Tang Thế Sinh Tồn

Chương 47: Cùng ngủ




Buổi tối vì để an toàn, mọi người vào trong trực thăng ngủ. Vương Dương trong lòng có chút không được tự nhiên, cố ý cách Tiếu Dịch một khoảng ngắn, chính mình vùi đầu ngủ. Tiếu Dịch thấy Vương Dương cố ý xa cách, chỉ nhíu mày chứ không nói gì.

Không biết bắt đầu từ khi nào, muỗi lặng lẽ chui vào trực thăng *ong ong ong–* kêu không ngừng, khiến Vương Dương rất bực mình. Hơn nữa toàn thân cậu đột nhiên cảm giác lạnh, lạnh đến tận xương phát ra từ trong thân thể, cũng giống như ngâm trong nước đá.

Vương Dương vẫn kiên trì nhắm chặt hai mắt, cả người lạnh run. Hai tay cậu vây quanh người, ôm càng chặt, muốn chống cự khí lạnh đột nhiên xông đến, cố gắng ngủ.

“Lạnh?”

Trầm thấp giọng nói vang bên tai, Vương Dương hí mắt nhìn không biết từ khi nào tới gần chính mình, Tiếu Dịch.

Tiếu Dịch chẳng biết lấy từ đâu ra thảm lông đắp lên người hắn và cậu, hai người ngồi dựa vào cabin.

Thảm lông dày bao bọc, bên người cậu lại vây quanh nhiệt độ cơ thể Tiếu Dịch tuy không cao hơn người thường, nhưng khi dựa sát vào nhau vẫn có thể cảm giác ấm áp. Vương Dương toàn thân lạnh băng cũng thấy thoải mái đôi chút.

Cậu ngẩng đầu xem ghế trước nằm Phương Chí Hoành và Lý Du say ngủ. Kiều Phi Vũ và Lâm Kiệt thì đang ở bên ngoài cắt lượt canh gác. Sợ quấy rầy giấc ngủ người khác, Vương Dương đè thấp thanh âm hỏi Tiếu Dịch.

“Ai, không biết muỗi vì sao nhiều quá trời, làm người ta ngủ không yên. Không biết thân thể tôi ra sao nữa, đột nhiên rét run.” Đúng ra cậu bị nhiễm bệnh thì phải phát sốt mới đúng?

“Là vì máu của tôi ảnh hưởng.” Tiếu Dịch bình tĩnh giải thích cho Vương Dương, là bởi vì độc tố trong máu của hắn ảnh hưởng, mới gây ra rét lạnh. Hắn nhấc tay kéo Vương Dương hướng về phía mình, khiến hai người càng thêm gần sát.

“A!” Bị động đụng vào Tiếu Dịch, Vương Dương nghe hắn giải thích, ý là máu của hắn trong cơ thể cậu bắt đầu có tác dụng, nên mới thấy lạnh?

“Chờ thêm chốc lát thì tốt rồi, hiện tại hãy ngủ đi.”

“A…ừm.” Vương Dương nói không nên lời. Tiếu Dịch kiềm cậu trong ngực, làm sao ngủ được chứ? Rõ ràng mới rồi hai người còn thân mật, hôn môi…

Vương Dương há mồm lại không biết nên nói cái gì. Chính mình không thể vì hiểu biết chút ít đam mỹ, đồng tính luyến, lại thêm nhìn thấy đôi Phương Chí Hoành và Lý Du, thì nghĩ lầm Tiếu Dịch?

Nhưng dựa vào Tiếu Dịch cùng nhau ngủ, cứ cảm giác có chút xấu hổ?

Nhiệt độ cơ thể lại hạ thấp, Vương Dương đánh lạnh run, không tâm tình suy nghĩ lung tung nữa, sinh mệnh mới là quan trọng nhất. Nghĩ như vậy, Vương Dương sảng khoái dựa vào thân thể Tiếu Dịch ấm áp hơn chính mình, kéo chặt thảm lông bao bọc hai người. Mặc kệ nói thế nào, thoải mái ngủ và giữ mạnh mới là trọng yếu.

Trên người Tiếu Dịch tản ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, nhẹ nhàng quay quanh Vương Dương. Hương vị quen thuộc này làm cậu an tâm thoải mái, buồn ngủ đánh úp lại. Rốt cuộc, Vương Dương nằm trong lòng Tiếu Dịch thiên nhiên đuổi muỗi còn thêm chức năng ấm áp, rũ xuống mi mắt. Cậu nhắm lại hai mắt luôn lóe sáng tìm tòi nghiên cứu, chỉ lộ ra hai hàng lông mi cong vút.

………………………………..

Ngày hôm sau ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, Vương Dương dĩ nhiên bỏ lỡ đợt canh gác hai người một lần. Vốn cậu và Tiếu Dịch là canh gác ở cuối cùng, không nghĩ tới Tiếu Dịch không đánh thức cậu mà một mình làm.

Tuy cậu bị cương thi cắn một ngụm, nhưng không đại biểu cậu thành tàn phế thương binh! Việc canh gác tại sao không đánh thức cậu? Còn để cậu ngủ tiếp, cậu mới không mảnh mai như vậy…

Vương Dương tâm tình vô cùng buồn bực, cậu không nghĩ bị người khác coi như gánh nặng phiền phức.

Sau một lúc tìm kiếm chung quanh, rốt cuộc mọi người tìm thấy sau bụi cỏ có dòng suối nhỏ. Múc nước suối rửa sạch người, còn lấy một ít nước đặt lên lửa đun nóng bỏ vào bình thủy tinh. Lại ở trong trực thăng lục lọi một phen, đem đồ vật gì có thể dùng được đều lấy, mọi người chuẩn bị tiếp tục chạy đi mục tiêu sở nghiên cứu.

Từ trực thăng tìm ra kim chỉ nam chỉ đúng phương hướng, nghe Tiếu Dịch nói là hướng tây nam N, mọi người theo kim chỉ nam suy đoán vị trí hướng tây nam. Chuẩn bị xong đồ đạc, tất cả tiến vào rừng rậm dù cho ban ngày, hầu như nhìn không tới ánh mặt trời xuyên thấu cây cối.

Đi qua đám cây cối chằng chịt hầu như giống hệt nhau, thật dễ dàng tìm không thấy phương hương mà lạc đường. Cho nên mọi người rất cẩn trọng chậm rãi đi tới. Qua lại trong rừng thật lâu, thời tiết ẩm ướt oi bức khiến mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, không thể cởi bớt đồ, khiến người càng thêm khó chịu, có thể vì vậy mà cảm nắng.

Thể lực yếu nhất Lý Du vấp chân một cái, may mắn có Phương Chí Hoành dìu mới không bị rễ cây thô to dưới mặt đất ngáng chân. Phương Chí Hoành thấy Lý Du thở phì phò, nhăn đôi mi thanh tú, trắng nõn hai gò má đỏ bừng, ánh mắt lộ ra mệt nhọc. Gã vội dìu Lý Du ngồi xuống một tảng đá coi như sạch sẽ, cho y nghỉ ngơi và đưa nước uống.

“Du, em không sao chứ? Có phải bị cảm nắng?”

“Ừ…hình như vậy. Chí Hoành, đầu em choáng váng…” Chớp chớp hai mắt nặng trĩu, Lý Du cảm giác cảnh vật bốn phía lắc lư, ngay cả Phương Chí Hoành đều mơ hồ biến thành vài người.

“Chúng ta trước tiên nghỉ ngơi chút đi. Lý Du, anh chịu được không?” Kiều Phi Vũ ý bảo mọi người dừng bước, đi qua hỏi ngồi trên tảng đá từng ngụm uống nước Lý Du.

Ngượng ngùng gật đầu, Lý Du khẽ khàng nói.

“Thật xin lỗi mọi người, thể lực của tôi quá kém. Chờ tôi nghỉ ngơi một chút, chắc là có sức đi tiếp.”

“Du, em không cần miễn cưỡng…”

“Chí Hoành, em không có miễn cưỡng, em không muốn vướng víu mọi người. Hơn nữa, hiện tại Vương Dương rất cần thời gian, không thể chịu được chúng ta liên lụy. Cứ nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp thôi.” Lý Du tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

“Ai, Tiếu Dịch, không phải ông từ sở nghiên cứu đi ra ư? Có biết đường tắt nào không? Ông chẳng phải là dị biến sao? Có thể ngửi thấy chỗ sở nghiên cứu không?” Vương Dương không nghĩ tới bởi vì mình bị cắn mà báo hại người ta tới N, cùng chính mình đi sở nghiên cứu. Cậu ngại không muốn mắc nợ người. Cậu nghĩ không biết còn phải đi bao lâu, đột nhiên nhớ tới Tiếu Dịch có quan hệ với sở nghiên cứu, quay đầu hỏi hắn.

Không biết khi nào thì Tiếu Dịch khôi phục lại bình thường, không có móng sắc nanh nhọn và đầy người vảy hoa văn, con ngươi vàng cũng trở về màu tối đêm. Hắn nhìn chằm chằm Vương Dương, lộ ra quen thuộc trào phúng mỉm cười. Tuy rằng nụ cười này không hiện ra trên khuôn mặt lạnh, nếu không để ý kỹ, còn tưởng hắn không có biểu tình.

Khóe miệng hơi cong lên, Tiếu Dịch trả lời.

“Bảy tám năm chưa từng tới, không chú ý đường đi. Hơn nữa, tôi không phải chó.” Cho nên, hắn không có khứu giác nhạy giống chó, có thể ngửi mùi tìm đến sở nghiên cứu.

“Ai –” Tên mặt lạnh này, năng lực của ông không thể phát triển đến khứu giác? Đương nhiên, những lời này Vương Dương chỉ nói thầm trong bụng. Xem ra tình huống hiện tại, bọn họ chỉ có thể đi từng bước mò mẫm.

Vương Dương tìm một thân cây chết già ngã trên mặt đất, ngồi xuống nghỉ ngơi. Cậu ngẩng đầu nhìn không trung, có lẽ gần đây nơi này ngã xuống mấy đại thụ, rốt cuộc lộ ra một mảnh bầu trời. Trời xanh mây trắng, bốn phía các loại chim và côn trùng kêu vang, làm cho người ta trong thời tiết oi bức, càng dễ cảm thấy bất an.