Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 20: Quỷ vương phủ




Nàng năn nỉ Ôn phu nhân suốt ba ngày, mới chiếm được cơ hội đi ra ngoài du ngoạn.

Sáng sớm, nàng liền kêu Lãnh Nguyệt tìm đến mấy bộ y phục nam trang, còn có một chiếc mặt nạ màu bạc, vừa khéo che khuất nửa khuôn mặt có vết sẹo lớn của nàng. Lãnh Nguyệt nhìn nàng mặc vào nam trang, ánh mắt lập tức sáng ngời, tán thưởng nói :”Nhị tiểu thư dáng người cao gầy, mặc nam trang vào, tư thế rất oai hùng hiên ngang.”

Cẩm Ngôn nhìn bản thân trong gương chiếu ra, hình như quả thật không sai nha. Nàng buột toàn bộ tóc lên cao, ở đỉnh đầu cài lên một cây trâm đen, hoá trang thành nam tử, ngay cả mái tóc trước trán cũng cũng đều buộc lên, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, lại có vài phần khí thế phong lưu phóng khoáng. Hơn nữ một thân hoa phục giá trị xa xỉ, nhìn thế nào cũng là một kẻ thiếu gia có tiền a!

Nàng lôi kéo Lãnh Nguyệt đã thay xong quần áo, giúp nàng vãn búi tóc, Lãnh Nguyệt liền phát hoảng, vộ vàng bắt lấy tay nàng :”Nhị tiểu thư…”

“Ai, sợ cái gì, không phải cột cái tóc thôi sao, cũng phải phân biệt quan hệ chủ tớ như vậy sao?” Không đợi Lãnh Nguyệt phản bác, nàng đã lưu loát giúp nàng ta vãn búi tóc. Nữ hài tử tóc đen bóng như tơ lụa, cảm giác sờ ở trên tay quá êm ái, chờ hai người hoá trang xong, chuẩn bị xuất môn, Lãnh Nguyệt lại đem chuỷ thủ nhét vào trong tay Cẩm Ngôn, nhẹ giọng nói :”Nhị tiểu thư, phòng thân!”

Cẩm Ngôn cười cười :”Không phải là dạo cái phố thôi sao, có cần cẩn thận vậy không? Hơn nữa không phải nương nói võ công của ngươi rất lợi hại sao? Ta còn dùng cái này làm cái gì?” Tướng quân phủ quả nhiên là danh bất hư truyền, vài cái tỳ nữ bên người chủ từ đều có võ công. Nói thì nói như thế, nhưng nàng vẫn tiếp nhận chuỷ thủ đang nhét trong tay.

“Người đây là không biết, nghe nói gần đây khu vực náo nhiệt trong kinh thành đều không thái bình, phòng bị để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Cẩm Ngôn nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy đúng, liền vỗ vỗ vị trí chuỷ thủ trong ngực, hai người nhìn nhau cười, như thế mới bắt đầu ra khỏi cửa.

Cẩm Ngôn đối với cổ đại không quen, toàn bộ quá trình đều do Lãnh Nguyệt dẫn đi. Lần đầu tiên dạo chợ cổ đại, mọi chuyện trước mắt đều mới lạ, hai người một đường đi dạo, rất vui vẻ, liền đến một tửu lầu uống trà, Lãnh Nguyệt nói cho nàng biết, đây là đệ nhất tửu lầu khắp kinh thành, hội tụ đều là vương hầu công tử quan to quý nhân, Cẩm Ngôn vừa nghe liền cảm thấy thật hứng thú. Nàng không biết cách nào thu thập tình hình trong nước, tại một chỗ tửu lầu như vậy, nói không chừng còn có thể giúp nàng thu thập tin tức nàng cần.

Hai người ngồi xuống bàn bên trong tửu lâu, tiểu nhị chạy nhanh đến tiếp đón. Không hổ danh là tửu lâu đệ nhất kinh thành, thái độ phục vụ cũng là hạng nhất, hai người chỉ vài món ăn trong chiêu bài*(thực đơn), rất nhanh liền có đồ ăn trình lên, tren đồ ăn, hội đủ sắc hương vị, đối với hai người một đường đi dạo mà nói, thật sự là mĩ vĩ hiếm có. Sau đó, ngay lúc hai người chẩn bị cắn đồ ăn, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, hai người ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện vừa khéo là vị trí đối diện, đúng là hành lang trên lầu bị gãy.

Khiến hai người càng thêm kinh ngạc là, một người ở trên lầu hai, bỡi vì hành lang bị gãy, nửa người hắn liền thòng xuống, nửa người khác đang bị một gã hắc y nhân dẫm dưới bàn chân, chỉ cần hắn đá chân một cái, người nọ liền sẽ trực tiếp rơi xuống, hẳn là chết không phải nghi ngờ.

Cẩm Ngôn chú ý đến, nơi hành lang bị gãy, chính là một gian sương phòng, mà nam tử trên người quần áo xa xỉ, hẳn là một quan to, quý nhân hay công tử gì đó.

“Có nói hay không? Thứ đó giao cho ai?” Hắc y nhân kia giơ cao đoản đao lên, chỉ nghe “A” một tiếng, thanh đoản đao kia đã nhẹ nhàng cắm trên đùi nam tử, máu tươi nhất thời phun ra, nhiễm đỏ ngoại bào màu nâu của hắn, chỉ một lát sau, liền có máu tươi từng giọt lách tách rơi xuống, rơi xuống đồ ăn của khách nhân dưới lầu.

“Trời ạ, là người Quỷ vương phủ!” Không biết là ai hô lên một tiếng, bên trong tửu lầu bỗng chốc loạn cả lên, trên lầu bắt đầu có khách nhân điên loạn một loạt chạy xuống, mà tất cả khách nhân đều đồng loạt ào ào xông ra bên ngoài, muốn nhanh chóng chạy ra bên ngoài trốn.