Tận Thế Ca

Chương 58




Tiêu Diệu lấy dao ra, thấy Tiêu Dương ở bên cạnh thật nghiêm cẩn nhìn, nàng lại buông dao xuống.

"Chị, chị vẫn nên đi ra ngoài đi, chị ở bên cạnh em không hạ thủ được..." Nàng nguyên bản có tâm muốn Tiêu Dương hiểu biết tương lai thế giới tàn khốc, bởi vì trong căn cứ nếu muốn được đến tân kỳ cao tầng sẽ tuyệt đối không chút thương hại đối với người khác, không đến một năm phòng thí nghiệm quốc nội sẽ chính thức vận hành, chặt tay chân của người khác, rút máu của người khác, lấy óc của người khác... Loại sự tình này trong tương lai đều có khả năng xuất hiện, nàng không làm vậy đối với người khác, người khác cũng sẽ làm vậy đối với nàng.

Nhưng trước mặt chị mình chặt tay chân của người khác thì...

Tiêu Dương nghiêm mặt: "Em chặt đi..."

Một giờ sau, tang thi bị chuyển dời đến phía sau trong xe vận tải lớn.

"Nuôi một đoạn thời gian, chờ nó sản xuất ra tinh hạch thì đào ra là được, chị không cần cảm thấy tội lỗi, nó hiện tại không có gì khác với tang thi bên ngoài cả, chị ra ngoài trước đi."

Tiêu Dương lắc đầu: "Chị muốn ghi lại một chút quá trình biến dị của nó."

Tiêu Diệu cảm thấy cũng không có gì nguy hiểm liền đồng ý, nàng một mình trở lại chỗ điều khiển khởi động xe.

"A! ! ! ! A! ! ! ! Rống! ! !"

Gần chạng vạng, tang thi biến dị thủy chung bất động nằm trong toa xe bỗng nhiên mở mắt, miếng giẻ trong miệng nó giống như không có thể tích bị nó điên cuồng nhai vài cái nuốt vào bụng, ngay sau đó thanh âm khàn khàn từ trong cái miệng đang lớn dần của nó bắt đầu trở thành la hét dữ dội, Tiêu Dương đang ở bên cạnh ghi chú cũng bị nó làm cho hoảng hốt, nàng nhìn thấy làn da của nó lấy tốc độ cực nhanh bành trướng bong tróc, lộ ra cơ bắp màu đỏ, xương cốt phát ra âm thanh, mặt bắt đầu biến hình...

Mấy cái răng nanh chậm rãi lồi ra từ trong miệng của nó.

Tiêu Diệu cũng nghe thấy thanh âm, lòng bàn tay trái của nàng lại kịch liệt nóng lên, nàng vội vàng dừng xe lại, đem Tiêu Dương từ trong xe kéo ra ngoài.

"Tiểu Diệu!" Tiêu Dương bị kéo trở tay không kịp, nàng vội đập toa xe hô to: "Diệu! Mau mở cửa ra!"

Bên trong truyền đến tiếng dao chặt thịt, theo sau là tiếng súng... Sau vài giây lại truyền đến âm thanh bang bang khi vật thể rơi xuống cùng tiếng va chạm vĩ đại.

Xe vận tải lớn không chịu nổi gánh nặng mà lung lay.

Oành! Lại một trận tiếng động quỷ dị truyền tới, xe vận tải dừng yên lại, cửa toa xe rốt cục được mở ra, Tiêu Dương nhìn thấy Tiêu Diệu cả người đều là máu ngồi xổm bên trong một đống xương cốt cùng thịt vụn mơ hồ không rõ màu đen đỏ tìm kiếm gì đó, trên vách container tùy ý có thể nhìn thấy được máu đen cùng thịt vụn không ra hình dạng dính lên.

"Ọe..." Tiêu Dương bỗng nhiên ngồi xổm trên đất nôn mửa.

"Ọe... Ọe..." Đồ ăn trong bụng đã nôn hết, lại nôn ra chính là mật vàng, Tiêu Dương khó chịu chảy nước mắt, Tiêu Diệu rốt cục đứng lên, phía sau lưng của nàng đều là máu, phía trước coi như sạch sẽ được một chút, nàng đưa tới trước mặt Tiêu Dương một viên tinh hạch màu lam sáng rõ cùng một khối đá màu đỏ dính máu.

"Em đi tắm rửa một chút..." Tiêu Diệu sắc mặt cũng rất khó coi.

"Em bị thương?"

"Không có." Tiêu Diệu né tránh Tiêu Dương lôi kéo cấp tốc đi vào không gian, khi xuất hiện trở lại, quân trang trên người nàng đã đổi thành y phục rằn ri, tóc và gò má cũng được rửa thật sạch sẽ.

Nước bẩn màu đỏ đen bị Tiêu Diệu mang ra ngoài không gian đổ bỏ.

Tiêu Dương cẩn thận kiểm tra khắp người Tiêu Diệu, phát hiện nàng quả thật không có bị thương.

"Làm sao vậy, toa xe... Làm sao lại... biến thành như vậy ?" Tiêu Dương nhớ tới vừa rồi toa xe chứa đầy máu cùng thịt vụn, che miệng lại muốn nôn.

Tiêu Diệu biểu cảm trở nên có chút cổ quái: "Xem ra ý tưởng lúc trước của em đều sai lầm rồi, về sau không thể lại tùy tiện cho người khác ăn loại tảng đá này, rất nguy hiểm, lần thí nghiệm này của chúng ta cũng thật qua loa."

Tiêu Dương gật gật đầu, lại lắc đầu, nàng lúc trước nói bản thân đang làm một thí nghiệm vĩ đại kỳ thực chính là một loại tự giễu, cũng vì để giảm bớt cảm giác tội lỗi cùng áp lực trong lòng. Bất quá trong mấy giờ ghi lại quá trình biến dị nàng mới phát hiện bản thân làm những chuyện như vậy chẳng phải là hoàn toàn vô tình, nàng nói: "Em nói kỹ càng một chút vừa rồi đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Đây là tư liệu trực tiếp, có lẽ tương lai sẽ cần dùng đến." Tiêu Dương lại lấy ra laptop.

"Lên xe trước đã." Tiêu Diệu vốn định tiếp tục chạy xe vận tải lớn, nhưng thấy những thứ trong xe thật sự rất ghê tởm, nàng lại ném xe vận tải đi, từ trong không gian lấy ra một chiếc xe quân đội.

"Đến cùng sao lại thế này? Em nói mau." Tiêu Dương lại hỏi.

Tiêu Diệu nói: "Nó vừa rồi tự bạo ..."

"A?"

"Nếu em không đoán sai, tảng đá kia ẩn chứa năng lượng mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng ít nhất một ngàn lần, chị xem thể tích còn thừa lại của nó đi."

Tiêu Dương nhìn xem, hòn đá nhỏ nguyên bản chỉ lớn bằng hạt đậu đã có chút khác biệt: "Hình như nhỏ lại một chút, ánh sáng cũng tối hơn..."

"Đúng vậy, chỉ là một chút năng lượng như vậy đã khiến cho tốc độ biến dị của con tang thi vừa rồi tăng nhanh gấp mấy trăm lần, nữ nhân mà lần trước em nhìn thấy trong trong trấn Hoài Vũ, xương cốt của nàng bởi vì nuốt tảng đá mà biến thành đặc biệt cứng rắn, ngay cả đạn cũng không thể phá được, em vốn tưởng rằng nàng là dị năng giả có kháng thể cao cấp, hiện thời xem ra kỳ thực nàng chỉ có kháng thể bình thường, tảng đá màu đỏ thúc đẩy nàng biến dị, khiến nàng chỉ trong vòng mấy chục phút thời gian đã hoàn thành quá trình biến dị từ cấp một đến cấp bốn, khi đó nếu em không giết chết nàng, nàng hẳn là sẽ biến dị đến cấp năm, sau đó tự bạo, vừa rồi người nọ có kháng thể cao, cho nên thời gian kiên trì dài hơn so với nàng."

"..." Tiêu Dương có chút khiếp sợ nhìn Tiêu Diệu."Vừa rồi nó biến thành cấp năm?"

"Đúng vậy, cũng may là nó đã không còn bao nhiêu lực công kích, hơn nữa cuối cùng lại tự bạo ... Về sau thật không thể tiếp tục lỗ mãng như vậy ... Hoàn toàn thoát ra ngoài dự kiến của em."

"Đúng vậy..." Tiêu Dương gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại viết xuống vài dòng trên vở.

Nàng vừa viết vừa nói với Tiêu Diệu: "Chị trước làm giả thiết, người chưa cảm nhiễm nuốt vào tảng đá màu đỏ vượt qua cực hạn bản thân có thể thừa nhận sẽ phát sinh biến dị, tảng đá màu đỏ có lực thúc đẩy rất mạnh, nó có thể khiến tang thi chưa có cấp bậc tiến hành biến dị, bất quá kết quả biến dị cuối cùng của nó là tự bạo, hơn nữa sinh ra tinh hạch không có siêu việt cấp bậc bệnh độc của bản thân tang thi... Điều này chứng mình rằng lực thúc đẩy này chính là một loại giả tượng. Nếu nuốt vào lượng tảng đá thích hợp, hẳn là sẽ có thể đạt được cân bằng tiến hóa."

"Vâng."

"Muốn biết lượng đá nuốt vào bao nhiêu mới là thích hợp nhất, trước hết phải nghiên cứu tảng đá này đến cùng ẩn chứa bao nhiêu năng lượng, được tạo ra từ thành phần nào, có cần vật chất khác gia nhập hay không, có khả năng phải trải qua trăm ngàn vạn lần thí nghiệm mới có thể đạt đến kết quả chuẩn xác, có lẽ quốc gia đã làm nghiên cứu tại phương diện này."

Tiêu Diệu gật đầu: "Căn cứ tỉnh H cùng thủ đô đều muốn cướp tảng đá màu đỏ này... Thứ này thật sự rất trọng yếu."

"Ít nhất chúng ta cũng lấy được một viên tinh hạch màu lam, hơn nữa trong không gian của em còn có một khối đá màu đỏ lớn như vậy, đây chính là bảo bối." Tiêu Dương nở nụ cười.

"Buổi tối tìm một địa phương an toàn, chị hấp thu tinh hạch màu trắng trước, khi đạt được cấp hai lại hấp thu khỏa màu lam này." Tiêu Diệu quay đầu nói với Tiêu Dương.

"Nhưng tinh hạch màu lam này là tinh hạch lực lượng, em nên hấp thu mới đúng."

Tiêu Diệu nghĩ nghĩ cũng đồng ý, sắc trời lúc này đã hơi tối, xe của nàng cũng đang chạy trên quốc lộ thông hướng Tây Nam.

"Ở phía trước tìm một ngọn núi hoang đóng quân dã ngoại đi." Sau phóng xạ nhiều ngày như vậy, Tiêu Dương lần đầu tiên cảm thấy an tâm, biến cố cùng kinh hách của buổi chiều hôm nay rốt cục bị nàng tiêu hóa hoàn toàn, cùng Tiêu Diệu lái xe đến núi hoang, kiên định trước nay chưa từng có.

Xe lại chạy thêm một giờ, trời đã hoàn toàn về đêm, Tiêu Diệu đem xe thu hồi lại không gian, đi bộ thêm nửa dặm tìm một khối đá lớn trên núi hoang, ngồi xuống địa phương cản gió.

"Chị đói không?"

"Đói, vừa rồi ăn được gì đều ói ra." Tiêu Dương ôm bụng, lại nghĩ tới cảnh tượng trong toa xe vận tải, trong lòng lại một trận ghê tởm, nàng mang theo cảm khái nói với Tiêu Diệu: "Năng lực thừa nhận của con người cũng thật mạnh mẽ, chị vừa rồi nhìn thấy những thứ đó còn tưởng rằng bản thân sẽ bị ghê tởm đến chết, hiện tại nghĩ thêm mấy lần bỗng nhiên liền cảm thấy cũng không ghê tởm như vậy."

"Vậy chị còn có thể ăn thịt nướng không?" Tiêu Diệu về không gian cầm một miếng thịt cùng một lọ muối ra.

"Không... Để chị uống nước đi..." Tiêu Dương sắc mặt nhăn nhó.

Tiêu Diệu ở phụ cận tìm mấy nhánh cây khô, châm lửa, lại dùng dao nhỏ cắm thịt đặt ở trên lửa nướng: "Chị đừng xem nhẹ những thứ thịt này, qua thêm một năm, muốn ăn một miếng thịt có khả năng phải đi ra ngoài tìm hơn ba ngày, có một lần em tham gia hành động của căn cứ, cướp về được mấy trăm cân gạo, bọn họ mới phát cho em một hai miếng thịt ăn."

Tiêu Dương đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được xa xa truyền đến một trận tiếng động cơ ô tô, tạp âm dừng lại ở cách đó không xa, Tiêu Diệu đứng lên, nương theo tảng đá che khuất nhìn thấy xa xa trên đường cái dừng lại hai chiếc xe, một chiếc xe du lịch lớn, sau xe du lịch là một chiếc xe bồn.

Trên hai chiếc xe lục tục đi xuống bảy tám người, có nam có nữ, hai nam nhân trong đó còn cầm súng lục, hai người khác mang theo đèn soi khắp nơi, bọn họ nhìn chung quanh, dường như đang tìm một địa điểm đóng quân dã ngoại.

Một phút sau, nam nhân cầm súng kia rõ ràng cũng hướng đến địa điểm tránh gió mà Tiêu Diệu lựa chọn, đi đến phía sau chỗ tảng đá của nàng.

"Này... Ta hình như ngửi thấy có mùi... Giống như mùi thịt nướng." Một người trẻ tuổi tóc nhuộm vàng bộ dáng trông như lưu manh nói.

"Sao ta lại không ngửi thấy, mũi của ngươi đúng là thính như chó." Một nam nhân đầu đinh cầm theo súng lục thử ngửi ngửi khắp nơi nhưng lại chẳng thấy gì.

Tiêu Diệu lúc này đã dập tắt đống lửa, đem thịt nướng thu hồi không gian, nàng đang muốn lôi kéo Tiêu Dương đi ra xa, bỗng nhiên nghe được người đằng xa hô to: "Ai đó, mau ra đây!"

Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương liếc nhìn nhau, Tiêu Dương nâng nâng cằm: "Đi thôi, bọn họ hình như là đến từ phía Tây Nam, vừa vặn hỏi thăm bọn họ một chút tình huống bên kia."

"Chị đứng ở phía sau em, cẩn thận hắn bắn lén." Tiêu Diệu nói.

"Chị có mặc áo chống đạn mà." Tiêu Dương kéo Tiêu Diệu ra dẫn đầu đi tới phía trước.

"Đứng lại! Hai tay giơ lên đặt ở trên đầu!" Nam nhân đầu đinh nhìn thấy có người đi ra từ phía sau tảng đá lập tức khẩn trương hô to, người phía sau hắn lấy đèn pin chiếu Tiêu Dương, đợi thấy rõ đi ra là hai nữ sinh, sắc mặt người cầm súng lại hòa hoãn xuống, nhưng súng trong tay cũng không có buông: "Hai tay giơ lên, đặt ở trên đầu!"

Tiêu Dương bị ánh đèn pin đối diện chiếu qua không mở mắt được.

"Ngồi xổm xuống! Ngồi xổm xuống! Ngồi xổm trên đất!" Tên lưu manh nhuộm tóc vàng tiến lên hô.

Trên đường bỗng nhiên lại có một chiếc xe chạy đến, Tiêu Dương cảm thấy chiếc xe kia trông thật quen mắt, quay đầu cùng Tiêu Diệu liếc nhìn nhau, đó là một chiếc xe vận tải nhỏ, lái xe vận tải từ trên chỗ điều khiển nhảy xuống, rõ ràng là Trịnh Khôn đội mũ lưỡi trai.

Trịnh Khôn ngẩng đầu, liếc mắt ngắm về phía Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương, cấp tốc chạy lên núi hoang.