Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Chương 33




Đàm Thư Lâm được xác định thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đã là chuyện của ba ngày sau… người có liên quan đến chuyện buôn lậu ma túy, không biết chú Đàm đã xử lý như thế nào, Hải Nhã cũng chỉ nghe được một số tin từ gì Thẩm và cha nói chuyện với nhau, quán bar bị niêm phong rồi, người liên quan và những người nghiện ma túy đều bị mang đi, Lão Duy và em gái của anh ta, cũng là Tiểu Đào bạn gái của Đàm Thư Lâm hai người bọn họ đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, bây giờ đang được truy nã trên cả nước.

Nghe nói nhóm điều ta từ một tháng trước đã bắt đầu chú ý đến các quán bar lớn nhỏ trong thành phố, quán bar Dạ Sắc chính là đầu tiên chẳng qua Lão Duy làm việc rất xảo quyệt, trong quán bar đều là khách quen, thông qua truyền miệng đều là khách “Vip”, người lạ bình thường đều không cho vào, cho nên vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực.

Đàm Thư Lâm lần này có thể nói là đánh bậy đánh bạ, cậu báo cảnh sát là vì ngăn cản chuyện xấu trong quán bar, cứ nghĩ rằng cô gái kia do uống quá nhiều nên bị người khác ức hiếp trong toilet, sau này điều tra mới biết, cô gái này đã cắn thuốc quá nhiều, đầu óc mơ hồ. Nếu cậu có thể hiểu được mọi việc trong đó, sẽ không thông báo và hối hận như lúc này.

Bất kể như thế nào, Đàm Thư Lâm lần này đã thật sự làm nên chuyện "Việc lớn”, Cha mẹ mua nhà ở thành phố để cho chú Đàm và Gì Thẩm ở tạm, mẹ Hải Nhã ngày hôm sau cũng đã đến thành phố, mấy ngày hôm nay vì chuyện của Đàm Thư Lâm quá vội vàng nên không ai hỏi đến chuyện Hải Nhã tự mình chuyển ra ngoài.

Ngay đến cả Dương Tiểu Oánh cũng bị tình huống này khiến cho rất kinh ngạc, lúc đi làm lén hỏi: "Hải Nhã, người nhà cậu không phải đã đến thành phố rồi à? Bọn họ…hazz, không trách cậu à?”

Hải Nhã cũng không biết trả lời thế nào, mỗi một ngày qua đi, cô lại cảm giác được dũng khí của mình giảm đi càng lúc càng nhiều, biết rõ sau khi chuyện của Đàm Thư Lâm qua đi, cô sẽ phải đối mặt với chuyện mà cô không muốn đối mặt nhất. Cô vẫn mong muốn ngày này đế nhanh một chút, nhưng cũng mong nó tốt nhất vĩnh viễn không đến.

Cô không muốn đi bệnh viện, Gì Thẩm và mọi người đều ở nơi đó, còn có Đàm Thư Lâm đang nửa sống nửa chết, mỗi lần đối mặt với sắc mặt trắng bệch của bọn họ, cô liền cảm thấy sợ hãi và áy náy hai thứ này giao nhau. Sau ba ngày không hỏi đến, thì mẹ đã gọi điện cho cô, cổ họng bà vì khóc nhiều quá, nên khàn khàn, trong giọng nói không che dấu được mệt mỏi: "Nhã Nhã, con đã ba ngày không đến thăm Đàm Thư Lâm rồi. Mặc kệ các con có hiểu lầm gì, nhưng nó thiếu chút nữa là chết rồi, làm người không thể như vậy. Nó đã tỉnh có thể nói chuyện rồi, còn hỏi gì Thẩm về con… con như vậy gì Thẩm sẽ nghĩ như thế nào?”

Hải Nhã tìm một cái cớ mà ngay đến bản thân cô cũng cảm thấy sứt sẹo: "Con bây giờ đang đi làm thêm, chứ không phải không đến."

Mẹ cô rõ ràng mệt mỏi nên không muốn cùng cô thảo luận vấn đề này: "Tại sao đi làm? Không đủ tiền? con biết bà của con ghét nhất con làm những chuyện này."

". . . . . . Nhưng con muốn làm." Cô cũng không có hơi sức giải thích.

"Vậy con hôm nay có thể đến không? Thư Lâm hôm nay tinh thần không tệ."

". . . . . . Ừ, buổi chiều con sẽ đến."

. . . . . . Một lần có lòng mà không có sức thử, hai người đều vì lý do riêng của mỗi người mà không muốn đem tất cả mọi chuyện nói rõ vào lúc này. Không có ai so Hải Nhã rõ ràng hơn, tiếp tục nữa sẽ xảy ra cái gì, không thể cứ tiếp tục như vậy.

Hải Nhã đứng ở trước gương, nhìn mình chằm chằm cực kỳ lâu, hình như cho đến giờ phút này, cô mới phát giác mình bất tri bất giác lại buộc tóc đuôi ngựa, ở phía trước không có một sợi tóc rồi, trên người mặc sơ mi ngắn tay và váy ngang đầu gối là kiểu ăn mặc cha mẹ thích nhất, như một thục nữ.

Từ trong mắt mình cô tìm được sự hoảng sợ và bất lực như trước đây.

Hải Nhã đột nhiên nhắm mắt lại, giơ tay lên đem sợi dây cột tóc tháo ra, tóc dài ngổn ngang tung ra, thay một chiếc váy ngắn, gắn thêm mấy đồ trang sức trang nhã, trong kính cô gái trẻ tuổi hoàn toàn khác so với lúc nãy, giống như đã hạ một quyết tâm vậy, cô mím chặt môi, đem tất cả vô dụng hoảng sợ giấu ở chỗ sâu nhất, gọi cho Tô Vĩ một cú điện thoại.

Gọi điện thoại cho anh, vĩnh viễn vang không đến hai tiếng sẽ nhận, giọng của anh mãi vẫn dịu dàng và bình tĩnh như vậy.

"Hải Nhã."

Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Lần trước hẹn chiều hôm nay bốn giờ, có thể chậm một chút được không? Em có chút chuyện, 7 giờ gặp ở chỗ cũ.”

Anh không có do dự, nói được. Hải Nhã dừng một chút, nghe tiếng hít thở rất nhỏ của anh trong loa, những chuyện hoảng loạn trong đáy lòng cô trở nên bình tĩnh, nhỏ giọng kêu anh một tiếng: "Tô Vĩ. . . . . ."

"Anh ở đây."

". . . . . . em muốn nhìn thấy anh sớm một chút."

Anh im lặng cười, qua lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: "Anh cũng thế."

Hải Nhã khép lại điện thoại, bỏ vào trong túi của mình, thay giày cao gót đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn Dương Tiểu Oánh ăn cơm trở lại, thấy cô xinh đẹp hào quang bắn ra bốn phía không nhịn được huýt sáo, trêu ghẹo: “Người đẹp muốn đi hẹn hò à?"

Hải Nhã ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: "Rất đẹp à?"

Dương Tiểu Oánh gật đầu liên tục: "Rất đẹp rất đẹp! nhưng mà đừng đi về phía sân thể dục phía đông, hôm nay mấy nam sinh không về nhà bọn họ có một trận bóng rổ, nếu cậu đi qua, tất cả mọi người không muốn đánh cầu nữa.”

Hải Nhã đem bên tóc dài bên tai đẩy đến sau lưng, nói giỡn: "Điều tớ muốn chính là hiệu quả như vậy."

Cô không có thói quen mang giày cao gót, ra trường, lập tức thuê một chiếc xe, một đường đi về phía bệnh viện, chú Đàm và cha đều không ở đây, có lẽ là bởi vì những người khả nghi buôn lậu ma túy đang ở xung quanh, thành phố dù sao cũng không phải là quê nhà, bọn họ dù sao cũng không phải là nhân vật lợi hại nói ba câu đã khiến người ta run sợ, Đàm Thư Lâm bị nghi là kẻ buôn ma túy, cuộc đời này coi như xong, ngay cả người luôn bình tĩnh như chú Đàm lần này cũng khó tránh được hoảng hốt.

Gì Thẩm và mẹ đang ngồi cạnh giường nói câu có câu không, sau khi thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, Đàm Thư Lâm được đưa ra khỏi phòng trị liệu đặc biệt, ở phòng đơn sa hoa ở tầng chót. Tuy rằng mất nhiều tiền mới thuê được người chăm sóc có kinh nghiệm tốt, nhưng gì Thẩm cũng không tin tưởng bọn họ, cố gắng chăm sóc con trai, mẹ sợ gì ấy thân thể không khỏe nên đến giúp, hai vị phu nhân thường ngày trang phục đẹp đẽ bây giờ dưới mắt đã thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy.

Hải Nhã bên ngoài cửa sổ nhìn một lát, rốt cuộc vẫn phải giơ tay lên gõ cửa, mẹ lập tức tới mở cửa ra, vẻ mặt tràn đầy tươi cười:. "Nhã Nhã đến rồi! Thư Lâm, Nhã Nhã tới thăm con."

Hải Nhã đi vào phòng bệnh, nhìn thoáng qua Đàm Thư Lâm, cậu ta gầy không ít, gương mặt trắng bệch, nhưng hai con mắt lại có hồn hơn lần trước, cậu ta nhìn cô chằm chằm, không thể nói ra là vẻ mặt gì, cô chưa bao giờ thấy ánh mắt cậu ta như vậy.

Gì Thẩm thấm nước lên bông đưa cho cô, dịu dàng dặn dò: “Hải Nhã, gì và mẹ con hơi mệt, vừa đúng lúc cháu đến, nhớ không thể cho nó uống nước, chỉ có thể dùng bông thấm nước lau môi cho nó. Đứa nhỏ này tùy hứng, cháu đừng nghe nó.”

Hải Nhã nhận lấy bông băng, xé một cái băng rồi ngồi bên giường, nhìn thấy mẹ và gì Thẩm ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, cô cúi đầu nhìn Đàm Thư Lâm, lắc lư bông băng, sử dụng ánh mắt hỏi cậu ta có cần chấm nước hay không.

Đàm Thư Lâm từ từ dời ánh mắt đi, trong mắt còn kiêu căng và tùy hứng, giọng nói khàn khàn: “….Tôi muốn uống nước, rót cho tôi ly nước”.

Hải Nhã đem bông ướt đặt trên môi cậu ra, giọng nhàn nhạt: “Bác sĩ nói không thể uống nước, cậu muồn tìm phiền phức, thì tự mình đi tìm bác sĩ đi.”

Đàm Thư Lâm lại bắt đầu trừng cô: "Chúc Hải Nhã, tôi đã như thế này, cậu còn muốn như thế nào?”

Cô chống lại ánh mắt hàm chứa tức giận của cậu ta, không có né tránh: ". . . . . . Cậu nghĩ tớ muốn như thế nào?"diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

Cậu ta nhất thời cứng họng, bản thân cũng không biết muốn cô như thế nào, cậu chỉ là không chịu được ánh mắt xa xăm lạnh nhạt của cô nhìn cậu, nhìn cậu không còn ngưỡng mộ và sợ hãi, mà mang theo một chút thương hại khiến người ta muốn nổ điên, giống như đang nhìn một đứa bé đùa với lửa, kết quả này cô đã biết nhưng cô lựa chọn không nói.

Đàm Thư Lâm nhắm mắt lại, thở dốc mấy cái, mới mệt mỏi nói: “….Tiểu Đào đâu? Sao cô ấy không đến thăm tôi?”

Hải Nhã trầm mặc chốc lát, nói: "Cô ấy và Lão Duy bị truy nã rồi, bị tình nghi là buôn lậu ma túy. Cô ấy trước đó hình như đã biết rõ mọi việc.”

"Nói xạo!" Đàm Thư Lâm đột nhiên kích động, "Nói xạo nói xạo! cô ấy thì biết cái gì chứ? !"

Hải Nhã không lên tiếng, nghe cậu ta kịch liệt thở hổn hển, sau đó động tới vết thương, phát ra tiếng kêu trầm thấp, đau đến toàn thân cậu ta phát run, trên mặt từng giọt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống. Cô muốn nhấn chuông ở đầu giường, Đàm Thư Lâm đột nhiên ngăn cản: “Đừng ấn! Chờ một chút!”

Cậu gắt gao cắn chặt chăn, hàm răng cắn vào nhau vang lên tiếng lộp cộp, qua thật lâu mới chậm rãi bình tĩnh, cả người mệt lả ngồi phịch ở trên giường, trên mặt và đầu, cổ mồ hôi, y phục đều ướt hết. cậu nhắm mắt lại, âm thanh phát run: "Chúc Hải Nhã. . . . . . Cậu...cậu cũng biết. . . . . . có phải không? Cậu cùng tên lưu manh đó… Lần trước tìm lão Duy…. Khi đó cậu đã biết rõ… sẽ xảy ra chuyện….?”

Hải Nhã cầm khăn ướt đã được khử trùng, nhẹ nhàng đặt trên trán cậu ta: “Ừ, tớ mơ hồ đoán được."

Mí mắt của cậu cũng phát run: "Cậu...cậu cái gì cũng biết. . . . . . Sao cái gì cậu cũng không nói. . . . . ."

"Ừ, tớ không nói." Giọng cô rất thấp, "Xin lỗi, là lỗi của tớ. Tớ khi đó cho là, nói cậu cũng sẽ không nghe, như vậy rất phiền phức." .

"Cậu xem tôi là cái gì?" Hốc mắt cậu ta bắt đầu đỏ lên, "Cậu rốt cuộc xem tôi là cái gì?"

Để cho cậu ta điên cuồng, không phải cô không nói, mà cô nói"Như vậy rất phiền phức", Đàm Thư Lâm cẩu thấy đau đớn bản thân như rơi xuống vực thẳm. Nhưng cô còn nói rất xin lỗi, ba từ rất xin lỗi từ trong miệng cô nói ra, nói với cậu rất tự nhiên mà bình thản. Cậu không chịu nổi ánh mắt cô nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện từ trước đến nay, không chịu nổi bị người ta xem như một con khỉ lấy ra đùa giỡn, luôn ỷ mình là cao nhất.

"Tớ cũng có lỗi một phần, nhưng cậu tốt nhất vẫn nên mỗi lần gập chuyện không may, đều đem mọi sai lầm đổ lên đầu người khác.” Hải Nhã đem khăn lông đắp lên mắt của cậu ta, “Tớ đã sớm nói với cậu, trên đời này không phải ai cũng muốn cưng chiều cậu thành mặt trời.”

Đàm Thư Lâm giọng nói khàn khàn, tới tới lui lui chỉ có một câu: "Cậu đã sớm biết. . . . . . cậu đã sớm biết. . . . . ."

"Ừ, tớ sớm biết mọi chuyện trên đời này sẽ không suôn sẻ theo ý người.”

"Câm miệng!" Đàm Thư Lâm khàn khàn rống lên, "Cậu cút! Cút xa một chút! Ai bảo cậu tới?! Ai bảo cậu tới?! Mau cút!”

Hải Nhã đứng dậy mở cửa: "Tớ đi, cậu ở lại dưỡng thương cho tốt."

Cô đi ra cửa, Đàm Thư Lâm thét lên như chú chó hoang bị thương, khóc đến sắp tắt thở, gì Thẩm và mẹ nghe được động tĩnh vội vàng xông vào, luống cuống tay chân an ủi, thế nhưng cậu ta lại cái gì cũng không nói, chỉ là khóc rống. Mẹ gấp đến độ dùng sức đánh Hải Nhã, khóc mắng: "Con làm cái gì vậy? ! Con muốn hại chết nó à? !"

Gì Thẩm vừa trấn an Đàm Thư Lâm, vừa hòa giải: “Không nên trách con bé! Nhất định là Thư Lâm tùy hứng! Đừng khóc đừng khóc. . . . . . Thư Lâm, con như vậy càng không thể mau chóng khỏi được!".

Đàm Thư Lâm nhắm thật chặt hai mắt, giống như vậy sẽ khiến cơ thể thoát khỏi những mũi dao, giọng cậu suy yếu: “Đừng để cậu ta vào…. Con không muốn cậu ta nữa.”

Mẹ lôi Hải Nhã nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, bà dùng giấy lau lau nước mắt trên mặt, đột nhiên giơ tay lên cho Hải Nhã một cái tát.

"Con rốt cuộc muốn làm gì? !" Mẹ giận tím mặt, "Con cùng nó có thâm thù đại hận gì?! Con có phải hận mọi người không?! Cha mẹ nuôi con, cho con ăn mặc! ngược lại nuôi hư ?”

Hải Nhã cúi thấp đầu, chỉ chốc lát sau nói: "Thật xin lỗi, con không phải cố ý."

Mẹ lôi kéo chiếc váy ngắn trên người cô, giống như núi lửa bộc phát vậy: "Con xem con bây giờ là hình dáng gì? ! Không lo học! chẳng khác gì những gái điếm bên ngoài vậy!"

Hải Nhã đem váy vuốt lên, ngược lại bình tĩnh: "Mẹ, nơi này là bệnh viện."

"Con còn biết xấu hổ?" Mẹ kích động lên lại bắt đầu khóc, "Ai cho con cái gan don ra khỏi nhà ở? Ai cho con lá gan ra bên ngoài làm việc hả?”

"Con nói rồi, con sẽ dọn ra ngoài, tay làm hàm nhai."

"Con có thể tự ra ngoài kiếm tiền? con nói như thế, có phải nghĩ chúng ta đã ngược đãi con không? Chê mọi người cản trở con? Nhã Nhã, con thật sự làm mẹ thất vọng! Mẹ không ngờ mới một năm ngắn ngủi mà con đã biến thành bộ dáng này! Con muốn sống bằng sức của mình, vậy được! Đem thẻ ngân hàng trả lại cho mẹ! Về sau một xu cũng đừng mong nhận được!"

Hải Nhã hít sâu một hơi, lấy ví tiền ra, đem tiền sinh hoạt và thẻ tín dụng đưa ra: “Mẹ, món nợ của cha mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ cố gắng trả hết. cha mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, trong khoảng thời gian này con sẽ không về nhà.”

Cô xoay người rời đi, mẹ ngược lại ngây dại, cách nửa ngày mới nghẹn ngào kêu cô: "Nhã Nhã! con rốt cuộc muốn thế nào? !"

"Để cho nó đi!" giọng nói của cha không biết từ lúc nào đã vang lên ở hành lang đối diện, ông và chú Đàm đi đến đây, sắc mặt âm trầm. Chú Đàm vỗ vai ông, nhẹ nhàng trấn an khuyên giải: "Đừng nói những câu nói dỗi như vậy, đứa bé đã lớn rồi, làm cha mẹ không nên quản chặt như vậy."

Chú ấy kéo cha vào phòng bệnh, lại nháy mắt với Hải Nhã, gọi cô ở đây khuyên nhủ mẹ, Hải Nhã lại lắc đầu một cái: "Con đi đây, còn phải đi làm."

"Cô thì làm việc gì? !" Cha giơ tay muốn đánh cô, bị chú Đàm nhanh chóng ngăn trở, "Cô ở bên ngoài qua lại với đàn ông không đứng đắn, đừng tưởng rằng bọn ta không biết?”

Hải Nhã cúi đầu không nói.

"Cô đi đi! Chúng ta không nuôi nổi cô! Đi!" Cha lôi mẹ, đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào.

Chú Đàm cười cười với cô: "Hải Nhã đừng tùy hứng, chờ bọn cha mẹ hết giận rồi, nhớ tới đây khuyên giải."

Hải Nhã yên lặng gật đầu, đứng yên ở đó nửa phút, sau đó từ từ quay người đi.