Tận Thế Ca

Chương 47




Lộ Khả là một cảnh sát, cũng là người rất chính nghĩa, mười ngày nay mỗi khi gặp được người bị thương, kẻ yếu cùng lão nhân, nàng đều sẽ chìa tay giúp đỡ, mấy người trên xe kia đều được nàng cứu về, Lí Tuấn Nghĩa đồng dạng cũng được nàng cứu trợ qua sở dĩ đối địch với Tiêu Dương chính là bởi vì Tiêu Dương phản đối Lộ Khả tùy tiện cứu người, hai ngày trước thời điểm gặp phải nguy hiểm Tiêu Dương lại bỏ rơi vài người sống sót tự mình chạy trốn, việc này đối với Lí Tuấn Nghĩa hoàn toàn là một tội ác không thể tha thứ.

Hắn lại không biết, Tiêu Dương tuy rằng lạnh bạc, nhưng cũng có nguyên tác làm người.

Trời đã tối đen.

Tiêu Dương quay lại đường cũ, lúc tiếp cận công trường phế tích, nàng nhìn thấy phía trước có một người đang nghiêng ngả chao đảo chạy tới, đúng là Lộ Khả.

"Chạy mau! Chạy mau!" Lộ Khả nhìn thấy Tiêu Dương liền hô to, một bàn tay nàng bị thương, phía sau mấy trăm thước xa có một con tang thi khuyển thể tích khổng lồ đang đuổi theo, xem hình dạng hẳn là một con Alaska hoặc là Husky, bất quá con chó này sớm đã bị tróc mất một nửa da lông, hắc hồng niêm dịch che kín thân thể, càng nhìn càng giống một cụ huyết thi.

Nó khàn giọng gào thét bật nhảy lên.

Tiêu Dương theo bản năng quay người chạy trốn, sau khi chạy ra mấy trăm thước, cảm giác Lộ Khả không theo kịp, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Khả vừa chạy vừa không ngừng thở dốc, bước chân trầm trọng, rõ ràng thể lực đã không thể chống đỡ nổi, tang thi khuyển đã cách nàng không tới trăm mét.

Tiêu Dương cắn chặt răng, quay người lại, từ trên mặt đất nhặt lên một khối đá ném về phía con tang thi khuyển, con tang thi khuyển này là ngửi được mùi máu mà truy đến, giờ phút này nó bởi vì nhìn thấy huyết nhục tươi mới mà hưng phấn dị thường, tảng đá nện xuống cái đầu cứng ngắc của nó, vừa vặn đánh bị thương một con mắt của nó. Tiêu Dương lấy tay lau miệng vết thương của Lộ Khả, tay nàng dính đầy máu, nàng vươn bàn tay dính máu về phía con tang thi khuyển, tang thi khuyển mạnh mẽ huy động tứ chi, hung hăng bổ nhào đến Tiêu Dương.

"Ta dụ nó, ngươi tìm cơ hội giết chết nó." Tiêu Dương vừa kêu vừa ném thanh thép dài trong tay xuống chân Lộ Khả.

Tang thi khuyển lăng không xoay người, suýt nữa cắn được Tiêu Dương.

"Cẩn thận một chút! Ngươi đừng để nó đến quá gần, lui về phía sau một chút, dụ nó qua phía ta!"

Tiêu Dương dẫn tang thi khuyển chạy mấy chục thước, quay đầu thoáng nhìn Lộ Khả hai tay nắm thanh thép đang đứng ở phía sau, nàng mạnh mẽ xoay người, chạy sang ngang, tang thi khuyển theo quán tính đuổi theo nàng, mặt bên thân thể của nó bại lộ trước mắt Lộ Khả. Lộ Khả nắm chặt thời cơ nhảy lên cao, mạnh mẽ đâm thanh thép xuống, thanh thép dài to bằng ngón tay cái đâm trúng bụng của con tang thi khuyển, đem nó xuyên xuống mặt đất. Tang thi khuyển không hề có cảm giác đau đớn, nó giãy dụa muốn đứng lên, đầu cùng đuôi giống như bị rút gân, không ngừng vung động, miệng điên cuồng cắn về phía chân Lộ Khả, hai hàm răng của nó chạm vào nhau phát ra tiếng vang, bùn trên đất bị nó đạp văng tung tóe, miệng vết thương trên bụng nó bị xé rách ngày càng lớn, Lộ Khả gắt gao ấn thanh thép: "Đập nó, đập đầu của nó! !"

Tiêu Dương ôm lấy một khối đá lớn nằm trên đất, không chút khách khí nện xuống đầu tang thi khuyển, mỗi lần tảng đá nện xuống đều phát ra âm thanh bang bang, đầu lâu của tang thi khuyển rốt cục xuất hiện một khe hở, cuối cùng theo hốc mắt bắt đầu vỡ ra, bị đập nát nhừ.

Hỗn hợp óc và máu chảy đầy trên mặt đất, tang thi khuyển bất động, Lộ Khả có chút hư thoát té ngã: "Thật huyền diệu... Ta vừa rồi đều cho rằng bản thân sắp không xong, may mà ngươi đến kịp."

Tiêu Dương lấy ra một con dao nhỏ trong túi, đâm xuống miệng vết thương trên đầu con tang thi khuyển, một phút sau nàng đào ra được một viên tinh hạch màu trắng.

"Khỏa tinh hạch thứ năm!"

Khi trở lại xe, bầu trời đã tối mịt, Tiêu Dương ngoài ý muốn nhìn thấy bên trong xe đang mở đèn, mở cửa xe, trong xe cư nhiên xuất hiện hơn ba nam nhân bộ dáng dân công, bọn họ đang ăn xúc xích mà nàng cướp được từ trong thành.

"Các ngươi từ đâu tới đây? Ai cho các ngươi lên xe!" Lộ Khả trừng mắt, trên đất ném một đống bịch xốp, mấy người này cư nhiên đem phân lượng thức ăn trong ba ngày của bảy người ăn hết hơn nửa!

"Này! Này! Cô bé đừng nói như vậy chứ, mọi người đều là người sống sót, hẳn là phải giúp đỡ cho nhau thôi!" Một dân công trẻ tuổi, diện mạo hào phóng hô lớn, khi ánh mắt hắn bắt gặp Tiêu Dương, lập tức lóe ra một đạo dâm quang, hắn nở một nụ cười có chút vặn vẹo với Tiêu Dương: "Chúng ta mới từ trong công trường chạy ra, thật vất vả mới gặp được người sống, mỹ nữ, các ngươi cũng muốn chạy ra ngoài phải không? Chúng ta cùng nhau đi, vừa vặn có thể chiếu ứng lẫn nhau."

"Ai muốn cùng đi với các ngươi!" Lộ Khả phẫn nộ dùng chân đá bay một túi thực phẩm trên đất, bỗng nhiên nhìn thấy dưới chỗ ngồi phía đuôi xe lộ ra một đôi chân, cặp giày da màu đen kia đúng là của Lí Tuấn Nghĩa. Lộ Khả chạy tới, nhìn thấy Lí Tuấn Nghĩa lấy tay ôm đầu, bộ mặt trầy xước té trên mặt đất, nàng sờ mũi hắn, phát hiện còn có hơi thở, mới nhẹ nhõm thở phào một hơi!

"Này! Mỹ nữ, vừa rồi là hắn động thủ trước, cũng không nên trách chúng ta đánh hắn!" Thanh niên diện mạo hào phóng lại hô, hắn nói xong lại xé một cây xúc xích hung hăng cắn một ngụm, vừa nhấm nuốt vừa dùng mắt đảo quanh gò má cùng trước ngực Tiêu Dương.

"Các ngươi hẳn phải biết đường đi ra ngoài, chúng ta cùng nhau đi thôi!" Dân công trung niên trọng đại nói.

"Chúng ta không đi cùng nhóm các ngươi! Nơi này không chào đón các ngươi! Để đồ ăn xuống! Cút đi!" Lộ Khả phẫn nộ kêu to, nàng giơ lên thanh thép trong tay, mặt trên thanh thép vẫn còn dính máu đen của tang thi.

"Mẹ tiểu nương da, lão tử cứ ăn đồ của các ngươi thì như thế nào! Ngươi dám bảo ai cút! Lại vô nghĩa lão tử liền thu thập ngươi! !" Một tên dân công mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt dữ tợn rút ra một cây búa đeo trên lưng, dùng phương ngôn xen lẫn tiếng phổ thông mà mắng, theo hắn mắng, hai tên dân công khác cũng đứng lên, vài cái lão nhân, tiểu hài tử ngồi ở đuôi xe lập tức bị dọa lui thành một đoàn.

Dân công lớn tuổi bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai thanh niên cầm búa: "Được rồi, được rồi, đừng dọa hỏng tiểu cô nương! Về sau chúng ta cùng nhau đi! Hiện tại thế đạo biến thành như vậy, chúng ta đoàn kết hữu ái, giúp đỡ cho nhau, hai tiểu cô nương này xinh đẹp như vậy, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc sao!" Hắn nói xong liền nở một nụ cười đáng khinh với Tiêu Dương.

Lộ Khả giơ thanh thép định tiến về phía trước, Tiêu Dương giữ chặt cánh tay nàng: "Quên đi, bọn họ muốn đi cùng thì cứ để họ đi, ngươi bị thương, ta trước giúp ngươi băng bó một chút." Nàng nói xong lại ghé vào bên tai Lộ Khả khẽ nói: "Trước nhẫn nhịn, sau lại nghĩ biện pháp."

Lộ Khả biết bản thân không phải là đối thủ của mấy tên nam nhân trước mặt, bên cạnh nàng cũng chỉ có bảy người, một lão nhân, hai đứa nhỏ choai choai, còn có ba nữ nhân, nam nhân duy nhất là Lí Tuấn Nghĩa vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nếu thực sự đánh, khẳng định sẽ chịu thiệt.

Nàng buông thanh thép, tùy ý để Tiêu Dương xem qua cánh tay của nàng.

"Bị tang thi cào sao? Là cao cấp tang thi?" Tiêu Dương lôi kéo Lộ Khả đến chỗ ngồi trước, xé một góc áo sơ mi trắng, chà lau vết máu trên cánh tay nàng.

"Không phải, là phổ thông tang thi." Lộ Khả đáp.

Dân công cầm búa kia đi tới: "Ngươi xuống xe!" Hắn chỉ vào Lộ Khả.

"Ngươi có ý tứ gì?" Lộ Khả lại trừng mắt.

"Ngươi đã bị quái vật cào thương, nếu bị biến dị thì làm sao bây giờ! Ngươi nhanh xuống xe! Bằng không lão tử hiện tại chém bay ngươi!"

Lộ Khả cắn răng muốn đứng lên, Tiêu Dương vội đè nàng lại, quay đầu nói: "Sức miễn dịch của nàng rất mạnh, sẽ không bị biến dị!"

Thời điểm nàng nói những lời này có vẻ rất nắm chắc, trên thực tế cũng là như thế, theo tin tức về phương pháp phán đoán cấp bậc kháng thể mà Tiêu Diệu nhắn tới, Lộ Khả hẳn là có kháng thể màu tím cấp bốn, chỉ cần cấp bậc bệnh độc của con tang thi cào nàng thấp hơn màu tím, Lộ Khả sẽ không bị biến dị. Tang thi màu tím cùng tang thi màu đỏ có tỉ lệ xuất hiện cực thấp, tiến hóa cũng nhanh hơn so với những con tang thi khác, cào Lộ Khả bị thương là một con tang thi phổ thông, khẳng định sẽ không tạo thành biến dị.

"Ngươi nói không biến dị liền sẽ không biến dị sao? Nhanh chút lăn xuống đi!" Dân công cầm búa tiến lên lôi kéo Lộ Khả.

Tiêu Dương bỗng nhiên kêu: "Các ngươi biết lái xe sao?"

"Cái gì?" Dân công cầm búa bị hỏi ngây ngẩn cả người.

Tiêu Dương chỉ vào Lộ Khả nói: "Ở đây, trừ bỏ nàng không còn ai biết lái xe, đuổi nàng đi rồi, các ngươi lái xe sao?"

"Tên này không biết lái xe sao?" Dân công lớn tuổi đứng phía sau chỉ vào Lí Tuấn Nghĩa đang nằm trên mặt đất, nói.

"Trên đùi hắn có thương tích, không lái được."

Dân công lớn tuổi nghe đến đó, nhìn nhìn bốn phía, trên xe đều là lão nhân, đứa nhỏ, nữ nhân, đích xác không giống bộ dáng biết lái xe, hắn nói: "Được rồi, trước cứ giữ nàng lại đi, ngươi cẩn thận trông chừng nàng, trước để nàng lái xe, chờ sau khi tìm được những người khác lại nói!"

Dân công cầm búa chỉ có thể thỏa hiệp, hắn cúi đầu, bỗng nhiên nhìn đến sườn mặt trắng nõn của Tiêu Dương, nửa người dưới của hắn một trận xúc động, đũng quần nổi cộm lên, hắn quay đầu lại nháy mắt ra dấu với hai tên dân công khác, dân công lớn tuổi đi lên phía trước nói với Tiêu Dương: "Cô nương, ngươi ra ngoài với chúng ta một chuyến, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Tiêu Dương đã sớm nhìn thấy ánh mắt không tốt của mấy tên nam nhân đối diện, nàng lấy tay nắm chặt con dao nhỏ trong túi, nói: "Muốn nói gì thì cứ nói tại đây."

Lộ Khả cũng sớm nhìn ra manh mối, nàng bỗng nhiên giữ chặt Tiêu Dương đem nàng che ở phía sau: "Các ngươi nếu muốn ta lưu lại lái xe cũng đừng nghĩ đánh chủ ý xấu xa khác, các ngươi dám chạm vào một người trên xe của ta, ta liền lái xe chạy vào trong thi đàn, đến lúc đó các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống! !"

"Ngươi dám!" Dân công cầm búa táo bạo đứng lên, dân công lớn tuổi kia giảo hoạt hơn, hắn hi hi ha ha nói: "Được, được, được! Nghe lời ngươi nói, nhóm chúng ta có thể có chủ ý xấu xa gì chứ, được rồi, được rồi, chúng ta ăn chút gì trước đi, nhanh ăn no chút, cũng không biết hiện tại bên ngoài thế nào, ta cũng không muốn chết tại cái địa phương quỷ quái này."

Hắn nói xong lại tiến lên chọn lựa đồ ăn nằm trên mặt đất, đem sữa cùng xúc xích còn thừa đều nhét vào túi của bản thân, hai tên dân công khác cũng học bộ dáng của hắn, đem đồ ăn ngon đều thu hồi túi riêng.

Lộ Khả kêu: "Bọn nhỏ cũng chưa được ăn! Sao các ngươi lại có thể làm như vậy!"

Không ai để ý nàng.

Trong xe nhất thời lâm vào yên lặng, dân công lớn tuổi bỗng nhiên nói: "Hôm nay quá muộn, không thể đi tiếp được, chúng ta trước ngủ, Tiểu Lưu ngươi canh giữ nửa đêm trước, ta canh giữ nửa đêm sau, mấy ngày nay đều không dám ngủ, ai." Hắn nói xong kéo dài thắt lưng, đánh một ánh mắt đối với tên dân công gọi là Tiểu Lưu kia, ý bảo hắn phòng bị mấy người Lộ Khả.

Chìa khóa xe đã sớm bị mấy tên dân công thu lấy, bọn họ nằm ngang trên chỗ ngồi phía trước, Lộ Khả, Tiêu Dương cùng với đứa nhỏ, lão nhân ngủ phía sau, may mắn xe cũng đủ lớn, mỗi người đều có thể nằm xuống.

Ban đêm, bụng Lộ Khả bị đói phát ra tiếng kêu, Tiêu Dương lấy ra một hộp sữa từ trong túi nhỏ bên người, đây là thực phẩm nàng dự trữ cho bản thân.

"Ta không đói bụng, ngươi giữ lại uống đi." Lộ Khả khẽ nói bên tai Tiêu Dương.

Tiêu Dương đâm ra một lỗ thủng trên hộp: "Uống đi, lão nhân, tiểu hài tử trong xe hoàn toàn trông cậy vào ngươi."