Tảng Đá Tướng Công

Chương 4




“Tướng công, tướng công, tảng đá tướng công!”

Mỗi ngày, vào sáng sớm, khi hắn đang khó khăn tìm một chỗ yên tĩnh cho một ngày vẽ tranh êm đẹp, thể nào thanh âm mềm mại ấy cũng vang lên từ một nơi nào đó khá xa so với chỗ hắn đứng.

Qua mấy ngày liên tiếp như vậy, rốt cuộc tiểu nam hài cũng đã dần quen với việc này, ít nhất, sắc mặt của hắn khi thấy nàng cũng không còn khó coi như lúc đầu nữa.

Hắn đang cầm một cành trúc nhỏ, khuấy khuấy chất lỏng trong bát, đó chính là màu vẽ của hắn. Hôm nay hắn khuấy mãi mà vẫn không được màu như ý, có lẽ do hắn không chú tâm lắm vào công việc.

Lý do là gì? Như mấy ngày nay, thì khi tiếng gọi chấm dứt cũng là lúc tiểu cô nương đáng ghét kia xuất hiện và ôm hắn từ đằng sau.

Mà lần này lại khác, tiếng gọi đã tắt hẳn một lúc, người gọi lại không thấy đâu, trong lòng hắn hiện lên một dấu hỏi to đùng, cảm giác lo lắng cũng lớn dần.

Đột nhiên, “phanh!” một tiếng, một vật nào đó đánh lên tiểu nam hài, ngay lập tức, hắn xoay người, đối diện với hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn và nụ cười tươi tắn.

- “Ha ha, tướng công, dù huynh muốn thấy muội cỡ nào cũng đừng xoay người nhanh vậy chứ!”

Nghe thấy những lời này, hắn cảm thấy yên tâm, nhưng sắc mặt vẫn như cũ, không hề tốt hơn trước.

- “Tự dưng ngươi đứng sau lưng ta làm gì?”

- “Đương nhiên là muốn làm tướng công kinh hỉ* rồi!”

*kinh hỉ: vui sướng và kinh ngạc. Đại khái là một niềm vui bất ngờ.

- “Kinh hỉ?” – hắn hoang mang nhìn nàng, hai tay nàng đang vác một chiếc túi có khá nhiều vết vá, trong túi chứa vật gì có vẻ nặng lắm.

- “Đúng đó, đúng đó.” – thái độ của tiểu cô nương giống người dân đang dâng vật quý cho vua chúa, vội vội vàng vàng lấy tất cả đồ trong túi ra.

Tiểu nam hài ngây ngốc cả người.

- “Một mình ngươi mang nhiều tảng đá như vậy?” – cũng là một dạng kinh hỉ.

- “Hôm qua trên đường về, muội mất cả buổi chiều để tìm những tảng đá đẹp nhất cho huynh đó. Thấy nương tử của huynh lợi hại chưa?”

Nàng có vẻ vô cùng phấn khởi, chờ hắn mở miệng khen.

Nam hài gật gật đầu, không thể tưởng tượng được một tiểu cô nương với thân hình bé nhỏ như vậy lại có khí lực vác một đống đá to như vậy đến chỗ hắn.

- “Tất cả đều cho ta à?”

Một nguồn nhiệt ấm áp từ từ lan tỏa trong lòng hắn, tiểu cô nương này thật sự làm hắn cảm động.

- “Đúng rồi, tất cả đều để tướng công vẽ hết! Bằng không muội vất vả khiêng lại đây làm gì? Huynh không biết đâu, vì muốn đem đến cho huynh nhanh một chút mà muội chạy đến gần tắt thở, đã thế còn bị té những hai lần đó!”

Khuôn mặt vô cùng đắc ý, đã thế còn cố ý vừa đi vừa kéo lê bao đá.

Nam hài nhíu mày, tức giận ngút trời, kéo nàng ngồi xuống.

- “Cởi hài ra, ta thay ngươi xoa xoa chỗ chân đau nào, mau lên!”

Nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ, hắn cả giận: “Sao ngươi có thể ngốc như vậy? Chân bị thương không biết dừng lại, còn cố chạy nhanh đến đây làm gì? Ngươi không biết đau là gì à?”

- “Người ta vội mà, vốn muốn chạy thật nhanh đến khoe huynh nên quên mất chân đau mà!”

Hai người bọn họ đều là cô nhi, An tỷ tỷ nói, sở dĩ “tảng đá” không thích thân cận với mọi người là vì hắn sợ một lần nữa bị vứt bỏ, nên mới đóng cửa trái tim, tạo ra khoảng cách với mọi người, thui thủi một mình như vậy.

- “Ngươi thật là đồ ngu ngốc!” – miệng mắng nhưng tay hắn không ngừng nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve.

- “Ha ha, ai da, đau quá… nhẹ chút!”

Cuối cùng cũng đến ngày nàng được gặp vị Cốc chủ thần bí kia.

Nàng đến Diêm Cốc làm khách đã hơn ba ngày, ngày nào cũng nghe Lục Y nói Cốc chủ của bọn hắn thân mang trọng bệnh, nhưng trước sau vẫn không để nàng gặp mặt, nhất quyết chờ đến ngày này mới được. Nàng không hiểu tại sao lại thế, có khi nào do hắn mắc bệnh nên làm việc ám muội, hay do hắn tính tình kỳ quái, gặp người khác cũng phải chọn ngày tốt giờ tốt?

Trong mấy ngày này, Đông Linh Nhi không thể tránh khỏi việc phỏng đoán xem vị Cốc chủ này dung mạo thế nào, bao nhiêu tuổi, tính tình ra sao… Nàng đi đến kết luận, Cốc chủ hẳn là một nam tử trung niên năm mươi mấy tuổi, tính tình nghiêm túc, không thích thân thiết cùng người khác, biết đâu hắn là một người mặt mũi xấu xí, rỗ chằng rỗ chịt, luôn phải đeo một chiếc khăn mỏng che mặt, cũng có thể hắn vừa lùn vừa béo, lâu dần sinh tâm lý tự ti, không dám hiên ngang xuất hiện cùng một chỗ với Lục Y, sợ xấu mặt. (khiếp, trí tưởng tượng của tỷ phong phú thế T__T)

Nàng lén cười, phen này thảm rồi! Thế nào mà lại bị đại tẩu dạy hư, ban ngày ban mặt mà ở sau lưng cười nhạo người khác như vậy! (thế ban đêm hay trước mặt thì được hả tỷ =.=)

- “Linh Nhi cô nương, mời cô nương chờ ở đây, ta lập tức đi mời Cốc chủ.”

Lục Y dẫn nàng vào một gian phòng vô cùng rộng rãi nhưng khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, Linh Nhi quan sát một vòng, thấy trong phòng ngoài một cái bàn lớn cùng vài chiếc ghế cũng chỉ có một chiếc bình phong sơn thủy thật lớn, ngoài những đồ vật đó ra, trong phòng không còn gì nữa, chủ nhân của gian phòng này có lẽ cũng là một người thanh nhã an tĩnh nhưng không kém phần lạnh lùng băng giá.

Lục Y đi đến sau chiếc bình phong lớn chia đôi gian phòng.

Qua khe hở hẹp giữa các tấm bình phong, Đông Linh Nhi mơ hồ thấy một bóng dáng ngồi phía trong, người này hẳn là Cốc chủ của Diêm Cốc.

Chẳng lẽ đây là phòng hắn?

Đông Linh Nhi đánh giá căn phòng một lần nữa, nhìn cách bài trí lạnh lùng này… quả nhiên, Cốc chủ chính là một kẻ quái gở không hơn không kém.

- “Cốc chủ, thuộc hạ đã mời Linh Nhi cô nương tới.”

Đông Linh Nhi vểnh tai nghe chăm chú.

Một lúc lâu sau, mới có một tiếng nói khác vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. “Linh Nhi cô nương?”

- “Đúng vậy, Linh Nhi cô nương – đường chủ Chu Tước của Ngạo Ưng bảo, y thuật cao thâm giang hồ không ai không biết.”

Lục Y hùng hồn giới thiệu về nàng, đầy đủ không sót một chi tiết nào, mà một lúc sau vẫn không thấy người kia đáp lời. Mãi đến khi Đông Linh Nhi nghĩ hắn sẽ không trả lời, hắn lại nói một câu –

- “Mời nàng về đi!”

Đông Linh Nhi sững sờ. Bắt nàng đợi lâu như vậy, chịu đựng người khác dây dưa làm phiền lâu như vậy (haiz… “người khác” này… ai cũng hiểu là ai rồi!), cuối cùng lại nhận được câu: “Mời nàng trở về đi”, có lầm không vậy?

- “Nhưng, Cốc chủ…”

- “Ngươi đừng nói nữa, ta biết dụng tâm của ngươi, nhưng… Ta không sao, bắt ép người khác ở lại là không đúng, ngươi mau đưa vị cô nương kia trở về đi!”

Đáy mắt Đông Linh Nhi lộ vẻ tán thưởng, thật ra thì lời của hắn cũng giống tiếng người đó chứ (không lẽ tỷ nghĩ người ta nói tiếng… con heo…!), thay nàng suy nghĩ nữa, có lẽ hắn không giống như tưởng tượng của nàng, không phải là một người nghiêm túc không dễ tiếp cận.

Lúc này, thanh âm của Lục Y lại vang lên.

- “Cốc chủ, người thật muốn đưa nàng về sao?”

Nhận lại sự im lặng kiên quyết, Lục Y cúi đầu, hai vai xuội lơ, than thầm trong lòng, nói: “Đến khi người thật sự đi rồi, Cốc chủ đừng hối hận đó.”

Đông Linh Nhi dĩ nhiên không phải loại người gọi là đến, đuổi là đi, huống chi Lục Y từng nói Cốc chủ của hắn thân mang trọng bệnh, nàng là một thầy thuốc có đức độ, há có thể yên lặng đứng xem, không để ý đến bệnh tình của hắn?

Nghĩ vậy, nàng đang muốn nói vài câu, còn chưa mở miệng đã bị những tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài truyền vào làm giật mình.

- “Cốc chủ, Lục Y thống lĩnh, nguy rồi, nguy rồi! Không hiểu sao rất nhiều huynh đệ trong Cốc bị nhiễm quái bệnh! Cốc chủ!” – một gã sai vặt hô to ngoài cửa.

- “Sao lại thế này? Bệnh thế nào?” – Lục Y từ phía sau bình phong đi ra, vội vã hỏi, đồng thời trao cho Đông Linh Nhi ánh mắt có lỗi.

- “Cốc chủ đã hạ lệnh cấm tạp vụ các ngươi đến nơi này, quy củ này chẳng lẽ các ngươi không hiểu? Có đại sự gì mà dám làm loạn nơi đây!”

Gã sai vặt lo lắng nói: “Lục Y thống lĩnh, ngài mau nghĩ cách cứu các huynh đệ đi! Tối hôm qua, Tiểu Trụ cùng phòng nô tài đột nhiên bị đau bụng đi nhà xí, sáng nay nô tài tỉnh lại, phát hiện Tiểu Trụ cả đêm không về, vội đi kiểm tra thì thấy Tiểu Trụ cả người đầy mồ hôi lạnh, té xỉu bên ngoài nhà xí, nghiêm trọng hơn là không chỉ có Tiểu Trụ mà còn có rất nhiều huynh đệ đều bị như vậy, nô tài gọi mãi cũng không tỉnh lại.”

- “Có việc lạ như vậy ư?” – Lục Y trầm tư, thần sắc ngưng trọng. “Các huynh đệ này đều phát bệnh sáng nay?”

- “Đúng vậy thưa thống lĩnh đại nhân. Bọn họ không những đổ mồ hôi lạnh mà cả người hiện đang không ngừng run rẩy, Cốc chủ, ngài mau nghĩ biện pháp, nếu chậm trễ e rằng –”

- “Dẫn ta đến chỗ bọn hắn.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, một bóng người to lớn từ sau bình phong đi ra, mặt không chút thay đổi nói với gã sai vặt đang run rẩy quỳ dưới đất, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Khi hắn lướt qua, Đông Linh Nhi ngẩng lên thoáng nhìn qua, kinh ngạc đến há hốc mồm.

Đây là… Sao lại thế này? Nàng hoa mắt sao?

Người đó… người đó…

- “Linh Nhi cô nương, làm phiền cô nương theo tại hạ xem qua bệnh tình bọn họ nha.” – Lục Y làm động tác mời.

Nàng vẫn khó hiểu nhìn nơi “người đó” biến mất, vô thức bước theo.

- “Người đó là…?” – nàng hỏi Lục Y đang đi bên cạnh.

- “Diêm Cốc Cốc chủ, Diêm Lạc.” – hắn cười khổ trả lời.

Hắn chính là Cốc chủ! Cái miệng nhỏ của Đông Linh Nhi khẽ nhếch.

Thật là gạt người!

Nàng sao quên được diện mạo của hắn, hắn rõ ràng là… Đợi chút!

Diêm Lạc? Tiểu Lạc Lạc?!

Nháy mắt, cước bộ nàng dừng lại, trong lòng hiểu ra, một nỗi tức giận bắt đầu tích tụ ở ngực, chực chờ bùng phát.

Những người này thật sự muốn hùa nhau đùa giỡn nàng chứ gì???

Bước vào phòng gỗ nơi các bệnh nhân nằm, đập vào tai nàng là những tràng rên rỉ không dứt, in vào mắt nàng là những khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi lạnh tuôn ra từ thái dương và chóp mũi như tắm, cả người run rẩy như đang thập phần thống khổ.

Sau khi thăm hỏi cẩn thận những người bệnh một vòng, quả nhiên không ngoài dự đoán của Đông Linh Nhi, dựa vào trực giác, lại nhìn những triệu chứng này… những người này không phải mắc chứng bệnh lạ, mà có lẽ là… bị trúng độc.

- “Linh Nhi cô nương, bọn họ bị sao vậy?” – Lục Y không kiên nhẫn được nữa.

Từ lúc bắt mạch cho bọn họ, nàng nửa chữ cũng không nói, tay lại không ngừng áp vào bụng các huynh đệ, nâng mí mắt lên nhìn kỹ vào mắt bọn họ. Tình cảnh này thật sự là “hoàng đế không vội, thái giám đã cuống cuồng”*!

*hoàng đế không vội, thái giám đã cuống cuồng: nguyên văn trong bản convert là “hoàng đế không vội cấp thái giám chết bầm”, đại ý là người có việc chưa tỏ ra lo lắng khẩn trương, vẫn bình tĩnh xem xét sự việc, mà người bên cạnh đã cuống cuồng lo lắng.

Đôi thủy mâu của Đông Linh Nhi hướng đến người trước sau vẫn bất động thanh sắc, Diêm Lạc, nói. “Phiền Cốc chủ gọi người đem tất cả thức ăn đêm qua mà bọn họ ăn cho ta xem sao.”

- “Nhanh làm như lời cô nương dặn dò.”

Sau khi ra lệnh, Diêm Lạc vẫn giống như đầu gỗ, đứng yên không nhúc nhích, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, nếu nàng không để ý thấy từ lúc bước vào đã thấy hắn vẫn nắm chặt hai tay lại, chắc chắn sẽ kết luận hắn dù là Cốc chủ lại không hề quan tâm tới an nguy của thuộc hạ.

Không biết có phải hắn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nàng không, Diêm Lạc gần như thống khổ nói. “Van cầu cô nương cứu bọn họ.”

Giọng nói của hắn toát ra lo lắng hòa cùng sợ hãi làm Đông Linh Nhi kinh ngạc, không ngờ bên dưới sắc mặt lạnh lùng này lại là tâm trạng như vậy.

Hắn bị sao vậy? Rõ ràng lo lắng như vậy mà biểu tình trên mặt vẫn lạnh như băng?

Hôm nay hắn như là một người khác vậy. Nàng thật không quen hắn như vậy, vì nàng đã quen thuộc với một Tiểu Lạc Lạc luôn cười hi hi ha ha với nàng rồi.

Tuy vậy, nàng vẫn an ủi Diêm Lạc xa lạ đang lo lắng bất an này, khẽ giọng nói. “Tin tưởng ta, ta sẽ dốc toàn lực cứu bọn họ, Cốc chủ đừng lo lắng.”

Những lời này rõ ràng đem lại cho người nghe cảm giác an tâm, tâm tư Diêm Lạc thoáng thả lỏng, hai quyền đang nắm chặt cũng tự động buông ra.

Chỉ chốc lát sau, người hầu đã đem tới cơm canh hôm qua, Đông Linh Nhi cầm trúc khoái cẩn thận xem xét, những đồ ăn này thật sự chẳng giống cơm thừa canh cặn còn lại, người hầu đem tới từng mâm, từng mâm kế tiếp nhau, xếp đặt ngay ngắn gọn gàng.

Cuối cùng, dường như nàng đã phát hiện ra cái đang tìm kiếm.

- “Linh Nhi cô nương, những thức ăn này có phải có vấn đề gì không? Có phải do các huynh đệ ăn phải cái gì mới bị vậy không?” – những câu hỏi này của Lục Y cũng chính là nghi ngờ trong lòng Diêm Lạc.

- “Đúng vậy.” – Đông Linh Nhi vẻ mặt trầm trọng, nói. “Những thức ăn này quả thật có vấn đề.”

Nàng chỉ vào những lá rau có màu hồng giữa những lá màu xanh, trông như những loại rau bình thường.

- “Loại lá này gọi là “hoa hồng”, sinh trưởng ở vùng Miêu Cương hoang vu, có độc tính cực cao, khi lỡ ăn vào không quá hai canh giờ người ăn sẽ bị đau bụng như ai lấy dao cắt từng khúc ruột, đau đớn dày vò không dứt; qua một ngày, ngũ tạng lục phủ sẽ đứt đoạn nát bét, lúc đó có là thần tiên cũng không cứu được.”

Nàng vừa dứt câu, Diêm Lạc thình lình xông lên nắm chặt hai vai nàng, mạnh mẽ lay nàng, biểu tình lạnh nhạt lúc trước không còn một mảy may nào.

- “Cứu họ đi, ta xin cô nương, cô nương mau cứu bọn họ, vô luận như thế nào, đừng để dù chỉ một người chết!”

- “Cốc chủ, xin người bình tĩnh đi, người nắm chặt vai Linh Nhi cô nương như vậy thì cô nương ấy làm sao cứu các huynh đệ được?” – Lục Y nhanh chân lại gần khuyên hắn.

Diêm Lạc nghe thấy thế, xấu hổ buông tay ra.

- “Thật xin lỗi cô nương.” – hắn rũ mắt xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Hắn rất sợ, sợ sẽ xảy ra “chuyện ấy” một lần nữa. Hắn không muốn một lần nữa mất đi người bên cạnh, dù một người cũng không.

Đối diện với hắn như vậy, Đông Linh Nhi cảm nhận được vị Cốc chủ này đang rất lo lắng khẩn trương, sợ hãi, nàng còn nhìn thấy sự khổ sở lóe lên nơi đáy mắt hắn, dù chỉ thoáng qua một chút nhưng vẫn làm nàng cảm thấy khó chịu, hơi thở nhất thời cũng đông cứng.

- “Cốc chủ yên tâm! Trên người tại hạ hiện nay vừa vặn có một ít “Ngân quả”, đây là thuốc giải cho loại độc tàn ác kia, chỉ cần mài nó thành phấn, hòa cùng hơi nước rồi đem cho mọi người uống là có thể cứu được.” – cũng may khi xuất môn, nàng cẩn thận đem theo vài gói thuốc giải nhỏ, trong đó có “ngân quả”, nếu không bây giờ cũng chẳng kịp kiếm để chế thuốc giải.

Lục Y nhận được thuốc giải, vội vàng sai người mau chóng chế ra thuốc giải.

- “Cám ơn cô nương, tại hạ đại diện toàn bộ huynh đệ trong Diêm Cốc chân thành cảm ơn cô nương.” – trong lúc mừng rỡ, Diêm Lạc xém xíu nữa đã chạy đến bên Đông Linh Nhi, cầm hai tay nàng, cũng nhờ hắn đột nhiên cảm thấy không ổn nên buông tay xuống.

Hắn biết nàng hẳn không thích hắn chạm vào nàng!

- “Cốc chủ đừng khách khí, ta là đại phu, cứu người là việc nên làm. Ta chỉ thắc mắc, “Hoa hồng” này vốn là loại lá ở Miêu Cương, sao có thể xuất hiện ở Diêm Cốc này?”

Diêm Lạc và Lục Y đưa mắt nhìn nhau. Đúng vậy, loại lá độc ở Miêu Cương kia làm sao có thể xuất hiện ở vùng Vân Nam cách Miêu Cương khá xa này?

Diêm Lạc trầm giọng hỏi: “Thức ăn đêm qua do ai chuẩn bị?”

- “Bẩm Cốc chủ, thức ăn trước giờ đều do Đại Khai thẩm chuẩn bị, sáng hôm qua dì ấy mới gọi người đem nguyên liệu mới vào.” – một gã sai vặt nãy giờ đứng bên cạnh trả lời.

*Đại Khai thẩm: nguyên văn là “Mở lớn thẩm”, ta nghĩ “mở lớn” là Đại Khai (khai là mở =.=).

- “Gọi dì Đại Khai đến đây, ta có việc muốn hỏi.”

- “Tuân lệnh, Cốc chủ.”

Diêm Lạc quay lại hỏi Đông Linh Nhi: “Đông cô nương, khi cho uống thuốc giải có cần lưu ý gì không?”

Nàng gật đầu. “Khi đổ thuốc giải vào miệng những người trúng độc này, tốt nhất nên phân công nhau làm, vì quan trọng nhất là động tác phải nhanh. Giờ ta lập tức đi sắc một ít thuốc có tác dụng bảo vệ tâm mạch, thỉnh Cốc chủ và Lục Y công tử sai người hỗ trợ, trước buổi trưa nay phải cho bọn họ uống thuốc giải “Ngân quả”, nếu chậm trễ e rằng không cứu được.”

Cả ngày hôm đó, Đông Linh Nhi, Lục Y và Diêm Lạc cùng với những hạ nhân khỏe mạnh làm việc liên tục, cho từng người bệnh uống hết thuốc giải và dược canh. Đến khi người cuối cùng nuốt xong giọt cuối cùng, bọn họ mới thở phào một tiếng, lau mồ hôi trên trán và mặt, tạm nghỉ một chút.

Vầng trăng tròn đêm rằm tỏa ánh sáng dìu dịu mát lạnh xuống đất, đáng tiếc đêm trăng sáng như thế này mà không ai trong Diêm Cốc có tâm trạng thưởng thức.

Từ sớm, Linh Nhi đã cảm thấy ngột ngạt khó thở, bèn đi một vòng hít thở không khí trong lành trong Cốc, bước chân bất giác đã về đến rừng liễu hôm nọ. Nàng biết, chỉ cần băng qua rừng liễu này sẽ về đến phòng.

Cả một ngày dài bận bù đầu, nàng đã bất giác quên mất dấu hỏi to tướng trong lòng.

Hôm nay nàng nhận ra một Diêm Lạc khác hoàn toàn với Tiểu Lạc Lạc mọi hôm, nàng thật sự nghi ngờ và thắc mắc, bọn họ rõ ràng là cùng một người, cùng một khuôn mặt, giọng nói, dáng người, đến cuối cùng là vì sao Diêm Lạc này lại khác xa Tiểu Lạc Lạc như vậy? Chỉ có hai khả năng: một là hắn có huynh đệ song sinh, hai là khả năng diễn trò của hắn cao thâm khó lường.

Nàng cũng không quên xem xét Diêm Lạc, cả ngày trời quan sát cũng không tìm ra được bệnh của hắn, cảm thấy hắn rõ ràng là một người hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng Lục Y trước sau như một vẫn khẳng định hắn mắc quái bệnh là nghĩa làm sao?

- “Linh Nhi cô nương, xin dừng bước.”

Nàng xoay người, đối diện nàng chính là Lục Y.

- “Có kết quả rồi à?” – nàng hỏi nguyên nhân làm mọi người trúng độc.

Lục Y lắc đầu. “Không tìm ra manh mối nào từ chỗ dì Đại Khai.”

Xem ra chỉ có một khả năng, đó là có gian tế lén lút trộn “Hoa hồng” vào thức ăn.

- “Như vậy, có phải công tử đến nói ta biết quái bệnh của Cốc chủ là gì đúng không?” – Linh Nhi nhìn hắn chăm chú, mắt không chớp một cái.

Lục Y mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen. “Đêm nay trăng rất đẹp! Bốn năm trước khi Diêm Cốc xảy ra chuyện, trăng cũng sáng như vậy!”

Đông Linh Nhi lẳng lặng nghe hắn nói, không nhìn ra cảm xúc trong mắt là gì.

- “Linh Nhi cô nương có biết vì sao tại hạ đợi đến hôm nay mới cho cô nương gặp Cốc chủ không?” – Lục Y nhìn nàng, thì thào. “Thông minh như cô nương có lẽ đã nhận ra.”

- “Ý công tử là nói biểu hiện quái dị ngày hôm nay của Cốc chủ?” – Đông Linh Nhi đầu óc linh hoạt, cẩn thận đặt giả thiết.

- “Công tử định nói là vì hôm nay là rằm nên Cốc chủ mới bình thường trở lại… À, ý ta nói là hành vi cử chỉ của hắn có vẻ giống như chủ tử của Diêm Cốc?” – không hề điên điên khùng khùng, trong lòng nàng thầm bổ sung.

- “Gần như vậy, Linh Nhi cô nương thật thông minh!” – Lục Y vô cùng khâm phục.

Hả?! Đừng nói vậy chứ!

Đông Linh Nhi không tin đoán mò của mình là thật. “Ý công tử là qua đêm nay, hắn sẽ lại trở thành Tiểu Lạc Lạc trước đây mà ta vẫn hay thấy?”

- “Đúng vậy.”

- “Tại sao?”

Trước giờ, nàng chỉ thấy những trường hợp luyện công quá độ, bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc nhận được cú shock quá lớn khiến tính cách đột nhiên thay đổi lớn, nhưng Diêm Lạc… lý do gì để hắn trở thành như vậy?

Lục Y kể lại việc xảy ra vào năm đó. “Thật ra, chúng ta và Linh Nhi cô nương rất giống nhau, đều là cô nhi, từ bé đã đi theo chủ tử, tuy chúng ta được dặn dò phải trung thành tuyệt đối với chủ tử, nhưng tất cả chúng ta đối với các vị chủ tử từ bé lớn lên cùng nhau này, cũng giống như tứ đại Đường chủ các vị đối với bảo chủ của Ngạo Ưng bảo, tình như thủ túc*, cơ hồ không phân biệt chủ tớ.”

*tình như thủ túc: tương ứng với câu “tình như chân tay” ở VN mình.

- “Chúng ta?” – nàng nghi hoặc.

Lục Y cười yếu ớt. “Bốn năm trước, thống lĩnh của Diêm Cốc không phải chỉ có một mình ta mà còn có Lam Diễm và Tử Hồ. Bọn họ là hộ vệ bên người của hai vị huynh trưởng* của Diêm Lạc, đều là cô nhi được cứu từ bọn buôn người. Chúng ta từ bé đã được an bài bên cạnh ba huynh đệ Diêm Lạc, vừa là hộ vệ, vừa là trợ thủ giúp họ xử lý công việc trong cốc.”

*huynh trưởng: anh lớn.

- “Cốc chủ của công tử còn có huynh trưởng?”

Ánh mắt Lục Y trở nên sâu hun hút như đang nhớ lại chuyện gì xa xôi lắm.

- “Mẫu thân của Diêm Lạc vốn là một hạ nhân trong cốc, bà ấy cùng phụ thân của Diêm Lạc yêu thương nhau nhưng bị gia gia* của Diêm Lạc cấm cản, bèn suốt đêm bỏ trốn khỏi Diêm Cốc. Nhiều năm sau, cuối cùng lão Cốc chủ cũng tìm ra nơi bọn họ ở, phái người âm thầm giết mẫu thân của Diêm Lạc, vốn nghĩ rằng khi bà ấy chết đi thì con trai sẽ quay trở về. Có ngờ đâu, khi lão Cốc chủ đến nơi, chào đón lão là hình ảnh con trai tột cùng đau khổ đã tự vận chết theo nương tử, mà cháu trai trưởng bảy tuổi cũng thất lạc đi đâu không rõ.”

- “Có lẽ là yêu thương thay phần phụ thân hắn, cũng có thể phát sinh từ cảm giác áy náy tội lỗi, từ sau khi tìm được Diêm Lạc về, lão Cốc chủ hết mực yêu thương, một lòng bồi dưỡng, đối với Diêm Lạc yêu chiều hơn xa các huynh trưởng của hắn. May mắn là hai vị huynh trưởng của hắn không để ý chuyện này, đều mở lòng đón nhận Diêm Lạc, mà hộ vệ bên người bọn họ, Lam Diễm, Tử Hồ cũng vậy. Ngày qua ngày, tình cảm huynh đệ trong Cốc vẫn hòa thuận êm ấm, cho đến một đêm cách đây bốn năm, khi Diêm Lạc tiếp nhận ngôi vị Cốc chủ này thì xảy ra chuyện.”

Ánh mắt Lục Y càng ảm đạm.

- “Lão Cốc chủ rất yêu thương Diêm Lạc, yêu thương đến độ gần như phát cuồng, trong đáy lòng luôn lo sợ hắn chẳng may bị gì, nên đối với những chuyện, những người có vẻ bất lợi với Diêm Lạc đều nghĩ cách trừ khử, kể cả… những “nguy cơ” có thể xảy ra bất lợi cho vị trí Cốc chủ của Diêm Lạc, lão cũng không tha.”

- “Đêm đó, khi lão tuyên bố Cốc chủ kế tiếp là Diêm Lạc, đồng thời mở tiệc chiêu đãi hai vị huynh trưởng của Diêm Lạc khi hai người này đến chúc mừng. Trong bữa tiệc này, lão Cốc chủ đã hạ dược bọn họ, làm bọn họ hôn mê, sau đó sai người đánh gãy chân tay, thậm chí cắt đứt gân tay của họ, không những phế đi võ công mà còn không cho bọn họ có cơ hội tập võ lại.” (ác dã man T__T lão này ko phải là người!)

- “Sau đó, lão vẫn lo sợ hai người bọn họ trong lòng sinh ra oán hận, sẽ mưu phản, soán vị, quyết định “trừ họa trừ tận gốc”. Trong lúc sát thủ đang đuổi tới, Lam Diễm, Tử Hồ đã chống đỡ đến sức tàn cuối cùng, may mắn cõng được hai vị chủ tử, thật vất vả thoát ra khỏi Diêm Cốc. Mà lúc này đây, người của lão Cốc chủ cũng đuổi tới ngày càng gần…” (ko còn gì để nói về lão này =.= bệnh thần kinh, ta đâm, ta chém, trừ họa cho thế gian!!!)

- “Trời ơi… chuyện này…”

Đông Linh Nhi che miệng, nàng thật sự không thể nào tưởng tượng được một người ông lại có thể hạ độc thủ với cháu mình như vậy, thật là một chuyện vô cùng tàn nhẫn!

*gia gia:ông.

- “Khi ta cùng Diêm Lạc đuổi tới đoạn nhai, nhìn thấy Lam Diễm, Tử Hồ dùng thân mình sống chết hộ vệ hai vị huynh trưởng của Diêm Lạc, không cho sát thủ tới gần, mà cuối cùng bị bức đến nỗi không có đường lui, buộc phải nhảy xuống một vực sâu thăm thẳm. Đêm đó trăng tròn sáng vằng vặc nhô lên cao, ta cùng Diêm Lạc vĩnh mà đối với lão Cốc chủ phẫn hận…”

Lục Y nhắm hai mắt lại như muốn xua đi bóng ma trong lòng.

- “Sau biến cố đó, Diêm Lạc đóng cửa tự trách, đau khổ tột cùng, không nói một lời, giống một bức tượng bằng gỗ không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì ra mặt. Cho đến một tháng sau, hắn đột nhiên tức giận, dường như hoàn toàn quên mất những đau thương của ngày trước, giống một đứa nhỏ cả ngày chơi đùa, đắm chìm trong thú vui hội họa. Thật ra, hắn vẫn là Diêm Lạc, nhưng đã khóa chặt con tim cùng toàn bộ tâm tư của mình, bài xích những chuyện xảy ra khi đó, thà một mình một thế giới còn hơn đối diện với sự thật tàn khốc.” (tội Lạc ca quá T__T còn lão già độc ác kia, ngủm cù đèo chưa :( ( )

Tâm trạng Đông Linh Nhi lên xuống theo lời kể của Lục Y, tuy nàng không ưa lão yêu* suốt ngày trêu ghẹo nàng, đùa bỡn gọi nàng là nương tử, nhưng mọi việc đến mức này, nàng vẫn không khỏi cảm thấy rất đau lòng.

*lão yêu: tỷ ấy gọi Lạc ca của ta là “lão yêu” kìa :( (.

- “Chỉ duy có ngày mười lăm hằng tháng, hắn sẽ trở lại là chính hắn, nhưng không hề sáng sủa, không hề có biểu tình, như hôm nay cô nương đã chứng kiến. Ta không đành lòng để hắn cứ như vậy, nhưng cũng không có biện pháp nào giúp hắn, nên mới hướng cô nương, cầu xin sự giúp đỡ của cô nương.”

- “Công tử có biết… hắn bị là tâm bệnh không.” – không thuốc nào chữa được… Nàng thầm thở dài thật sâu trong lòng.

Việc xảy ra với hắn làm nàng đau lòng, nàng thừa nhận, chính nàng không muốn nhìn thấy hắn dùng phương thức này để đối diện với nỗi thương tâm khi đó, nhưng nàng thật sự chỉ là một người xa lạ, sao làm giải linh nhân* của hắn được?!

*giải linh nhân: đại khái là “liều thuốc” giúp Lạc ca khỏi bệnh, mà “liều thuốc” này là một người nào đó.

- “Ta biết, lúc trước, khi ta tìm đến Linh Nhi cô nương, ta chỉ nghĩ cô nương là tia hy vọng mong manh còn lại, nhưng hiện tại ta bắt đầu nghĩ cô nương thật sự có khả năng chữa khỏi tâm bệnh của Cốc chủ.”

- “Ta ư?” – nàng đâu phải là tiên đan linh dược gì!

Lục Y có điểm kích động, gật đầu. “Chính là cô nương, thái độ của Cốc chủ đối với cô nương rất đặc biệt, không giống với những người khác, đã lâu ta chưa thấy hắn vui vẻ tươi cười với ai như vậy, gần gũi với ai như vậy, thậm chí hắn còn dẫn cô nương đi ngắm cảnh chỗ này chỗ kia, chọc phá, trêu đùa cô nương,… tất cả những điều thần kỳ này đều nhờ có sự hiện diện của cô nương bên cạnh hắn. Van cầu cô nương, cô nương tạm thời ở lại Diêm Cốc được không? Xem như đáp ứng tư tâm của ta, Linh Nhi cô nương ở lại với hắn vài ngày, được không?”

Đông Linh Nhi dao động, nàng thật sự có thể giúp hắn sao? Nếu có thể, nàng có nguyện ý lưu lại giúp hắn không?

Một cơn đau âm ỉ trong lòng cho nàng biết, nàng nguyện ý.