Tận Thế Song Sủng

Chương 47: Siêu thị




Edit: Little Squirrel

Beta: Sakura

Siêu thị ở gần khu cao ốc, vẫn còn có chút khoảng cách tới khu biệt thự.

Dọc theo đường đi mọi người không hề dừng lại, người có dị năng ném các loại dị năng, sau đó để cho xe Hồ Hạo Thiên ở phía trước dẫn đường, chạy thẳng tới siêu thị.

Bởi vì siêu thị còn chưa buôn bán dẫn đến cửa cuốn, cửa thủy tinh ở cả siêu thị đều đang đóng chặt.

Hiển nhiên người ở quanh đây cũng cho rằng siêu thị trống không, cho nên cửa lớn siêu thị lại được giữ gìn hoàn hảo không tổn hao gì.

Lưu Binh nhanh chóng chạy một vòng, trở lại báo cáo, nơi này không có chỗ nào có thể trực tiếp đi vào, vẫn cần phá cửa mà vào.

Nếu như vậy. . . . . .

Hồ Hạo Thiên bèn chọn một vị trí, sau đó, sử dụng dị năng hệ Thổ của mình phá cửa.

Mọi người nhìn anh đánh cướp siêu thị của mình, khí phách ngời ngời như vậy, không có chút cảm giác đau lòng nào, cũng rối rít bắt đầu phá cửa.

Người ta là ông chủ cũng khích lệ ủng hộ, hơn nữa còn dẫn đầu làm tấm gương tốt rồi, dĩ nhiên mình càng không có chút cảm giác áy náy nào.

Đoàn người không có cảm giác áy náy, nhanh chóng phá mở cửa, từ nửa bên cửa mở chui vào.

Siêu thị còn chưa buôn bán, cho nên hàng hóa còn chưa bày lên giá, mọi người thấy một cái siêu thị cực lớn rỗng tuếch, tự giác tập hợp ở hình trụ thạch đài bên cạnh kết hợp, đợi chờ chỉ thị kế tiếp của Hồ Hạo Thiên.

Hồ Hạo Thiên tuy là một trong những ông chủ của siêu thị, nhưng mà cũng không rõ ràng cách sắp xếp trong siêu thị cho lắm, không thể làm gì khác hơn là đề nghị mọi người chia làm hai tiểu đội đi tìm kho siêu thị.

Nhưng siêu thị này không hề giống những siêu thị bình thường, sắp hàng chỉnh tề.

Bên trong nó là một hàng lang thật dài.

Không nghi ngờ chút nào, mọi người đều bị cái siêu thị theo ‘chủ đề cá tính ’ này đánh cho hôn mê hết rồi.

“CMN, đáng lẽ ban đầu nên nghe lời bọn họ, làm hình vuông là được rồi, vòng tới vòng lui vòng cái rắm a, cửa cũng không tìm được.” Hồ Hạo Thiên vừa mắng vừa theo đồng đội mình lên lầu hai.

Không gian siêu thị này thật lớn, tổng cộng chia làm bốn tầng, dưới đất là bãi đậu xe, lầu một là gian hỗ trợ khách hàng và đại sảnh, đi lên lầu hai mới nhìn thấy một chút hàng hóa bày ở đó.

“Chúng ta đi bên kia. . . . . .” Phan Đại Vĩ cũng chỉ huy nhóm người Bạch Thất lên lầu hai.

Phía sau mỗi người bọn họ đều đeo balo leo núi lớn, để dễ dàng lấy vật tư.

Nhưng lầu hai cũng rất lớn, vách tường màu xanh quân đội, trừ giá hàng hóa, bên trong một Zombie cũng không có, dĩ nhiên, một chút hàng hóa cũng không có.

“Nơi này thật lớn.” Điền Hải nói.

“Hơn nữa không có Zombie.” Lưu Binh nói.

“Nơi này có Zombie.” Đường Nhược nói.

Mấy người còn lại rối rít quay đầu nhìn Đường Nhược.

Đường Nhược chỉ chỉ trên lầu: “Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên lầu.”

Thật ra thì cô sử dụng tinh thần lực cảm thấy nơi này có Zombie mà thôi, trên lầu có lẽ có phòng ở của công nhân viên, dẫn đến số liệu Zombie trên lầu cũng không ít, tổng cộng có hai mươi mấy con, nhưng chắc là do đóng cửa, cho nên Zombie đều chỉ ở lầu ba, không đi ra ngoài.

Phan Đại Vĩ nói: “Người trẻ tuổi giỏi lắm, có thể nghe được tiếng bước chân trên lầu, đã như vậy, chúng ta phải đi lên lầu xem qua.”

Lưu Binh nói: “Anh Phan, tôi cảm thấy được nhà kho phải ở dưới lầu , làm sao phải lên lầu trên tìm phiền toái a, chúng ta nên xuống lầu dưới tìm.”

Phan Đại Vĩ nói: “Chúng ta phải dũng cảm đối mặt khó khăn, tại sao có thể lâm trận bỏ chạy, vì hòa bình của thế giới, vì vật tư cho tổ chức, chúng ta nhất định phải lên lầu ba.”

Lưu Binh: “. . . . . .”

Nhất định phải đọc sách tử tế, học cách cãi chày cãi cối!

Thật ra thì hai mươi mấy con Zombie đối với tiểu đội bọn hắn mà nói, thật đúng là không nhiều lắm, Bạch Thất cũng không có ngăn cản, đi theo lên lầu ba.

Lên lầu ba, dễ thấy không gian nhỏ hơn rất nhiều.

Nhìn một loạt cửa, cảm giác thật đúng là không ít phòng.

Phan Đại Vĩ nhìn một chút, nói: “Đây là chỗ ở của công nhân viên.”

Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu.

Phan Đại Vĩ nói: “Nếu nơi này là chỗ ở của công nhân viên, vậy thì chắc không có vật tư.”

Mọi người lại gật đầu.

Phan Đại Vĩ nói: “Nếu đã không có vật tư, chúng ta sẽ mở cửa từng gian phòng một, xử lý Zombie.”

Mọi người: “. . . . . .”

Phan Đại Vĩ nhìn lướt qua bốn người một cái, nói với Lưu Binh: “Cho dù không có vật tư, bằng thân thủ của chúng ta, xử lý lũ Zombie này cũng là chuyện dễ dàng, nếu đã tiện tay thì nên làm thêm chuyện tốt cho xã hội, diệt trừ vài con Zombie, có cái gì không được đâu. Người trẻ tuổi không nên chỉ muốn đầu cơ trục lợi. . . . . .”

Một câu nói sâu sắc vì đại nghĩa như vậy, bốn người khẳng định không có cách nào phản bác, như vậy, để cho một mình Lưu Binh mở cửa dẫn Zombie, sau đó Điền Hải ném lôi cầu đánh Zombie thôi.

“Đúng, chính là như vậy, đi hình chữ S, vô cùng tốt, giữ vững. . . . . . , Lại đến, phong cách một chút, OK, OK, bên trái, sang bên trái, tốt, lại sang phải, vòng một vòng sau đó trở lại . . . . . Giữ vững . . . . . .”

“Lôi cầu, lôi cầu, lớn hơn một chút, phóng tiếp, đúng đúng. . . . . . Lại tới. . . . . .”

Hình ảnh quỷ dị như thế, lại diễn ra một lần nữa.

Khi mới bắt đầu, Bạch Thất cũng sẽ ném lưỡi dao ra, giết mấy con. Sau đó, nhìn Phan Đại Vĩ chỉ huy hai người, trấn định tự nhiên, sau đó hai người dưới sự chỉ huy của ông ta cũng thành thạo, cho nên không ném dị năng nữa. Ngược lại vào phòng ngủ tìm kiếm vật tư cùng Đường Nhược.

Thật ra thì bọn họ tạm thời cũng không thiếu vật tư, có điều Bạch Thất kiếp trước làm thợ săn ba năm, trong chốc lát thật sự không thể thay đổi thói quen đi đâu cũng phải càn quét một lượt.

Trong phòng ngủ không có bao nhiêu đồ ăn, thỉnh thoảng cũng có thể tìm được mấy gói khoai tây chiên cùng mấy hộp bánh bích quy. Phòng ngủ trên lầu ba, toàn bộ quét sạch một lần, cũng phát hiện được hai mươi mấy cốc mì tôm, mười mấy túi khoai tây chiên cùng bánh bích quy còn cả đồ uống.

Hai người đặt những thứ đồ này ở lối đi nhỏ ngoài hành lang để Lưu Binh sắp xếp.

Lưu Binh bị Phan Đại Vĩ chỉ huy đã mệt đến ngồi phịch dưới đất, nhìn thấy những thứ này, thắt lưng không mỏi chân đã không đau, trực tiếp đứng lên mà bắt đầu cất đồ vào trong balo.

Bạch Thất cũng đi qua dùng lưỡi dao đào tinh hạch.

Phan Đại Vĩ đã vào tìm đồ trong các phòng ngủ. Không phụ kỳ vọng của ông, cũng tìm được vài cuốn tạp chí, cũng giống với những cuốn hôm qua hắn lấy được.

Quên đi, có còn hơn không, cho dù là hàng cũ lặp lại, cũng là di vật trước tận thế rồi, về sau cũng là đồ cổ!

Lúc đi ra mấy người Bạch Thất đã đào xong tinh hạch, năm người làm xong chuyện riêng của mình, tiếp chính là xuống lầu lần nữa tìm kho siêu thị.

Năm người bên này vừa mới xuống lầu, đã nghe được thanh âm một người trong đội xe: “Bên này, dưới tầng hầm bên này, phát hiện kho hàng rồi!”

Một nhóm người gấp gáp lao xuống dưới tầng hầm.

Xuống dưới một tầng hầm, đã thấy cửa kho hàng siêu thị kia không khác gì cái lô cốt.

“Anh Hồ, không hổ là sản phẩm đầu tư từ Cảnh Thái , một siêu thị mà thôi, làm cho giống như một cái địa đạo, cửa kho hàng thì càng hay rồi, quả thực là giống hệt cửa phòng ngự căn cứ quân sự.”

Thật sự Hồ Hạo Thiên cũng rất buồn bực, ban đầu phụ tá của anh mang bản kế hoạch tới, đưa cho anh nhìn, anh còn cảm thấy siêu thị lấy chủ đề ‘ tàu ngầm ’ này rất mới mẻ độc đáo, không chỉ khen ngợi một phen, còn đề ra ý kiến, khiến cho nơi này phức tạp hơn chút nữa.

Hiện tại mình tiến vào, mới biết được quyết định ban đầu ngu xuẩn đến cỡ nào!

“Kho hàng hình như khóa rồi.”

“Vậy thì phá cửa!”

Ông chủ siêu thị chính nghĩa vô tư như thế, thẳng thắn đánh cướp chính mình, mọi người nào dám chậm trễ, rối rít phóng dị năng phá cửa.

Cửa kho hàng cũng chỉ là làm giống như cửa lô cốt mà thôi, không phải thật sự chế tạo giống hệt độ dày lẫn độ cứng, tất nhiên không được một lát, đã bị mọi người phá ra một lỗ hổng lớn.