tới đánh lui, chậm rãi thoát ly tang thi truy kích. Một thiếu niên trong đội ngũ bị một con tang thi nằm trên đất cắn bị thương đùi, cuối cùng bị bỏ lại trong thành, biến thành đồ ăn của tang thi.

Thời điểm bọn họ trốn ra khỏi thành phố K đã là giữa trưa 11 giờ 30 phút, Trần Hạo chạy về địa điểm tập hợp tạm thời, phát hiện Tiêu Diệu đang đứng cạnh xe Hummer băng bó vết thương. "Ngươi... Ngươi làm sao trốn ra được?" Trần Hạo có chút luống cuống, hỏi.

"Ta chạy xuyên qua khu dân cư, từ đường nhỏ vòng đến ngoài thành chạy về." Tiêu Diệu trên người cũng có rất nhiều thương, nhất là trên má có một đường máu màu đỏ, thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng thần sắc cũng không kích động.

"Nga... Nga..." Trần Hạo theo bản năng tiếp lời, trong lòng vẫn là cảm thấy bất khả tư nghị.

Hắn ngừng vài giây rồi nói với mọi người: "Súng đã lấy được, bất quá chỉ có sáu khẩu súng tự động, bây giờ còn bắn được hơn một ngàn phát, mọi người tạm thời nghỉ ngơi, nửa giờ sau phá vây!"

Mọi người vừa vui vừa buồn, có người vì được phát súng mà cao hứng, có người bởi vì đồng bạn chết đi mà nỉ non... Nữ sinh tóc quăn kia ngồi xổm trên đất vụng trộm khóc. Tráng Tử và Trần Hạo bởi vì vừa rồi cùng nhau chiến đấu mà thân cận hơn không ít, bọn họ ở bên cạnh xe nghiên cứu lộ tuyến phá vây.

Tiêu Diệu tựa vào xe Hummer, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng lại rất hưng phấn.

Trong không gian của nàng giờ phút này bày biện hơn phân nửa vũ khí của biên chế quân khu ba trăm người, trừ bỏ súng lục, súng tự động, còn có một chiếc xe Jeep quân dụng cùng nhiều loại vũ khí cảnh giới.

Lại nói tiếp cũng là nàng vận khí tốt, thời điểm nàng chạy đến kho vũ khí, mấy cánh cửa sắt lớn cũng không có khóa. Sau khi tiến vào, liền gặp một con tang thi trung niên chính là người phụ trách bảo quản chìa khóa kho vũ khí, nàng thật dễ dàng lấy được chìa khóa mở ra tủ súng, từ nơi đó lấy được hơn phân nửa súng ống đạn dược.

Vừa rồi sở dĩ lưu lại một bộ phận súng ống đạn dược cho Trần Hạo là vì nàng lo lắng đến hai phương diện nguyên nhân. Thứ nhất là nếu không có bản đồ cùng sự phối hợp của Trần Hạo nàng căn bản không có khả năng lấy được vũ khí. Thứ hai là dưới sự tấn công của tang thi xung quanh tảng đá màu đỏ, lực lượng của một mình nàng khẳng định không bằng lực lượng của mọi người hợp lại, so với một mình đem mọi thứ đều lấy đi, một mình chiến đấu hăng hái, không bằng để cho mọi người cùng sống sót. Nơi đó có năm vạn con tang thi, phân tán ra, khó khăn mỗi người phải đối mặt sẽ giảm bớt mấy lần.

Mười phút sau, Trần Hạo triệu tập mọi người lại họp.

Hiện trường cũng chỉ còn lại có mười hai người. Dựa theo ý tưởng của Trần Hạo, hắn chỉ định lưu lại người có sức chiến đấu, trong đó bao gồm Tráng Tử, Tiêu Diệu, Phương Triệu Vũ, còn có thanh niên da ngăm đen cùng một công nhân sửa chữa trẻ tuổi thể trạng tốt.

Mặt khác cũng phải mang theo Tề Duyệt cùng hắn từ thủ đô đến nơi này du ngoạn. Tề Duyệt có không gian dị năng lại là bằng hữu lâu năm của hắn, hơn nữa nàng còn là cháu gái lão thủ trưởng quân khu.

Cứ như vậy vứt bỏ bốn người, hắn sợ bản thân đưa ra ý tưởng này sẽ chọc giận tráng tử, cho nên cuối cùng vẫn là không có mở miệng.

Hắn đem băng đạn cùng vũ khí phân cho Tiêu Diệu và Phương Triệu Vũ. Tuy rằng không biết Tiêu Diệu đêm đó bắn vỡ đầu cao cấp tang thi rốt cuộc có phải chỉ nhờ may mắn hay không, nhưng trực giác của hắn nhận định Tiêu Diệu không đơn giản, nhất là khi nhìn thấy nàng vừa rồi một thân một mình trốn thoát khỏi thành phố K. Hắn định thử thăm dò đem băng đạn cùng súng cấp cho Tiêu Diệu, đã thấy Tiêu Diệu thuần thục đem băng đạn gắn tốt, hơn nữa kéo lên bảo hiểm cò súng.

Trần Hạo không dấu vết nhìn chằm chằm tay Tiêu Diệu một lát, bỗng nhiên nghe được Tráng Tử nói: "Ngươi còn lại hai khẩu súng, giao cho người của ta đi, bọn họ cũng có thể hỗ trợ."

Trần Hạo lạnh mặt cự tuyệt: "Bọn họ không biết dùng súng, chỉ lãng phí đạn! Đi thôi! Xuất phát!" Hắn đi đầu ngồi trên xe Hummer, Phương Triệu Vũ ngồi kế bên tay lái, đi cùng bọn họ còn có hai nữ hài ngồi ghế sau. Tiêu Diệu lái xe máy, đoàn người Tráng Tử đi bộ.

Lộ tuyến phá vây rất đơn giản, cứ nhằm con đường có ít tang thi nhất mà đi, trước dẫn dụ, sau đánh. Bởi vì một đoạn quốc lộ này tất nhiên sẽ phải đi qua nội thành, vô luận đi như thế nào đều tránh không khỏi thi đàn phụ cận tảng đá màu đỏ, mà khi vào đến nội thành, tang thi sẽ càng thêm dày đặc, đường cũng càng thêm khó đi. Theo như Trần Hạo đoán trong nội thành có khả năng vẫn còn mấy tảng đá màu đỏ như vậy, cho nên vì tận lực tiết kiệm đạn mà vẫn có thể đem tang thi dụ đi, nhiệm vụ này tự nhiên lại rơi xuống đầu Tiêu Diệu.

Tiêu Diệu khởi động xe máy hướng về phía bầy tang thi bị tảng đá màu đỏ hấp dẫn, đến khi chỉ còn cách chúng nó một km nàng bỗng nhiên dừng xe lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trời. Ngay lúc nàng ngẩng đầu không bao lâu, bầu trời liền bỗng nhiên đen lại.

Hắc ám vô hạn vô biên nháy mắt bao phủ đại địa, trước mắt Tiêu Diệu cũng là một mảnh tối đen. Nàng khẩn trương nhắm mắt lại, một giây sau, nàng liền mở to mắt nhìn về phía trước, tang thi chi chít bỗng nhiên điên cuồng kêu to, chúng nó ngửa đầu nhìn bầu trời, tựa như chó sói ban đêm hú ánh trăng.

"Ngao... Ngao... Ngao ngao! ! ! !" Tiếng thét điên cuồng chói tai từ miệng chúng nó phát ra, dần dần tiếng thét kia biến thành cuồng loạn rít gào. Ngàn vạn tang thi cùng nhau phát ra tiếng hét to chấn động thiên địa, chấn động cả đáy lòng Tiêu Diệu.

Phía chân trời bỗng nhiên truyền đến vô số luồng sáng, một vật thể phát sáng đột nhiên từ trên bầu trời thẳng tắp rơi về phía Tiêu Diệu. Tiêu Diệu cảm giác được một loại áp lực trước nay chưa từng có, nàng liều lĩnh nhảy xuống xe máy, dùng hết khí lực chạy sang bên cạnh. Một tiếng nổ vang lên tại vị trí nàng vừa đứng, mặt đất rung chuyển, Tiêu Diệu bị khí sinh ra từ vụ va chạm đẩy về phía trước.

Tang thi xung quanh tảng đá màu đỏ càng thêm ra sức thét lên, mấy con tang thi ngoài rìa bỗng nhiên điên cuồng chạy về phía Tiêu Diệu. Tiêu Diệu vội vàng từ trên mặt đất đứng lên chạy đến bên cạnh xe máy, một nửa thân trước xe máy đã bị vật thể từ trên trời rơi xuống đập nát, tuyết trên đất bị hòa tan, thậm chí lộ ra khoảng đất bị đốt đen. Ngay tại đó, đang có một khối đá màu đỏ đường kính khoảng một thước đang tản ra dao động năng lượng mãnh liệt, khối đá kia đang trôi nổi lơ lửng cách mặt đất vài cm, thậm chí còn hơi chuyển động... Tiêu Diệu cảm giác được lòng bàn tay trái nháy mắt bốc cháy, nó dường như đang cùng khối đá màu đỏ hô ứng, sinh ra dao động năng lượng càng thêm mãnh liệt.

Không biết vì sao Tiêu Diệu cảm thấy khối đá kia có một lực hấp dẫn cường đại đối với bản thân, mạnh đến nỗi khiến nàng hận không thể đem nó ôm lấy nuốt vào bụng. Cảm giác được không thích hợp, Tiêu Diệu bỗng nhiên mãnh liệt lắc đầu, cưỡng chế cảm xúc không bình thường nơi đáy lòng.

Mấy con tang thi đối diện đã chạy tới cách nàng khoảng tám trăm thước, Tiêu Diệu mở ra không gian, đem khối đá màu đỏ kia ôm vào không gian, khối đá nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, tựa như một quả khinh khí cầu. Tiêu Diệu trong lòng không khỏi sinh ra cảm xúc ngày càng mạnh mẽ, có thể thấy được, tảng đá nằm trong khu dân cư kia đường kính ước chừng mười lăm thước, khối đá nhỏ như vậy còn có thể phát ra lực lượng cường đại, nếu có thể lấy được tảng đá lớn kia...

Tiêu Diệu không dám nghĩ tiếp, nơi đó có mấy vạn con tang thi, càng đi sâu vào bên trong, lực lượng tang thi càng mạnh. Nàng cảm thấy bản thân có đi phỏng chừng cũng chỉ chịu chết.

Nàng đem mọi việc áp xuống đáy lòng, từ trong không gian lấy thêm nhiều đạn hơn, chạy tới đám tang thi phía trước.

Hai con tang thi phía trước tại lúc Tiêu Diệu thu hồi khối đá liền đình chỉ bước chân, đứng tại chỗ tiếp tục ngửa mặt lên trời thét dài.